Dược Thần

Chương 268: Chương 268: Lĩnh đội sao lại là một tiểu hài tử? (2)




- Chậc chậc, những người này đều là thiên tài của các quốc gia, bảo bối trong bảo bối a.

Mọi người đàm tiếu, nghị luận, ánh mắt quan sát trên mặt thành viên đại biểu các quốc gia.

- Ồ!

Đúng lúc này, trong đám người đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi:

- Mọi người mau nhìn, nhân viên dự thi của Áo Lan Đa vương quốc là sao thế?

Sau khi tiếng hô kia qua đi, đám người được nhắc nhở lập tức nhao nhao truyền đến tiếng kinh hô liên tiếp, trong giọng nói đều mang theo một tia khiếp sợ và nghi hoặc.

- Đại biểu cho Áo Lan Đa vương quốc là sao vậy?

Một người nghe được tiếng hô chung quanh, cũng hiếu kỳ quay đầu nhìn lại, sau khi trông thấy lĩnh đội của Áo Lan Đa vương quốc, mặt của hắn cũng thoáng cái ngây dại, hóa đá tại chỗ, giống như nhìn thấy cái gì cực kỳ không thể tưởng tượng nổi vậy.

Trong l nhất thời, gần mười vạn người xem trên toàn bộ quảng trường đều quăng ánh mắt vào trên người lĩnh đội của Áo Lan Đa vương quốc

Lĩnh đội kia, đúng là Kiệt Sâm!

- Cát, chuyện gì xảy ra? Lĩnh đội của Áo Lan Đa vương quốc sao lại là một tiểu hài tử thế?

- Nói đùa gì vậy, cao tầng của Áo Lan Đa vương quốc đầu óc bị vô nước rốiao, chẳng lẽ tiểu hài này lại là thiên tai cao nhất của Áo Lan Đa vương quốc sao?

- Ha ha, chết cười ta rồi, ta xem tiểu hài này còn chưa đầy hai mươi a, tiểu thí hài, cai sữa chưa? Cọng lông đủ dài chưa? Ha ha!

- Các ngươi xem, đằng sau hài tử kia không phải là Ngả Lệ Ti công chúa của Áo Lan Đa vương quốc sao? Ngả Lệ Ti công cũng tham gia vào Linh Dược sư đại hội lần trước a, khi đó nàng đã là Linh Dược sư tam giai trung cấp rồi, thực lực tương đối mạnh mẽ, bốn năm qua đi, đoán chừng thực lực càng thêm biến thái rồi, bất quá rõ ràng lại bị xếp sau thiếu niên kia, nói đùa gì vậy.

- Áo Lan Đa vương quốc điên rồi, không phải là cảm thấy không có hi vọng đoạt đệ nhân nên làm loạn đấy chứ, ha ha. . .

- Lại nói tiếp, Áo Lan Đa vương quốc này tuy rằng là một trong ngũ đại cường quốc, nhưng đã rất nhiều lần Linh Dược sư đại hội không đoạt được đệ nhất a? Hắc hắc.

Kinh ngạc đến ngây người qua đi, trong đám người tuôn ra trận trận tiếng cười to.

Trên thực tế, Kiệt Sâm đã được 18 tuổi, tuy rằng trong một đống người hơn 20, gần 30 tuổi lộ ra tương đối trẻ tuổi, nhưng cũng chịu nổi như mọi người nói như vậy, hơn nữa ngoại trừ Kiệt Sâm ra, quốc gia khác cũng có người không đầy 20 tồn tại, như Ngả Lệ Ti lúc tham gia Linh Dược sư đại hội lần trước cũng chỉ có mười bảy tuổi.

Nhưng mọi người sỡ dĩ giật mình như vậy, là do Kiệt Sâm rõ ràng là lĩnh đội của Áo Lan Đa vương quốc.

Lĩnh đội là khái niệm gì? Đó chính là tồn tại có hi vọng nhất trong tất cả tuyển thủ của vương quốc, thực lực cũng mạnh nhất.

Vương quốc tuy rằng cũng có Linh Dược sư trẻ tuổi tồn tại, nhưng những Linh Dược sư trẻ tuổi này sở dĩ bị chọn trúng đến dự thi, đều là do họ có được thân phận nhất định ở quốc gia mỗi người, hơn nữa còn có được tiềm lực nhất định, cho nên bị chọn trúng đến đến đây cảm thụ một chút hào khí của Linh Dược sư đại hội, việc này đối với những người này trên con đường Linh Dược học sẽ có được trợ giúp nhất định.

Những tuyển thủ như thế đều được xếp sau cùng trong đoàn thụ, mặc hắn ở vương quốc có thân phận gì, đều giống nhau cả, bọn hắn chỉ là đến cảm thụ một chút thôi.

Khi Ngả Lệ Ti tham gia Linh Dược sư đại hội lần trước cũng chỉ mới có 17 tuổi, tuy rằng nàng thân là trung cấp Linh Dược sư thực lực cũng không yếu, nhưng lúc lên sân khấu, vẫn phải đứng ở vị trí cuối cùng của đội ngũ.

Chẳng những đám dân chúng bình dân này giật mình cười to không thôi, mà ngay tuyển thủ dự thi của các vương quốc khác cũng trừng mắt nhìn Kiệt Sâm, đóng chặt miệng lại, sợ thoáng cái không nín được lại cười lớn ra tiếng.

- Lỗ Đạo Phu ah, Áo Lan Đa vương quốc các ngươi lúc này trong hồ lô bán thuốc gì thế? Thiếu niên này. . . Thật sự là, nói đùa gì vậy?

- Ha ha, Lỗ Đạo Phu ah, Áo Lan Đa vương quốc các ngươi đừng nói là không có người nhé? Nếu không đến vương quốc chúng ta tìm một thiên tài đi? Ha ha, thật sự là quá sung sướng rồi.

Trên đài hội nghị, bọn người Tây Nhĩ Đốn cũng buồn bực nhìn về phía Lỗ Đạo Phu, không ít người thì cười lớn ra tiếng không chút nào bận tâm đến mặt mũi bọn Lỗ Đạo Phu và Đế Lâm.

Lỗ Đạo Phu liếc nhẹ mọi người đang cười to, chỉ nâng chung trà lên, chậm rãi uống một ngụm, không nói gì, trên mặt lại lộ ra một tia cười nhạt, tràn đầy nụ cười tự tin.

- Cười đi, các ngươi giờ cứ cười đi, đám người vô tri a, đến lúc đó có các ngươi sẽ phải giật mình thôi!

Lỗ Đạo Phu nhìn qua Kiệt Sâm ở trước đội ngũ, trong hai tròng mắt đã hiện lên một tia hào quang tự tin, lại lại ẩn ẩn có một tia kính nể và cung kính.

Trong nội tâm Lỗ Đạo Phu, những thiên tài Linh Dược sư của các nước khác nếu so với Kiệt Sâm, căn bản chỉ là một đống *** ah!

Thiên tài chính thức, tựa như hoàng kim vậy, vô luận bị bao phủ thế nào cuối cùng sẽ sáng lên, mà Linh Dược sư đại hội này, sẽ là sân khẩu đầu tiên Kiệt Sâm tản mát ra hào quang chói mắt của mình

Lỗ Đạo Phu tin tưởng, hôm nay qua đi, toàn bộ Tây Bắc chư quốc, đều sẽ biết đến cái tên Kiệt Sâm này.

Cho dù bên dưới không người nào không nhao nhao nghị luận, nhưng Kiệt Sâm với tư cách là người trong cuộc lại hồn nhiên không để ý tới, vẫn đi trước đám người, dẫn theo đội ngũ đi tới tỷ thí đi lên đài cao

Những tuyển thủ dự thi khác của Áo Lan Đa vương quốc đi theo sau lưng Kiệt Sâm nghe thấy bên dưới cười nhạo vương quốc mình đều đỏ mặt cúi đầu, cảm thấy vạn phần xấu hổ, trong nội tâm oán trách Vương quốc rõ ràng lại an bài tên Kiệt Sâm kia làm lĩnh đội, thật sự là mắt bị mù rồi. Chỉ có Ngả Lệ Ti là vẫn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.

Ngả Lệ Ti với tư cách là công chúa của Áo Lan Đa vương quốc, không chỉ một lần được nghe qua Lai Sâm Đặc phụ vương, Địch Áo Tư đại ca, cùng với Lỗ Đạo Phu đại sư tán thưởng Kiệt Sâm, hơn nữa nàng cũng biết, lúc trước khi Kiệt Sâm thay Địch Áo Tư đại ca chữa bệnh đã dùng một loại thủ pháp mà ngay cả Lỗ Đạo Phu đại sư cũng không biết tại chỗ chế biến ra một lọ Linh Dược tề ngũ giai thượng phẩm thần thánh dược tề.

Bởi vậy, Ngả Lệ Ti vốn hiểu rõ Kiệt Sâm nên đối với việc Kiệt Sâm được xếp trước mình cũng không có chút oán trách nào cả.

- Kiệt Sâm thiếu gia, ta nhìn thấy Kiệt Sâm thiếu gia rồi!

Ngay khi Kiệt Sâm đứng ở trên đài, Khắc Lôi Nhã đứng bên dưới cũng trông thấy được Kiệt Sâm, lúc này đang tràn đầy hưng phấn quát to lên, trên mặt tràn đầy thần sắc kích động.

- Kiệt Sâm thiếu gia cố gắng lên, Kiệt Sâm thiếu gia ngươi là giỏi nhất!

Ở trong nội tâm Khắc Lôi Nhã, Kiệt Sâm vĩnh viễn đều là giỏi nhất.

Kiệt Sâm vẫn một mực không thèm để ý chút nào đến động tĩnh chung quanh, sau khi nghe được tiếng gọi ầm ĩ của Khắc Lôi Nhã thì trên mặt lại khó có được lộ ra một tia mỉm cười, gật đầu với Khắc Lôi Nhã và Vi Ân ở dưới đài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.