Vào ban đêm, Kiệt Sâm ăn xong cơm tối liền đi nghỉ ngơi, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Kiệt Sâm đã gọi Vi Ân đến.
- Ta hiện giờ muốn đi phòng thí nghiệm, nhớ rõ hai ngày này, trước khi ta đi ra, ai tới tìm cũng đừng tới quấy rầy ta.
Kiệt Sâm nghiêm túc nói với Vi Ân.
Vi Ân bình thường tuy rằng làm việc tùy tiện, chơi bời lêu lổng hôm nay lại thẳng tắp đứng trước mặt Kiệt Sâm, vô cùng trịnh trọng nhẹ gật đầu, từ trong ánh mắt của hắn, Kiệt Sâm thấy được một tia khẩn trương hiếm co.
Trong lòng mỗi người đều có một mảnh cấm địa không dám chạm đến, dù là người thần kinh vừa thô vừa to như Vi Ân, sau khi đoán được Kiệt Sâm muốn đi phòng thí nghiệm làm gì thì hắn cũng là trở nên vô cùng nhu thuận.
Sau khi Kiệt Sâm tiến vào phòng thí nghiệm, Vi Ân trước kia không biết đã chạy đi đâu, hôm nay lại thái độ khác thường, hệt như một bức tượng đá dựng đứng trước cửa ra vào phòng thí nghiệm của Kiệt Sâm không hề nhúc nhích, ngay cả bước chân cũng không hoạt động nửa phần.
Kiệt Sâm đi vào chính là suốt một ngày một đêm, một mực đợi đến buổi sáng ngày hôm sau, cửa phòng thí nghiệm vẫn luôn đóng chặt lúc này mới két.. một tiếng mở ra!
- Kiệt Sâm!
Vi Ân vẫn đứng ở cửa ra vào phòng thí nghiệm mạnh mẽ xoay người.
Mặc dù mới chỉ một ngày một đêm không nghỉ ngơi, nhưng hắn cảm thấy trong ánh mắt Kiệt Sâm ở trước mặt lại mang theo một tia mệt mỏi hiếm thấy.
Vi Ân mím môi, không nói gì, trong ánh mắt lại toát ra một tia chờ mong khó nói nên lời.
- Như thế nào? Không tin ta à!
Kiệt Sâm cười cười, trên gương mặt mệt mỏi toát ra hào quang tự tin, sau đó thoáng một phát đã giơ tay lên.
Ở trong tay phải của hắn, hai bình Linh Dược tề màu trắng dưới sự chiếu rọi của ánh nắng ban mai, chiết xạ ra hào quang động lòng người.
Đó là hào quang của hi vọng!
Vi Ân đột nhiên cảm thấy cái mũi đau xót, một loại tâm thần bất định khó tả cùng cảm xúc cổ quái nhanh chóng lan tràn, lập tức chảy khắp toàn thân hắn.
- Trở về nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất đi, ta cũng phải nghỉ ngơi một chút, buổi chiều ta lại đi tìm ngươi.
Kiệt Sâm lên tiếng nói.
Vi Ân không nói gì, dứt khoát quay người, bóng lưng kiên định vô cùng!
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời tươi đẹp xuyên qua cửa sổ, chiết xạ vào giữa phòng, để lại sắc thái pha tạp trên sàn gỗ đàn mộc.
Từng góc của gian phòng, đều được sửa sang sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, tất cả vật phẩm đều đã được chuyển qua một bên, lộ ra cực kỳ khoáng đạt.
Vị trí ở giữa gian phòng, hai người Kiệt Sâm và Vi Ân đều khoanh chân ngồi ở chỗ kia, ngưng mắt nhìn nhau.
- Chuẩn bị xong chưa?
Thật lâu, Kiệt Sâm bật hơi lên tiếng, hai bình Linh Dược tề màu trắc sau một khắc, dĩ nhiên đã xuất hiện trong hai tay hắn.
Trong mắt Vi Ân toát ra một tia cảm xúc không hiểu.
Khẩn trương, vô cùng khẩn trương, Vi Ân cũng đã quên mất đã bao nhiêu năm rồi mình không khẩn trương như vậy. Là 23 năm trước khi mới là cao cấp Hoàng Linh Sư hắn đã gặp phải bát giai linh thú U Minh quỷ mãng trong Linh Thú Sơn Mạch? Hay là hai mươi năm trước lúc trùng kích bát giai Đế Linh Sư?
Đối với một Đế Linh Sư bị phong ấn hơn mười năm như hắn, từ sau khi theo Kiệt Sâm, hắn vẫn một lòng muốn giải trừ phong ấn.
Ngay từ đầu, hắn đối với Kiệt Sâm chỉ ôm thái độ bán tín bán nghi, rồi lại hy vọng là thật sự, nhưng sau đó theo ngày càng hiểu rõ Kiệt Sâm, trong nội tâm Vi Ân đối với Kiệt Sâm cũng càng tin tưởng vững chắc hơn.
Hôm nay, ngày hôm nay rốt cuộc đã tới, nhưng vào giờ phút này, hắn ngoài trừ khẩn trưởng ra, còn có tâm thần bất định, thậm chí còn sợ hãi nữa.
Hi vọng ở ngay trước mắt, nhưng hắn lại ẩn ẩn sợ hãi, sợ hãi sẽ thất bại, sợ hãi mười năm này, lần hy vọng duy nhất cũng sẽ tan vỡ!
- Như thế nào? Không tin ta à?
Kiệt Sâm mỉm cười, nhàn nhạt nhìn qua Vi Ân.
Một câu rất đơn giản, một biểu lộ rất bình thường lại khiến lòng Vi Ân dậy sóng.
Ở với Kiệt Sâm càng lâu, hắn lại càng nhìn không rõ gia hỏa chỉ mới là thiếu niên này, vô luận chuyện gì xảy ra, vô luận phải đối mặt với nan đề gì, Vi Ân vẫn chưa từng từ trong mắt tên gia hỏa vẫn chỉ là thiếu niên này nhìn thấy lùi bước và sợ hãi dù chỉ là một chút.
Phảng phất hắn trời sinh đã không biết sợ là cái gì vậy, thiếu niên này, vô luận vào lúc nào, đều có thể mang đến cho người tin tưởng thật lớn, chỉ cần có hắn ở đây, trên đời này, tựu tựa hồ không có nan đề gì không giải quyết được vậy.
- Ngươi lui xuống, ngươi đang sợ hãi, đúng, ngươi đang sợ hãi, gian khổ trong mười năm nay khiến ngươi không dám đối mặt với thực tế, lĐế Linh Sư úc trước không sợ trời không sợ đất, tung hoành thiên hạ kia tột cùng đi nơi nào rồi?
Vi Ân tự hỏi lòng:
- Đúng vậy a! Mình chẳng lẽ còn không tin hắn sao? Mình chẳng lẽ còn đang sợ gì sao? Không...
Đáy lòng Vi Ân phát ra một tiếng hò hét, sau đó trùng trùng điệp điệp hít một hơi, nhẹ gật đầu, trong ánh mắt toát ra một tia kiên nghị.
- Uống lọ thuốc này trước, sau đó lại uống lọ này.
Kiệt Sâm đặt hai bình Linh Dược tề vào trong tay Vi Ân.
Vi Ân gật gật đầu, dựa theo phân phó của Kiệt Sâm uống vào hai bình Linh Dược tề.
Một cổ lực lượng vô cùng nhu hòa lập tức lan tràn trong tứ chi bách hải của Vi Ân.
Kiệt Sâm nhắm mắt lại, hai tay chống đỡ trên người Vi Ân, một cổ linh thức trong chốc lát tiến vào trong cơ thể Vi Ân, quan sát khống chế trong cơ thể hắn.
Dưới sự ảnh hưởng của linh thức Kiệt Sâm, dược lực của hai bình Linh Dược Tề trong cơ thể Vi Ân lập tức dọc theo thân thể Vi Ân vận hành về phía não bộ hắn.
Một tia lực lượng quan hệ trắng noãn dần dần tiền vào trên không tinh thần hải Vi Ân, cùng tiếp xúc với đoàn tinh thần lực sương mù màu đen đã chất lỏng hóa của Vi Ân.
Cừu hận nguyền rủa này thuộc về Hắc Ám nguyền rủa, bản chất lực lượng của nó cũng là ám thuộc tính, mà một lọ Linh Dược Tề Kiệt Sâm cho Vi Ân phục dụng, đúng là một loại quang hệ Linh Dược tề chuyên môn loại trừ lực lượng ám thuộc tính.
Hai loại lực lượng sau khi tiếp xúc trên không tinh thần hải của Vi Ân, lập tức xuy xuy tan rã.
Thân thể Vi Ân chấn động mạnh một cái, trong miệng kêu rên lên, gắt gao cắn răng, trên trán thoáng chốc toát ra đại lượng mồ hôi.
Nhưng mà Kiệt Sâm lại hồn nhiên không để ý, chỉ dùng linh thức khống chế lấy dược lực của Linh Dược tề quang hệ kia, không ngừng giao hòa một chỗ với sương mù màu đen.
Hai loại lực lượng chính phụ tương để, khiến lẫn nhau tan rã, rất nhanh, đoàn sương mù màu đen trong đầu Vi Ân đã rút nhỏ một vòng lớn.
Đau nhức kịch liệt, đau nhức vô cùng kịch liệt, Vi Ân chỉ cảm thấy đầu của mình tựa như muốn nổ tung ra, cái trán nổi lên gân xanh, toàn thân cũng nhịn không được co rút run rẩy lên, nhưng hắn lại không rên một tiếng, dùng sức cắn răng, sức lực lớn khiến cho lợi đều vỡ tan ra, một tia máu tươi dọc theo khóe miệng của hắn lặng yên chảy xuống.