- Ta đây tựu đợi đến tài liệu mà hoàng tử điện hạ đưa đến.
Kiệt Sâm cười nói.
- Kiệt Sâm đại sư, còn có một chuyện ta cần nhờ cậy ngươi.
Đề Da Lợi Á vô cùng trịnh trọng lên tiếng:
- Chuyện tối hôm nay, còn hi vọng đại sư ngươi có thể giữ bí mật giúp ta, tại hạ vô cùng cảm kích.
- Tất nhiên rồi!
Hoàng tộc không có chuyện nhỏ, mấy điểm này Kiệt Sâm vẫn phải hiểu, hắn cũng
không muốn liên lụy đến bất kỳ sự vụ gì trong Tái Luân đế quốc hoàng
tộc.
Ba người chỉ tùy tiện hàn huyên mấy câu, sau đó Hoàng tử Đề Da Lợi Á cùng Ba Liên Đạt Nhân đại sư đứng lên cáo từ.
- Ba Liên Đạt Nhân đại sư, những tài liệu này, ta hi vọng ngươi thu thập
bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó giao cho Kiệt Sâm đại sư, về phần Linh
hạch Tinh Diễm Hổ Thú kia, ta sẽ phái người khác đi lấy.
Trở lại trong phòng của mình, Hoàng tử Đề Da Lợi Á trịnh trọng đối với Ba Liên Đạt Nhân đại sư nói.
- Điện hạ yên tâm, chuyện này ta sẽ nhanh chóng làm thỏa đáng, hơn nữa sẽ không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý.
Ba Liên Đạt Nhân gật đầu lia lịa.
Hai người bọn họ cũng là không có hoài nghi Kiệt Sâm chút nào, Hoàng tử Đề
Da Lợi Á từng để cho vô số linh dược đại sư kiểm tra, không có một người nào, không có một cái đại sư nào có thể nói ra như thế, lần này bất kể
lời của Kiệt Sâm là thật hay giả, Đề Da Lợi Á cũng là chuẩn bị thử
xuống.
Mà ở thời điểm Hoàng tử Đề Da Lợi Á chuẩn bị tài liệu...
Ngày thứ hai, Đa La hành tỉnh, phủ thành chủ Lam Nguyệt thành.
Tại một phòng ở chỗ sâu trong phủ thành chủ một, Vi Đức Ngũ Kỳ khoanh chân
ngồi ở đó, hai mắt nhắm nghiền, từng đạo quang mang linh lực hỏa hồng
sắc không ngừng từ thân thể của hắn tản mát ra chung quanh, đem trọn
gian phòng bốc hơi giống như hỏa lò, tạo nên một phòng đỏ bừng.
- Phù...
Một đạo trọc khí nặng nề phun ra từ trong miệng Vi Đức Ngũ Kỳ, nồng nặc
trọc khí giống như một đạo hỏa hồng sắc được tôi luyện bảy lần, xuyên
qua một khoảng cách, trực tiếp phun tại trên mặt bàn cách đó không xa,
một đợt cháy khét bốc lên, tại nơi bị phun trúng trên bàn, trực tiếp bị
cháy đen một mảnh.
- Cuối cùng đã đem tất cả vết thương trên người chữa hết.
Vi Đức Ngũ Kỳ mở hai mắt ra, trong ánh mắt hiện lên một tia vui sướng.
Hơn mười ngày trước, sau khi bị A Lỗ Địch Ba đánh cho bị thương, Vi Đức Ngũ Kỳ liền lập tức trở về đến Lam Nguyệt thành bế quan chữa thương, trong
hơn mười ngày này, hắn cơ hồ nửa bước không ra cửa phòng, mỗi thời mỗi
khắc đều trị liệu thân thể, cho đến hôm nay, mới có thể đem tất cả
thương thế mà A Lỗ Địch Ba tạo trên người hắn đều chữa khỏi.
- A
Lỗ Địch Ba đại nhân không hỗ là bát giai cấp thấp Đế linh sư, đến tột
cùng lúc nào, ta mới có thể đạt tới cái loại cảnh giới nầy.
Hồi tưởng đến chuyện tình đã phát sinh ngày đó, trong miệng Vi Đức Ngũ Kỳ nhịn không được mà lên tiếng cảm khái.
Thân là thất giai cao cấp Hoàng linh sư, hắn mặc dù chỉ kém một cấp so với
bát giai cấp thấp Đế linh sư, nhưng là chênh lệch trong đó, căn bản
không thể lấy đạo lý để đong đếm.
- Ngày hôm qua hẳn là đại thọ
năm mươi của A Lỗ Địch Ba đại nhân, tên Kiệt Sâm chết tiệt này, nếu
không phải hắn, ta như thế nào lại kết thù cùng A Lỗ Địch Ba đại nhân,
hiện tại ngay cả yến hội sinh nhật của hắn cũng không được mời tới.
Vi Đức Ngũ Kỳ đứng lên, trong miệng căm giận nói thầm.
Bởi vì Đa La hành tỉnh tỉnh đốc có Mục tiên sinh giao hảo cùng A Lỗ Địch
Ba, nói như vậy, A Lỗ Địch Ba sinh nhật, tộc trưởng một vài đại gia tộc ở Đa La hành tỉnh cũng sẽ nhận được lời mời, lấy Vi Đức Ngũ Kỳ, với thân
phận là tộc trưởng Mạt Pháp gia tộc, thất giai cao cấp Hoàng linh sư,
bình thường mà nói, căn bản không thể nào không được mời hết, nhưng là
bởi vì chuyện ngày đó, nên A Lỗ Địch Ba căn bản không muốn mời Vi Đức
Ngũ Kỳ.
Mặc dù cái này cũng không có thể nói rõ cái gì, nhưng là
đối với một vài người nhạy cảm mà nói, đủ để từ trong đó, cảm nhận được
một chút ý tứ hàm xúc bất đồng, mang đến cho Mạt Pháp gia tộc phiền toái nhất định.
Trái lo phải nghĩ, trong lòng Vi Đức Ngũ Kỳ vẫn nuốt
không trôi khẩu khí này, trong ánh mắt hiện lên một đạo quang mang ngoan lệ, căm giận lớn tiếng nói:
- Hừ! Ngày đó chỉ là bởi vì ta công
khai muốn đánh chết tên Kiệt Sâm kia mà A Lỗ Địch Ba đại nhân tức giận
thôi, nếu như ta có thể tìm được cơ hội, len lén đánh chết tên Kiệt Sâm
kia, không làm oanh động quá lớn mà nói.., lấy thân phận của A Lỗ Địch
Ba đại nhân, chắc sẽ không nói gì đâu.
Trong lòng đã quyết định
chủ ý, Vi Đức Ngũ Kỳ đang tưởng tượng thấy bộ dáng thống khổ cầu xin tha thứ trước khi chết của Kiệt Sâm, trên mặt lúc này lộ ra nụ cười đắc ý
xen lẫn một tia âm lạnh.
Trong lúc Vi Đức Ngũ Kỳ đang suy tính kế hoạch tìm cơ hội len lén đánh chết Kiệt Sâm như thế nào, trên bầu trời
bao la Lam Nguyệt thành, một đạo bóng người màu lam đột nhiên xuất hiện ở phía chân trời, sau đó, trong phút chốc đã đi tới trên không củaLam
Nguyệt thành.
Một bóng người áo lam đứng ngạo nghễ trên bầu trời, mái tóc dài màu xanh đậm theo gió tung bay, ánh mắt đạm mạc, làm cho
người ta có một loại cảm giác thâm thúy cực độ, đó chính là La Đức Lý
Cách Tư vẫn luôn đi theo Hoàng tử Đề Da Lợi Á.
Một đạo linh thức
cường hãn vô cùng nhanh chóng từ trong cơ thể La Đức Lý Cách Tư tràn
ngập mà ra, bao trùm cả tòa thành Lam Nguyệt, song tất cả các vị linh sư trong thành Lam Nguyệt lại chỉ bận rộn chuyện riêng của mình, không có
phát hiện chút nào.
Sau một phen dò xét, trong nhất thời ánh mắt La Đức Lý Cách Tư rơi vào trong phòng mà Vi Đức Ngũ Kỳ đang ở.
- Sưu!
Trên bầu trời, thân hình La Đức Lý Cách Tư chợt lóe, sau một khắc, trên bầu
trời trở thành một mảnh trống rỗng, mất đi thân ảnh của hắn.
Lam
Nguyệt thành, trong phủ thành chủ, Vi Đức Ngũ Kỳ đang vui vẻ phác thảo
ra kế hoạch đánh chết Kiệt Sâm, thông qua lần giao thủ cùng Kiệt Sâm lúc trước, đối với thực lực Kiệt Sâm, Vi Đức Ngũ Kỳ đã rất hiểu rõ, nếu như đánh lén mà nói.., lấy thực lực cao cấp Hoàng linh sư của hắn, có mười
phần nắm chắc đem Kiệt Sâm đánh chết trong nháy mắt.
Khóe miệng của hắn toát lên một nụ cười nhàn nhạt, một kế hoạch hoàn mỹ được tạo thành trong đầu hắn.
Đột nhiên…
- Các hạ là Vi Đức Ngũ Kỳ của Mạt Pháp gia tộc?
Một đạo thanh âm đạm mạc, lạnh như băng đột nhiên vang lên ở bên tai Vi Đức Ngũ Kỳ.
- Người nào?
Vi Đức Ngũ Kỳ thu liễm nụ cười trên khóe miệng, trong nháy mắt, linh lực
trong cơ thể phụt lên mà ra, hai con ngươi bỗng nhiên co rút lại thành
một đường nhỏ như cái châm, nhìn về nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy ở đó, một có người trung niên với một đôi con ngươi u lam đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào mình.
Vẻn vẹn là chỉ ánh mắt sắc bén mà lạnh như
băng kia, liền để cho một tên thất giai cao cấp Hoàng linh sư Vi Đức Ngũ Kỳ cảm thấy máu cả người cũng bị đọng lại, liền phảng phất như giờ phút này hắn đang ở trên Bắc Cực băng nguyên vậy, nhưng ngay sau đó, cả
thiên địa là một mảnh rét lạnh biến mất rất nhanh, chỉ còn lại một tên
trung niên nam tử đang đứng trước mặt hắn.