Dược Thần

Chương 1094: Chương 1094: Kiệt Sâm ban ân. (1)




Nhưng mặc cho Lạc Khố Ân tiến công như thế nào, những cầu vồng này, hoàn toàn bị Kiệt Sâm ngăn cản, hóa giải từng cái.

- Sư phụ, ngươi coi chừng, ta sắp xuất tuyệt chiêu mạnh nhất.

Lạc Khố Ân hét to lên.

Kiệt Sâm cười nhạt gật gật đầu.

- Mộc chi áo nghĩa -- Khô Mộc Phùng Xuân.

Lạc Khố Ân phát ra tiếng hét to, thân thể của hắn phát ra màu xanh vạn trượng, cực quang màu xanh, phô thiên cái địa lao tới, đan xen vào nhau, bao phủ Kiệt Sâm từ khắp bốn phương tám hướng, giống như hồng thủy đầy trời, lập tức bao phủ Kiệt Sâm vào trong.

Kiệt Sâm lập tức cảm giác được, mình đang ở một vùng quê đầy cây xanh, mọi thứ chung quanh đều tràn ngập sinh cơ bừng bừng, nhưng sinh cơ này lại có một điểm trí mạng, đó là không ngừng áp chế, hấp thu linh lực kim hệ tản mát ra từ người mình.

- Không tệ, không tệ!

Kiệt Sâm liên tục gật đầu, dưới linh lực màu xanh này, ngay cả hắn, cũng phải phí sức lực thật lớn mới có khả năng ngăn cản được linh lực mộc hệ chung quanh hấp thu linh lực của mình, Linh Sư bình thường thì không cần phải nói.

Lập tức, Kiệt Sâm biểu lộ nghiêm túc lên:

- Lạc Khố Ân, coi chừng.

Thoại âm vừa xuất, Kim Linh Châu trong đầu của Kiệt Sâm xoay tròn cực nhanh, linh lực màu vàng không ngừng từ trong thân thể của hắn toát ra ngoài, trong hai tròng mắt thần mang bắn ra, động tác không cách nào tưởng tượng được, Kiệt Sâm nhắm ngay bầu trời đầy màu xanh mạnh mẽ đấm tới.

- Ầm ầm!

Nắm tay của Kiệt Sâm có kim quang sáng lạn, một quyền này như mặt trời, Lạc Khố Ân phóng thích thanh mang vô cùng to lớn, nhưng dưới oanh kích của Kiệt Sâm nó không ngừng nổ tung, hóa thành vô hình.

- Đạp!

- Đạp!

- Đạp ...

Trong sân luyện công, Lạc Khố Ân liên tiếp lui về phía sau vài bước, sắc mặt vốn tái nhợt, lập tức khôi phục bình thường, ánh mắt nhìn qua Kiệt Sâm, tràn ngập khiếp sợ.

Một chiêu lúc nãy, là chiêu mạnh nhất của hắn, vốn, hắn còn tưởng rằng có thể làm cho sư phụ phiền toái một chút, nhưng không nghĩ tới lại bị một quyền của Kiệt Sâm đánh vỡ.

- Đúng vậy, thực lực rất không tồi.

Nhìn qua gương mặt đầy khiếp sợ của Lạc Khố Ân, Kiệt Sâm lại cảm thán lên tiếng:

- Ngay cả ta muốn công phá chiêu số của ngươi, cũng cần hao tốn khí lực nhất định, hơn nữa linh lực của ngươi mang theo thuộc tính áp chế với ta, không tệ, thực sự không tồi.

Kiệt Sâm rất thoả mãn gật đầu, trên mặt tràn ngập tán thưởng.

Hắn một mực lo lắng Lạc Khố Ân dù có thiên phú tuyệt hảo, bởi vì không có người chỉ đạo, cho nên lĩnh ngộ pháp tắc không sâu, cấp bậc này, sức chiến đấu lại không được.

Nhưng hiện tại, Kiệt Sâm lại tràn ngập vui sướng trong nội tâm.

So sánh với chính mình, tuy Lạc Khố Ân công kích còn non nớt, nhưng lĩnh ngộ pháp tắc, tương đối thấu triệt, tuyệt đối không phải tu luyện là có được, hắn không phải là dạng công tử bột.

- Lạc Khố Ân, dùng thực lực ngươi, giống như:bình thường thất giai cao cấp Hoàng Linh Sư trong có lẽ không có người nào là đối thủ của ngươi, thậm chí còn một ít bát giai cấp thấp Đế Linh Sư bình thường, ngươi cũng chiến thắng.

Kiệt Sâm cảm khái nói.

Kiệt Sâm là ai, mặc dù hắn là thất giai cao cấp Hoàng Linh Sư, nhưng luận thực lực chân thật, hoàn toàn đã đạt tới trình độ bát giai cao cấp Đế Linh Sư, hơn nữa hắn có được Kim Linh Châu, linh lực kim hệ trong cơ thể so sánh với kim hệ Linh Sư còn tinh khiết cường đại hơn.

Mà công kích của Lạc Khố Ân vô cùng cường đại, đủ để cho thấy Lạc Khố Ân mạnh mẽ, so sánh giữa bát giai cấp thấp Đế Linh Sư cùng thất giai cao cấp Hoàng Linh Sư, cường độ linh lực mạnh mẽ, cảm ngộ pháp tắc rất sâu, đồng thời có được nguyên tố kết giới mạnh nhất, có thể áp chế thất giai Linh Sư cấp thấp.

Nhưng có được mộc linh cực hạn, Lạc Khố Ân lại có mộc linh thân thể, căn bản không sợ nguyên tố kết giới của đối phương áp chế, trái lại còn có thể áp chế đối phương, mà ở cường độ linh lực, thất giai cực hạn linh lực mộc hệ không dưới bát giai cấp thấp bình thường, về phần cảm ngộ pháp tắc, lúc trước Lạc Khố Ân thi triển "Khô Mộc Phùng Xuân", hiển nhiên cảm ngộ pháp tắc đạt tới trình độ rất cao rồi.

Tống hợp lại, Lạc Khố Ân hiện tại hoàn toàn có thể chiến thắng bát giai cấp thấp Đế Linh Sư bình thường, ít nhất, trong suy nghĩ của Kiệt Sâm, nếu như Lạc Khố Ân hiện giờ đối chiến với Mặc Tư Bản tộc trưởng của Bác Nhĩ Đinh gia tộc tại Luân Đa hành tỉnh, chiến thắng, vô cùng có khả năng là Lạc Khố Ân.

Ngay từ đầu, Kiệt Sâm còn có chút bận tâm chuyện Lạc Khố Ân quyết đấu với Khắc Lỗ Ni, hiện tại xem xét, cảm thấy mình quá mức cẩn thận rồi.

- Nhưng chiến pháp công kích của ngươi còn quá mức non nớt, hơn nữa quá mức kiên cường.

Kiệt Sâm lại đánh giá, vạch pháp chỗ thiếu hụt của Lạc Khố Ân lúc trước:

- Công kích Linh Sư mộc hệ, đều là quấn, lấy quấn làm chủ, hơn nữa dựa vào tính mạng sức sống cường đại của linh lực mộc hệ, dùng tiêu hao sức chiến đấu, nhưng công kích của ngươi rất kiên cường, đây bởi vì ngươi có được linh lực mộc hệ cực hạn, có khả năng phát huy sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng là nếu như dựa trên cơ sở vừa rồi, tăng thêm mấy phần mềm dẻo, sẽ có được hiệu quả tốt hơn đấy.

Lạc Khố Ân gật đầu.

Lúc trước Kiệt Sâm biểu hiện sức chiến đấu vô cùng cường đại, làm cho hắn cảm thấy áp lực, đồng dạng là thất giai cao cấp Hoàng Linh Sư, nhưng Kiệt Sâm lại cường đại hơn hắn rất nhiều, cũng làm hắn cảm khái thật nhiều.

- Quả nhiên không hổ là sư phụ, thật đúng là... Mạnh!

Thời điểm nội tâm Lạc Khố Ân cảm khái vô tận, đột nhiên Kiệt Sâm nhìn lên bầu trời.

Trên bầu trời, một đạo lưu quang từ đằng xa xuất hiện, sau đó nhanh như thiểm điện bay thẳng tới sân luyện công của Lạc Khố Ân, chậm rãi hạ xuống.

- Lạc Khố Ân, lúc trước đã xảy ra chuyện gì?

Đến là một lão già tóc bạc, vừa hạ xuống, hắn đã đưa ra nghi vấn.

Người này chính là Mai Lý Nhĩ viện trưởng của Hoàng Gia Linh Vũ Học Viện, lúc trước hắn đi tới văn phòng, nghe nói ngày mai Lạc Khố Ân sẽ quyết đấu với Khắc Lỗ Ni, lúc này đang chuẩn bị đi tới hỏi thăm Lạc Khố Ân về tình huống cụ thể, đột nhiên cảm nhận nơi này có khí tức linh lực chấn động mạnh mẽ, giống như có hai người đang đối chiến, không rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, trong nội tâm hắn lo lắng Lạc Khố Ân, cho nên dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi này, nhưng chỉ nhìn thấy hai thanh niên đang đứng nói chuyện.

- Mai Lý Nhĩ viện trưởng, đây là sư phụ của ta, lúc nãy ta và sư phụ đang luận bàn với nhau.

Lạc Khố Ân nhìn thấy lão giả này, cho nên đáp lời.

- Sư phụ ngươi?

Trên mặt Mai Lý Nhĩ hiện ra một tia kinh ngạc, rồi sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua Kiệt Sâm.

- Ầm ầm!

Đôi mắt của lão giả này thâm thúy như ánh sao trong bầu trời đêm, không ngừng xoay tròn, tràn ngập cảm giác thâm trầm như biển, như muốn hút người ta vào bên trong, linh thức khủng bố, bao phủ lấy thân thể Kiệt Sâm, như muốn nhìn thấy cái gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.