- Không xong, tiểu huynh đệ mau lui lại!
Cảm nhận được uy lực kinh khủng của phong nhận, trên mặt Địch Á Tư lộ ra hoảng sợ, hai mắt trợn tròn rống to.
Hắn có thể cảm nhận được uy lực một chiêu này của Ma Căn thật lớn, cho dù
là hắn uống qua linh dược tề vẫn không thể ngăn trở, thanh niên chỉ
khoảng hơn hai mươi kia làm sao mà chống đỡ được?
Nhưng Lạc Khố
Ân làm như không hề nghe được tiếng rống sợ hãi của Địch Á Tư, trên mặt
không hề có chút biến hóa, thân hình vẫn đứng nguyên tại chỗ, chỉ đem
Vạn Mộc Hoàng Trượng trong tay đánh ra.
Đầu của Vạn Mộc Hoàng Trượng bỗng điểm thẳng vào trên phong nhận cực lớn của Ma Căn.
Thời gian trong lúc này như chợt dừng lại, lập tức…
- Bồng!
Một màn khiến mọi người cảm thấy kinh hãi xảy ra, một đạo thanh sắc quang
mang chói mắt lóe sáng, thanh âm tiếng nổ đùng vang lên, phong nhận của
Ma Căn không ngừng rung rung, thoáng chốc liền tán loạn, biến thành
phong hệ linh lực nguyên tố đầy trời, tiêu tán trong thiên không.
Thanh sắc quang mang phá vỡ phong nhận liền không chút lưu tình trùng kích thẳng về hướng Ma Căn cách đó không xa.
- Ma Căn, coi chừng!
Ở gần bên trong miệng Lai Duy Đặc hoảng sợ rống to.
- Cái gì?
Nhìn thấy một màn ngoài ý liệu, hai mắt Ma Căn trợn trừng tròn xoe, trong miệng phát ra tiếng kinh hô.
Trên mặt hắn mang theo vẻ kinh hãi, trường bào tung bay, trong thời khắc này hắn liền bộc phát ra lực lượng không gì sánh kịp, linh lực trong thân
thể hắn phóng mạnh lên trời, trường kiếm hào quang vạn trượng hung hăng
bổ lên trên thanh sắc quang mang của Lạc Khố Ân.
- Phanh!
Thanh âm tiếng oanh minh đinh tai nhức óc vang lên trong thiên địa, trường
kiếm kích lên thanh sắc quang mang lập tức bị rách nát, thanh sắc quang
mang phá vỡ trường kiếm lại rút nhỏ hơn một vòng, hung hăng kích thẳng
vào ngực Ma Căn.
- Phốc xuy…
Máu tươi từ trong miệng Ma Căn phun trào ra, vẻ mặt hắn hoảng sợ, thân thể bị uy lực bạo tạc ném văng ra ngoài.
Thân hình Lạc Khố Ân khẽ động, lập tức hóa thành một đạo lưu quang xông tới.
- Ngăn hắn lại!
Trong miệng Lai Duy Đặc phát ra tiếng gào thét.
- Chết đi!
- Chết!
Trong thời khắc nguy cấp, trong miệng Áo Đức Mạn cùng Bình Tỳ đều phát ra
tiếng gào to, một đạo kim sắc kiếm hồng cùng một đầu hỏa diễm cự long
rống giận nhắm ngay Lạc Khố Ân hung hăng đánh úp tới.
Trong miệng Lai Duy Đặc cũng gào lên, trong tay đã mất đi búa lớn, thổ hệ linh lực
trong cơ thể sôi trào, hai mắt bắn ra tinh mang, linh lực thất giai cao
cấp khủng bố ngưng tụ nhắm ngay Lạc Khố Ân hung hăng đánh ra một quyền.
- Xú tiểu tử, đi chết đi!
- Oanh long…
Thanh âm đinh tai nhức óc vang lên, thổ hệ linh nguyên tố hàng lâm, một quyền của Lai Duy Đặc đánh vỡ không khí, hư không áp súc, thổ nguyên tố vô
tận ngưng tụ thành trên nắm đấm của Lai Duy Đặc giống như một ngọn núi
cao, bao bọc theo lực lượng không gì sánh kịp hướng Lạc Khố Ân ập tới.
- Thổ hệ áo nghĩa – Húc Thái Nhạc Áp Đỉnh!
- Hừ!
Trong miệng Lạc Khố Ân hừ lạnh một tiếng, gương mặt không chút biểu tình, tiếp tục huy động Vạn Mộc Hoàng Trượng.
Một đạo thanh sắc quang mang chói mắt từ trong Vạn Mộc Hoàng Trượng bắn ra, tạo thành một tấm chắn cực lớn ngay trước người hắn, từng đạo thanh
mang phóng thích khỏi tấm chắn, từng đạo linh phù cùng linh văn phức tạp huyền ảo không ngừng lưu chuyển, đại biểu một phiến thiên địa của mộc
hệ pháp tắc, vững vàng bất động không gì địch nổi.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Trong thoáng chốc kim sắc kiếm hồng, hỏa diễm cự long cùng ngọn núi cao quay
cuồng, ba đạo công kích cực lớn cùng tấm chắn nặng nề va chạm chung một
chỗ.
Một màn làm đám người Lai Duy Đặc không dám tin liền xảy ra, thanh sắc tấm chắn mà Lạc Khố Ân thi triển bị công kích mãnh liệt vẫn
cứng rắn bất động, mà toàn bộ công kích của bọn hắn phảng phất như dùng
trứng chọi đá, lập tức tán loạn tan rã, một lần nữa biến thành vô số
nguyên tố linh lực chậm rãi tiêu tán bên trong không khí.
- Cái gì?
- Không có khả năng!
- Tên này thật đáng sợ, chúng ta đi mau!
Trong miệng ba người Lai Duy Đặc rống lên, nội tâm cảm nhận vô cùng sợ hãi, thân hình bật lui thật nhanh.
Thủ đoạn của Lạc Khố Ân làm bọn hắn hoàn toàn băng giá, rốt cục không còn
chút lòng tin phản kháng, linh lực trong cơ thể tăng tới lớn nhất muốn
chạy thoát khỏi nơi này.
- Tới lúc này mà còn muốn đi? Đã chậm, một đám lưu lại đây hết cho ta!
Trong miệng Lạc Khố Ân phát ra thanh âm lãnh khốc, thanh sắc tấm chắn tiêu
tán, Vạn Mộc Hoàng Trượng trong tay nhắm ngay ba người hung hăng vung
tới.
- Mộc chi áo nghĩa – Khô Mộc Phùng Xuân!
Lạc Khố Ân
quát to, thân hình hắn tán phát ra thanh sắc quang mang vạn trượng,
thanh sắc cực quang bao phủ đầy trời, bao trùm khắp trời đất, đan xen
một chỗ, từ khắp bốn phương tám hướng bao phủ lên ba người Lai Duy Đặc,
chẳng khác gì hồng thủy ngập trời lập tức bao trùm cả ba tên.
- Ah…
Nhìn thấy một màn làm người sợ hãi kia, trong miệng ba người Lai Duy Đặc
phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, bọn hắn chợt cảm giác có một
loại lực lượng đang không ngừng hấp thu linh lực trong cơ thể bọn họ,
không ngừng rút ra linh lực thất giai tán phát ra ngoài.
- Cút ngay cho ta!
- Phá…phá cho ta!
- Hống!
Ba người không ngừng kêu lên thảm thiết, vũ khí trong tay không ngừng chém xuống, muốn giãy thoát khỏi thanh sắc cực quang bao vây, nhưng chỉ là
vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn linh lực trong thân thể bị hấp thu,
ngay sau đó toàn thân vô cùng suy yếu, cuối cùng ngay cả phi hành cũng
không làm được nữa.
- Chết đi!
Hàn quang lóe lên trong mắt Lạc Khố Ân, Vạn Mộc Hoàng Trượng liền thu lại.
- Phanh! Phanh! Phanh!
Cơ thể ba người Lai Duy Đặc phát ra tiếng nổ vang, thân hình không ngừng
giãy dụa hoàn toàn dừng lại, đôi mắt phẫn nộ sợ hãi biến thành tan rả,
mất đi thần thái, chỉ còn lại ba bộ thi thể không chút sinh cơ nặng nề
từ không trung ngã xuống đập lên trên mặt đất.
- Đây…đây là…
Nhìn thấy một màn hung hãn kia, Địch Á Tư há hốc miệng sững sờ nhìn Lạc Khố Ân, hoàn toàn không biết nên nói lời gì.
Lai Duy Đặc là hoàng linh sư cao cấp a, mà Áo Đức Mạn cùng Bình Tỳ cũng là
trung cấp cùng đê cấp, ba người liên thủ ngay cả hắn uống linh dược tề
mà cũng không đánh thắng, nhưng ở trong thanh niên tóc nâu kia chỉ vài
chiêu đã bị đánh chết, làm nội tâm Địch Á Tư vô cùng rung động.
Đám tướng sĩ nam vực thập tam vương quốc khi nãy còn đang đuổi giết người
của Hỗn Loạn Lĩnh, nguyên một đám đã dừng tay, sững sờ nhìn qua một màn
này, trong lòng một mảnh tro tàn.
- Hống hống…
Binh sĩ Hỗn Loạn Lĩnh cũng dừng lại không còn chạy tán loạn, trong miệng phát ra
tiếng hô to hưng phấn, tuy họ không biết hai người mới xuất hiện là ai,
nhưng ba hoàng linh sư của thập tam vương quốc bị tử vong bọn họ vẫn
phân biệt được rõ ràng.
- Sư phụ, còn thừa một tên cuối cùng, để cho ta đi giết hắn!
Đánh chết xong ba người Lai Duy Đặc, Lạc Khố Ân đưa mắt nhìn theo bóng dáng Ma Căn đang điên cuồng bỏ chạy thục mạng.
Sau khi bị Lạc Khố Ân kích thương, Ma Căn biết rõ mình không thể địch lại,
nhờ vào ưu thế tốc độ phong hệ linh sư cực nhanh của bản thân, tránh
thoát chiêu thức Khô Mộc Phùng Xuân của Lạc Khố Ân, sau đó không dám
quay đầu nhìn lại trực tiếp tăng tốc độ lên cao nhất trốn nhanh về
phương xa.
- Lạc Khố Ân, ngươi không cần đuổi theo…
Ngay khi Lạc Khố Ân định đuổi theo, Kiệt Sâm lên tiếng:
- Hắn trốn không thoát đâu!
Trong ánh mắt nghi hoặc của ba người Lạc Khố Ân, Địch Á Tư, Bỉ Lợi Thì, trên
mặt Kiệt Sâm hiện lên tia cười lạnh, một đạo ngũ sắc quang mang từ trên
người hắn bay lên, ánh mắt lãnh khốc hướng Ma Căn xa xa trảo tới.
- Oanh long…
Tay phải Kiệt Sâm duỗi ra, một cỗ uy áp đáng sợ thoáng chốc tràn ngập toàn
bộ thiên địa, chỉ trong tích tắc thiên không như ảm đạm xuống, tất cả
mọi người cảm giác hít thở không thông, cơ hồ không cách nào hô hấp.
Một cỗ hấp lực kinh người cực lớn xuất hiện, Ma Căn vốn đã cách mọi người
thật xa nhưng bị một trảo của Kiệt Sâm thân hình bỗng nhiên bị định trụ
trong hư không, không ngừng giãy dụa.
- A…a….
Xa xa trên
bầu trời, trên mặt Ma Căn tràn đầy hoảng sợ, linh lực không ngừng phóng
thích, muốn thoát khỏi cỗ hấp lực vô hình kia.
Nhưng thực lực của hắn làm sao thoát khỏi khống chế của Kiệt Sâm, một mực bị giam cầm trong hư không, không chút nhúc nhích.
- Chết đi, nhớ rõ, nếu có kiếp sau thì làm một người tốt, đừng tiếp tục nghĩ tới xâm lấn Hỗn Loạn Lĩnh của ta!
Gương mặt Kiệt Sâm không chút biểu tình, trong miệng đạm mạc lên tiếng, thanh âm như vượt qua cự ly không gian lập tức vang vọng bên tai Ma Căn.
- Ngươi…ngươi không thể giết ta, ta là người của Tiệp Ba vương quốc,
ngươi giết ta Đạt Tư Đinh đại nhân sẽ thay ta báo thù, Sử Lai Mỗ đại
nhân sẽ thay ta báo thù, ngươi không thể giết ta…
Ma Căn sợ hãi rống lên.
Nhưng Kiệt Sâm căn bản không hề để ý tới, tay phải biến thành chộp xuống, như muốn bóp vỡ khí cầu, xa xa nhắm ngay Ma Căn nắm lại bàn tay.
- Không…
Ma Căn trừng lớn hai mắt, hoảng sợ kêu to.
- Phanh!
Thanh âm tiếng nổ đùng vang lên, tiếng rống thê lương của Ma Căn chợt ngừng
bặt, thân thể hắn liền bạo liệt ra biến thành huyết vũ tung đầy trời bay xuống bên dưới, chỉ còn tiếng kêu thảm thiết vẫn quanh quẩn thật lâu
trong thiên địa.
Trong vài phút trước bốn gã hoàng linh sư vẫn thật hung hăng càn quấy uy phong lẫm lẫm, hiện tại đã hoàn toàn mất mạng.
Trên bầu trời nhuốm máu, cơn gió lớn mang theo mùi máu tươi không ngừng gào thét phát ra tiếng vang vù vù không thôi.
Địch Á Tư, Bỉ Lợi Thì cùng toàn bộ tướng sĩ song phương đều trợn mắt há hốc
mồm nhìn một màn này, cả không gian thoáng chốc biến thành một mảnh tĩnh mịch!
Chỉ giơ tay nhấc chân Kiệt Sâm đã đem hoàng linh sư cao cấp phong hệ định trụ, sau đó một chiêu xa xa đánh chết.
Trên bầu trời xa xa, tất cả mọi người há hốc mồm nhìn một màn này, trong nội tâm nhận lấy trùng kích chưa từng có từ trước tới nay, không dám tin
tưởng vào đôi mắt của mình.
Hai người Địch Á Tư cùng Bỉ Lợi Thì
cũng kinh hãi trừng lớn hai mắt, ngây ngốc nhìn gương mặt không chút
biểu tình của Kiệt Sâm, thần sắc ngẩn ra.
Trước đó Lạc Khố Ân
dùng lực lượng một người chiến đấu Lai Duy Đặc, Áo Đức Mạn cùng Bình Tỳ
sau đó giết chết đã làm A Địch Tư cùng Bỉ Lợi Thì vô cùng giật mình,
hiện tại sau khi nhìn thấy Kiệt Sâm ra tay, hai người càng đứng ngây
ngốc bất động không thể nhúc nhích.
Thật sự Kiệt Sâm biểu hiện
quá mức khoa trương, Ma Căn là ai? Cao thủ thứ hai của Tiệp Ba vương
quốc, hoàng linh sư cao cấp phong hệ, cho dù là một gã đế linh sư bát
giai đê cấp muốn giết hắn ít nhất còn cần giao phong một lát đi, nhưng
Kiệt Sâm thì sao?
Cứ một trảo trên hư không như thế, Ma Căn trứ
danh tốc độ lại bị giam cầm, sau đó nhẹ nhàng nắm tay, Ma Căn liền không còn hài cốt, đó là hoàng linh sư cao cấp ah, như vậy là lực lượng ra
sao?
Một màn rung động như thế làm Địch Á Tư cùng Bỉ Lợi Thì không cách nào hiểu nổi.
Trong khoảnh khắc này…
- Giết! Giết chết đám người nam vực thập tam vương quốc!
- Xông lên, các huynh đệ, thời điểm báo thù đã đến!
- Trốn, chúng ta chạy mau!
- Ma Căn đại nhân bọn hắn đều đã chết, đều chết hết, rút lui, mau rút lui!
Thanh âm tiếng chém giết trùng thiên, tiếng rống giận dữ vang lên khắp nơi,
binh sĩ nam vực thập tam vương quốc trước đó còn đang đuổi giết binh sĩ
Hỗn Loạn Lĩnh hiện tại trên mặt tràn đầy hoảng sợ, nguyên một đám vội
vàng chạy lui, ngay cả tổng chỉ huy Ma Căn bọn hắn còn bị giết chết,
những tướng sĩ tép riu như bọn hắn còn chém giết được gì trên chiến
trường?
Trên Tư Đặc Ân đại lục, chính thức quyết định một cuộc chiến dịch chính là đối kháng vũ lực đỉnh phong.
- Kiệt Sâm đại nhân, địch nhân đã tan tác, chúng ta giết đi!
Địch Á Tư cùng Bỉ Lợi Thì phục hồi lại tinh thần, kích động nhìn qua Kiệt Sâm, trong đôi mắt tràn đầy tàn nhẫn.
Đã hơn một năm nay đội ngũ Hỗn Loạn Lĩnh liên tiếp bại lui, Địch Á Tư bọn
họ bị đuổi giết không biết bao nhiêu lần, mỗi chiến dịch đều thất bại
chấm dứt, hôm nay Kiệt Sâm xuất hiện làm Hỗn Loạn Lĩnh thật khó có được
một lần thắng lợi, một cảm giác muốn thoải mái chém giết đầm đìa báo thù tràn ngập trong lòng hai người bọn họ.
Nhìn qua thần sắc kích
động của Địch Á Tư cùng Bỉ Lợi Thì, cùng đội ngũ thối lui điên cuồng của nam vực thập tam vương quốc bên dưới, Kiệt Sâm lặng im chốc lát gật đầu nói:
- Các ngươi truy kích đi!
- Dạ!
Địch Á Tư
cùng Bỉ Lợi Thì đồng thanh đáp, sau đó điên cuồng bay vút, giống như hổ
vào đàn dê, xông thẳng tới đội ngũ nam vực thập tam vương quốc.
- Giết!
Tiếng rống giận dữ xung thiên vang vọng khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết thê
lương không ngừng vang lên, Kiệt Sâm nhìn tràng diện máu chảy thành sông bên dưới, yên lặng thở dài một hơi.
- Đây là chiến tranh ah!
Kiệt Sâm tự hỏi mình cũng không phải là người nhân từ, trên đường phát triển cũng liên tục đánh bại địch nhân, bởi vì kiếp trước sinh ra trong niên
đại hòa bình của Linh Đấu đế quốc, vì thế cảnh tượng chiến tranh tử
thương vô số trước mắt Kiệt Sâm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, đã trùng
kích nội tâm hắn thật lớn lao.
Ở bên cạnh, thân thể Lạc Khố Ân
cũng khẽ run lên, tâm địa hắn vốn thiện lương, bảo hắn đánh chết vài
địch nhân hắn sẽ không chút do dự ra tay, nhưng giống như Địch Á Tư bọn
họ trần trụi tàn sát người khác, cho dù là tướng sĩ địch quân hắn lại
không cách nào làm được.
Đã có Địch Á Tư cùng Bỉ Lợi Thì gia
nhập, toàn bộ chiến trường liền nghiêng về một bên, chỉ một lát sau
những tướng sĩ nam vực thập tam vương quốc không còn chịu đựng được nữa.
- Đầu hàng, chúng ta đầu hàng…
- Đừng giết, chúng ta đầu hàng, đầu hàng…
Toàn thân bọn hắn đẫm máu, vội vàng vứt bỏ vũ khí trong tay, cũng không còn
chạy trốn, nguyên một đám đứng yên rống to, Ma Căn bọn hắn vẫn lạc khiến bọn họ đã hoàn toàn mất đi dũng khí chiến đấu, mà Địch Á Tư cùng Bỉ Lợi Thì đuổi giết làm bọn hắn hiểu được nếu như không đầu hàng chỉ còn con
đường chết.
Thế nhưng binh sĩ Hỗn Loạn Lĩnh vừa trở về từ con
đường tử vong, đã giết đỏ cả mắt nhất thời không cách nào ngừng lại, vẫn không ngừng vung xuống vũ khí trong tay của mình.
Mà tướng sĩ
nam vực thập tam vương quốc lại mặc cho đối phương giết chóc, không còn
phản kháng, bọn hắn cũng không còn cách nào phản kháng.