Bọn hắn vừa đi vào, tất cả đều dùng ánh mắt cao ngạo như kiểm tra hàng hóa liếc mắt nhìn quanh đại sảnh, lập tức tất cả ánh mắt đều rơi lên người hai thiếu niên có Linh lực cấp bẩy, cấp tám.
- Uy, hôm nay còn có hai tấm bia thật tốt!
Nhìn thấy hai thiếu niên kia, trong đám người lập tức toát ra một câu, người có Linh lực cấp bẩy, cấp tám đi tới đây làm bia thịt, bình thường thật khó thấy.
- Cổ Bình, Lý Vượng là hai người sao?
Nhìn thấy hai thiếu niên, trong đám người có ba thiếu niên quần áo hoa lệ đi ra, thần thái kiêu căng, vui cười nói.
- Phất Lý Tư, các ngươi…
Nhìn thấy ba người kia, trên mặt Cổ Bình cùng Lý Vượng không khỏi hơi đỏ lên, bọn họ sinh trong gia đình bần hàn chỉ muốn tới đây kiếm thêm một ít linh tệ trợ cấp sinh hoạt mà thôi, lại không nghĩ rằng gặp được người quen tại đây, nếu như bị truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ bị người giễu cợt xấu hổ đến chết.
- Hắc hắc, chư vị, hai vị này là học viên giỏi của học viện Tây Tư chúng ta a, hơn nữa còn là bạn học cùng lớp của ta, thực lực cấp tám cùng cấp bẩy, hàng thật giá thật, già trẻ không gạt, chậc chậc, so với ta còn lợi hại hơn, luôn được đạo sư của chúng ta khen ngợi!
Người được gọi là Phất Lý Tư nhìn đám người sau lưng cười nói, lập tức đi lên trước vỗ vỗ đầu một thiếu niên nói:
- Hai người các ngươi nếu thiếu tiền thì tới tìm ta, mọi người đều là đệ tử trong một học viện, mượn ít tiền vẫn không thành vấn đề, ngươi nói hai người các ngươi tới đây, không phải làm tổn hại danh dự của học viện chúng ta sao, nếu để cho đạo sư biết được học viên của mình đi làm tấm bia thịt tại Cạnh kỹ thất, thật dọa người bao nhiêu, ha ha ha ha…
Phất Lý Tư cười thật huênh hoang, không chút kiêng nể, làm mọi người sau lưng hắn cũng bật cười, mà hai học viên kia cúi đầu đỏ mặt, nói không ra lời, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Kiệt Sâm đứng trong đám bình dân có chút tỉnh ngộ, khó trách hai thiếu niên kia lại nhận ra mình, nguyên lai cũng là đệ tử Học viện Tây Tư.
- Chư vị, thật sự ngại quá, hôm nay hai người có Linh lực cấp bảy, cấp tám này nhường lại cho ba chúng ta đi, làm bạn học cùng lớp, Phất Lý Tư này rất muốn giúp đỡ hai người bọn họ một chút, ai, dù sao cũng là bạn học, Phất Lý Tư ta cũng cảm thấy không đành lòng, ha ha ha ha…
Mọi người đứng phía sau hiểu ý cười, dù khó tìm được tấm bia cấp bẩy, cấp tám, nhưng biết ba người Phất Lý Tư có chút bối cảnh trong thành Tháp Lâm, mọi người tự nhiên sẽ không vì chuyện này mà quét mặt mũi của bọn hắn.
- Phất Lý Tư, nên hỏi trước bọn họ xem có nguyện ý làm tấm bia cho bọn này hay không đã!
Một thanh âm từ phía sau Phất Lý Tư truyền đến, ngay lập tức một người thân cao 1m80 từ trong đám người đi ra, tới trước mặt Phất Lý Tư.
Thấy có người dám làm phật ý của mình, trên mặt Phất Lý Tư có chút khó chịu, nhưng khi nhìn thấy là ai lên tiếng, trên mặt liền mang theo vẻ tươi cười.
- Được được, nếu Trát Khắc đại ca có ý, vậy để cho đại ca bàn giá trước đi!
- Trát Khắc?
Vừa nghe được tên của người kia, trên mặt Cổ Bình cùng Lý Vượng không khỏi biến đổi.
Những bình dân cùng Linh Sư đê cấp đứng bên cạnh Kiệt Sâm vừa nghe tới tên của Trát Khắc, trên mặt cũng không nhịn được biến hóa, không ít người xì xào bàn tán.
Mà Kiệt Sâm liếc mắt liền nhìn ra, Trát Khắc kia chỉ sợ là người mạnh nhất trong đám người này, xem chừng có thực lực của Linh Đồ trung cấp.
- Hắc hắc, tiểu tử, ta gọi là Trát Khắc, hôm nay vốn chỉ đến xem, không nghĩ tới còn có người có linh lực như các ngươi chịu làm tấm bia, thế nào, hai người các ngươi có muốn làm bia cho ta hay không, yên tâm, giá cả tuyệt đối công đạo, chỉ cao chứ không thấp hơn!
Trên gương mặt dữ tợn của Trát Khắc lại làm ra bộ dáng như ôn hòa.
- Việc này…hay là không đi.
Cổ Bình cùng Lý Vượng liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu thấp giọng nói.
Danh hiệu của Trát Khắc hai người đều nghe qua rất nhiều, là hung nhân số một trong cạnh kỹ thất của thành Tháp Lâm, ra tay không biết nặng nhẹ, bình dân chết dưới tay hắn không biết bao nhiêu, thậm chí trước đó vài ngày cũng có một người có Linh lực cấp tám chết dưới tay của hắn, còn chọc một chút phiền toái, hiện tại cả cạnh kỹ thất của thành Tháp Lâm chỉ cần nghe được danh hào của Trát Khắc, không ai dám chịu nhận làm bia của hắn.
Cổ Bình cùng Lý Vượng chỉ là đến kiếm tiền sinh hoạt, nếu quả thật vì chuyện này làm bản thân bị trọng thương, thật sự được không bù nổi mất.
- Yên tâm đi, ca ca cấp cho giá cả tuyệt đối công đạo, hơn nữa xuống tay nhất định nhẹ, hai người các ngươi đều là đệ tử Linh lực cấp bảy, cấp tám, còn có gì sợ hãi sao!
Nhìn thấy hai người kia có chút sợ hãi nhìn mình, biết đối phương đã nghe qua danh hào của mình, Trát Khắc không khỏi nhếch miệng cười hắc hắc nói.
Cổ Bình cùng Lý Vương đều lắc đầu, hạ thủ nhẹ tay? Nếu Trát Khắc hạ thủ nhẹ tay, như vậy cạnh kỹ thất của thành Tháp Lâm cũng sẽ không còn người nào nặng tay nữa.
- Mụ nội nó, một đám vương bát đản, làm xấu thanh danh của lão tử!
Nhìn thấy Cổ Bình cùng Lý Vượng kiên quyết như thế, trong lòng biết không có cơ hội Trát Khắc trừng mắt, nhịn không được chửi ầm lên.
- Hắc hắc, Cổ Bình, Lý Vượng, hai người các ngươi cùng ta đi thôi!
Chứng kiến Trát Khắc không bàn xong với hai người, Phất Lý Tư vỗ vỗ lên mặt Cổ Bình, đắc ý nói.
- Giá cả?
Trong ánh mắt Cổ Bình cùng Lý Vượng đều có chút không muốn.
- Giá cả? Ha ha, năm linh tệ thế nào!
- Vậy…quá thấp đi?
Nói thật Cổ Bình cùng Lý Vượng đều không muốn đi cùng ba người Phất Lý Tư, cùng là bạn học hai người đều hiểu được Phất Lý Tư là người thế nào, nhưng giờ này ở dưới mái hiên nhà người, bọn họ không thể không cúi đầu.
Ở trong cạnh kỹ thất thành Tháp Lâm, giá cả một bình dân cường tráng đại khái hai ba linh tệ một lần, Linh lực cấp hai, cấp ba là năm linh tệ một lần, mà Linh lực cấp bảy cấp tám như Cổ Bình cùng Lý Vượng nếu có thương lượng trước giá cả, thấp nhất cũng hơn mười linh tệ.
- Quá thấp?
Sắc mặt Phất Lý Tư âm trầm xuống:
- Hai người các ngươi năm linh tệ đã là được rồi, hừ, nếu để cho bạn học trong lớp biết hai người các ngươi đến đây làm bia thịt, ta xem hai người các ngươi làm sao tiếp tục sống trong học viện!
Vẻ mặt Phất Lý Tư cười âm hiểm, trong đôi mắt tam giác toát ra tia quang mang tàn nhẫn, bởi vì bản thân là quý tộc hắn không quen nhìn nhất là những học viên bình dân như Cổ Bình cùng Lý Vượng, ở trong lòng hắn những bình dân như vậy không có tư cách đi học cùng trường với hắn, huống chi Cổ Bình vì chịu khó, ở trong lớp còn thường xuyên được đạo sư tuyên dương, điều này càng làm trong lòng hắn khó chịu.
Hiện giờ Phất Lý Tư tìm được cơ hội như vậy, làm sao chịu dễ dàng bỏ qua, hôm nay không đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất, ngày sau để truyền vào học viện, làm sao đủ làm cho hắn sảng khoái.
Trong lòng Phất Lý Tư vô cùng đắc ý, hắn không sợ Cổ Bình cùng Lý Vượng không chịu đáp ứng.