- Đại ca, này Khang Tư gia tộc tạm thời không nói, tên thủ hạ cụt tay
của Kiệt Tư gọi hắn là chủ nhân. Nếu như là quan hệ cao thấp bình thường thì chỉ cần hô đại nhân, đã xưng hô chủ nhân, hàm nghĩa đã khác rồi.
Nhị Trưởng lão Ni Khắc Tùng nói với Văn Sâm Đặc Tộc trưởng.
Văn Sâm Đặc khẽ gật đầu.
Điểm ấy hắn làm sao không biết.
Chỉ có siêu cấp đại gia tộc, truyền thừa vô số đời mới chuyên bồi dưỡng một số cao thủ, những cao thủ này mới có thể xưng hô gia chủ là chủ nhân.
Văn Sâm Đặc lo lắng chính là điểm này, nếu không, với tính cách của hắn,
cùng thân phận tam đại gia tộc Tộc trưởng Hỗn Loạn Chi Lĩnh, phát hiện
một thiên tài Linh Dược Sư như vậy, cho dù bên đối phương có một cấp
thấp Hoàng Linh Sư cũng sớm đã đem đối phương nhốt lại rồi.
Một người Linh Dược Sư có thể phối chế Hoàng cấp linh dược tề, đủ để cho
toàn bộ Hỗn Loạn Chi Lĩnh đỏ mắt điên cuồng, vô luận ai trong tam đại
gia tộc có được đều sẽ có thể đè được hai hai đại gia tộc còn lại, trở
thành bá chủ độc nhất vô nhị toàn bộ Hỗn Loạn Chi Lĩnh.
Trên ghế thái sư, Đái Mỗ Lặc nóng nảy:
- Ngươi xác định chỉ có hai người bọn họ tiến vào Hỗn Loạn Chi Lĩnh?
- Tình báo gia tộc biết như thế , lúc trước ởLợi Kiếm mạo hiểm đoàn chỉ thấy hai người bọn họ tiến nhập Thánh Phỉ Thành.
- Hô!
Đái Mỗ Lặc đứng phắt dậy:
- Mặc kệ hắn là gì, cứ bắn hai người bọn họ rồi nói sau. Đến lúc đó chẳng phải đều biết hai gia hỏa này từ đâu đến, thân phận là gì.
- Đại Trưởng lão, không được.
Văn Sâm Đặc biến sắc, vội vàng ngăn Đái Mỗ Lặc. Hắn biết tính cách Đại
Trưởng lão, không sợ trời không sợ đất, nói động thủ là động thủ, chuyện gấp gì cũng có thể làm được.
- Vậy làm sao bây giờ? Tài liệu gia tộc cứ như vậy để đối phương nuốt?
Đái Mỗ Lặc phiền muộn, rõ ràng thực lực của mình đủ để bắt đối phương nhưng vì kiêng kị không biết thân phận mà không dám ra tay.
Đột nhiên, Đái Mỗ Lặc giống như nghĩ đến điều gì đó, nhíu mày nói:
- Văn Sâm Đặc, lúc trước ngươi nói Đạt Khắc Tư gia tộc sao nghe quen tai?
- Đạt Khắc Tư gia tộc?
Văn Sâm Đặc sững sờ:
- Đại Trưởng lão ngươi đã quên, gia tộc bọn ta có một đệ tử ngoại tịch là Khắc Lí Tư Thác của Đạt Khắc Tư gia tộc, 29 tuổi đã là tứ giai cao cấp
linh dược Thiên Sư, chỉ tiếc mấy ngày trước vào đêm hai Hoàng Linh Sư
thần bí đánh lén đã mất mạng với Phú Lan Đốn Tam trưởng lão......
Nói đến đây, linh quang trong đầu Văn Sâm Đặc chợt lóe.
Hắn trừng lớn hai mắt nhìn Ni Khắc Tùng: - Ni Khắc Tùng, tên Hoàng Linh Sư
cấp thấp ngày đó đánh lén gia tộc phải chăng cụt một tay?
- Cụt một tay?
Ni Khắc Tùng sững sờ, không rõ Văn Sâm Đặc tại sao phải hỏi như vậy, vô thức đáp:
- Tên Hoàng Linh Sư cấp thấp ngày đó toàn thân được lửa vây quanh, ngoại
trừ ngay từ đầu chém ta một kiếm thì chưa từng giao thủ nên không thấy
rõ.
- Không thấy rõ?
Văn Sâm Đặc nhướng mày:
- Vậy tên Linh Sư khác nấp trong gia tộc thì sao?
- Tên Hoàng Linh Sư ẩn nấp trong gia tộc? Lúc này, Ni Khắc Tùng mới hiểu
Văn Sâm Đặc Tộc trưởng tại sao phải hỏi như vậy, nhíu mày nói:
- Về sau mới nghe hộ vệ gia tộc nói có người thứ hai, bất quá cũng không thấy được diện mục cùng thân hình đối phương.
Nói xong, Ni Khắc Tùng không nhịn được hỏi:
- Đại ca, ngươi hoài nghi Hoàng Linh Sư ngày đó đánh lén gia tộc chính là người cụt một tay? Điều đó không có khả năng, đối phương có hai Hoàng
Linh Sư.
- Hai Hoàng Linh Sư, hừ.
Văn Sâm Đặc cười lạnh một tiếng:
- Lúc trước chúng ta kiểm tra thi thể Khắc Lí Tư Thác chẳng phải đã nghi
hoặc linh lực trên người Khắc Lí Tư Thác sao yếu như vậy? Căn bản không
giống một Hoàng Linh Sư ra tay.
- Không phải Hoàng Linh Sư? Nhưng mọi người đều thấy bóng người bay lên bầu trời, không phải Hoàng Linh Sư làm sao có thể.
Ni Khắc Tùng cãi lại.
- Không có khả năng sao?
Ánh mắt Văn Sâm Đặc lóe lên:
- Ngươi còn nhớ trong số linh dược tề gửi bán có một bình phi hành dược
tề, bất luận kẻ nào phục dụng thì đều có được năng lực phi hành.
Nói đến đây, dù là kẻ ngu cũng hiểu ý Văn Sâm Đặc.
- Ngươi nói là?
Đám Ni Khắc Tùng cả kinh, chuyện Hoàng Linh Sư tập kích phủ đệ Bội Lôi gia
tộc vài ngày trước đã khiến thanh danh gia tộc tổn hao rất nhiều, hơn
nữa chết hai thành viên trọng yếu, trong đó càng có cả Tam trưởng lão.
Điều này khiến cả Bội Lôi gia tộc nổi giận, vẫn muốn muốn tìm ra hung
phạm.
- Đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi, bất quá toàn bộ Hỗn
Loạn Chi Lĩnh thoáng cái xuất hiện hai nhóm Hoàng Linh Sư cấp thấp chưa
bao giờ thấy qua, các ngươi chẳng lẻ không cảm thấy vô cùng khả nghi
sao?
Văn Sâm Đặc âm trầm nói.
- Nguyên lai vài ngày trước, gia tộc bị tập kích cũng là bọn hắn giở trò quỷ, không được, ta nhịn
không được, Văn Sâm Đặc, các ngươi không được ngăn ta.
- Đại Trưởng
lão Đái Mỗ Lặc lập tức nổi trận lôi đình, một đạo hào quang màu xanh từ
người lão lóe lên, cả người bay vút lên thiên không.
- Đại Trưởng lão......
Ni Khắc Tùng vội vàng gọi, nhìn phía Văn Sâm Đặc, lo lắng nói:
- Đại ca, sao ngươi không ngăn Đại Trưởng lão lại, dù rất có khả năng nhưng đây chỉ là suy đoán của ngươi!
- Trước mắt là chỉ là phán đoán của ta. Văn Sâm Đặc cười lạnh lùng:
- Bất quá ngươi chẳng lẽ không cảm thấy đây là cái cớ cùng cơ hội rất tốt sao?
Dứt lời, hắn cũng bay vọt lên trời.
- Ni Khắc Tùng, ngươi cũng tới đi, lúc trước ngươi từng tiếp xúc với đối
phương, nhìn xem người cụt một tay kia có phải là người đã đánh lén hay
không.
Văn Sâm Đặc nói vọng từ không trung.
Ai!
Ni Khắc Tùng
hung hăng dậm chân, thở dài một hơi rồi hóa thành một đạo lưu quang màu
xanh biến mất trên bầu trời, theo hướng Đại Trưởng lão Đái Mỗ Lặc cùng
Văn Sâm Đặc.
Trong phủ đệ Khang Tư gia tộc, Cam Đạo Phu đang đứng trước mặt Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc.
- Kiệt Tư đại sư, Lôi đại nhân, còn nhớ lúc trước ta và ngươi đã từng nói qua mạo hiểm đoàn tám năm trước đã từng lấy được Vân Vụ linh quả?
Cam Đạo Phu rốt cục quyết định đem bí mật trong lòng nói cho Kiệt Sâm.
Kiệt Sâm liếc Lôi Nặc, cùng gật đầu.
- Mạo hiểm đoàn năm đó gọi là Sa Mạc Chi Hồ, đoàn trưởng Long Mĩ Nhĩ là
bạn tốt của ta. Tám năm trước thật sự bọn hắn lấy được một quả Vân Vụ
linh quả từ sâu trong Vân Vụ chiểu trạch. Ta hoài nghi Vân Vụ linh quả
mà Bì Ai Nhĩ Tộc trưởng dùng để trao đổi với đại sư chính là linh quả
năm đó.
Ánh mắt Cam Đạo Phu xa xôi, như lâm vào trong hồi ức.
- Kiệt Tư đại sư, Lôi đại nhân, các ngươi từ bên ngoài tiến vào Hỗn Loạn
Chi Lĩnh, có lẽ còn không biết, sâu trong Vân Vụ chiểu trạch có một tòa
bảo tàng.
- Gọi là Vân Vụ Thần cung hoặc là, Tử Vong Mê Cung.
Kiệt Sâm đột nhiên mở miệng nói.
Cam Đạo Phu trừng tròn xoe mắt, thất thanh nói:
- Các ngươi làm sao mà biết được?
Tử vong mê cung tuy không là bí mật gì với tầng trên của Bát đại gia tộc
nhưng gia tộc trung đẳng và dân chúng bình thường thì hoàn toàn không
biết. Gia tộc nhỏ như Khang Tư gia tộc càng không có khả năng biết rõ.
Hơn nữa sau khi Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc đi vào Hỗn Loạn Chi Lĩnh, Cam Đạo
Phu vẫn luôn ở chung, giờ nghe Kiệt Sâm nói toạc ra bí mật trong lòng,
Cam Đạo Phu vô cùng khiếp sợ.
Kiệt Sâm cười khẽ, nói:
- Chúng ta cũng là trong lúc vô tình nghe được.
Nói thật sự, mục đích của Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc lần này tới Hỗn Loạn Chi
Lĩnh là Vân Vụ linh quả, đối với Tử Vong Mê Cung, mặc dù có chút hiếu kỳ nhưng cũng không có hứng thú quá lớn .
Vốn Kiệt Sâm cũng chuẩn
bị nếu như tìm không thấy Vân Vụ linh quả sẽ tiến vào Tử Vong Mê Cung
nhìn xem, nhưng hôm nay cánh tay phụ thân đã khôi phục, Kiệt Sâm cũng
không còn ý nghĩ này.
Cam Đạo Phu cười khổ, vốn hắn nghĩ bí mật của mình sẽ khiến Kiệt Tư đại sư chấn động, nào ngờ người chấn động lại là hắn.
Bất quá rất nhanh, hắn điều chỉnh cảm xúc, trịnh trọng nói:
- Nếu như đại sư đã nghe qua Tử Vong mê cung, vậy cũng biết qua mấy ngàn
năm chưa có ai tiến vào mà có thể sống sót đi ra. Rất nhiều người trong
Hỗn Loạn Chi Lĩnh suy đoán trong đó có gì nhưng thủy chung không người
nào biết.
- Năm đó, huynh đệ Long Mĩ Nhĩ trong lúc vô tình xông
qua tầng ngoài mê cung, tiến nhập cung điện, bất quá bên trong hung hiểm dị thường, hơn nữa mây độc bên ngoài Tử Vong Mê Cung chỉ nhạt một
tháng, kỳ hạn nhanh chóng hết. Hắn dẫn thành viên mạo hiểm đoàn vọt ra,
chỉ có điều trên đường đi chết rất nhiều, toàn bộ mạo hiểm đoàn cuối
cùng trốn được chỉ có sáu người.
- Lúc ấy, huynh đệ của ta đã ghi lại con đường vào mê cung, chuẩn bị tám năm tiếp theo sẽ tiến vào Tử
Vong mê cung, nhưng lại không ngờ trong sáu người trốn ra có người làm
phản, chính là Mạn Phất Lí Đức
Cam Đạo Phu hai mắt đỏ bừng, cắn răng nói:
- Tên súc sinh kia phản bội huynh đệ của ta, đầu phục Bội Lôi gia tộc, về sau không biết mấy đại gia tộc khác trong Hỗn Loạn Chi Lĩnh cũng biết
được bí mật này. Cùng ngày trong đêm, Bội Lôi gia tộc suất lĩnh người
giết sạch năm người còn lại, cướp được bản đồ.
- Bọn hắn không
ngờ, Long Mĩ Nhĩ trước đó đã giấu đi một phần bản đồ, hơn nữa đem bí mật bên trong Tử Vong Mê Cung nói cho ta biết.
Nói đến đây, Cam Đạo Phu lấy từ trên người ra một tấm da thú màu vàng, trải ra trước mặt Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc.
Đây là một bản đồ lộ tuyến cổ quái, giống như mê cung, ở mỗi chỗ rẽ đều có
ký hiệu. Chỉ có điều vẽ lại đường đi của Long Mĩ Nhĩ nên chỉ mô tả được
một phần.
Thấy lộ tuyến này, Kiệt Sâm nhíu mày.
Không biết vì sao, lúc này trong đầu Kiệt Sâm đột nhiên toát cảm giác cổ quái,
thật giống như, tựa hồ đã trông thấy qua đồ án này.
- Huynh đệ Long Mĩ Nhĩ nói cho ta biết, Vân Vụ Thần cung hoàn toàn không hổ là là Thần cung, nhưng thật ra là......
Cam Đạo Phu đột nhiên biến sắc, ngay cả Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc cũng cảm giác được hắn sắp nói một bí mật cực lớn nào đó.
- Vân Vụ Thần cung thật ra là một Linh Thần phủ đệ không biết từ bao nhiêu năm trước!
- Hắn tự xưng Thí Thần Nạp Địch Mẫu, trong thần cung là tất cả bảo tàng, lưu cho người hữu duyên!
Từng lời của Cam Đạo Phu như cự chùy trùng trùng điệp điệp nện vào lòng Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc.
- Linh Thần phủ đệ!
- Thí Thần Nạp Địch Mẫu!
Kiệt Sâm liếc nhìn Lôi Nặc, bốn mắt đều lộ vẻ kinh hãi.