Dược Thần

Chương 1509: Chương 1509: Lo lắng




Một đạo hỏa diễm màu đen nóng rực từ chiến đao trong tay thủ hộ trưởng lão kia trực tiếp bắn ra khiến hư không cháy thành một đám lỗ thủng cực lớn, hung hăng đụng vào một chỗ với trọng kiếm màu đen của Kiệt Sâm.

- Phanh!

Tiểng nổ cực lớn vang lên, trước mặt lực lượng đáng sợ kia của Kiệt Sâm, hắc viêm cường đại có thể hủy diệt hư không lập tức bị dập tắt, mà chiến đao trong tay thủ hộ trưởng lão kia cũng nứt vô số chỗ, sau đó lập tức nát bấy ra, một cỗ lực lượng đáng sợ không thể ngăn cản lập tức truyền vào trong thân thể hắn.

Hai mắt thủ hộ trưởng lão kia thoáng cái trợn tròn lên.

- Phanh!

Thân thể gã thủ hộ trưởng lão kia bỗng nhiên nổ tung giống như dấu một quả tạc đạn trong người, máu tươi phiêu tán đầy trời, một cỗ thi thể không phân biệt được gì, nhìn mà giật mình, rơi rụng trong không trng.

Mà ở một phía khác.

- Hô!

So với thủ hộ trưởng lão bị Kiệt Sâm trực tiếp đánh chết thì gã thủ hộ trưởng lão phong hệ này ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có, Chiến thần tháp hiện ra lam sắc quang mang trực tiếp phá toái hư không, rung động lắc lư, đụng vào trưởng bào màu xanh của gã thủ hộ trường lão hệ phong kia.

- Bùm!

Vô thanh vô tức, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có, cả người gã thủ hộ trưởng lão phong hệ này lập tức bị chấn thành phấn bụi, không còn chút gì, tan vào hư vô!

Nếu phản kháng thì có lẽ hắn có thể kiên trì thêm một lát, nhưng ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có, bị Chiến thần tháp trực tiếp đập trúng, hắn căn bản không cách nào kéo dài mạng sống của mình, lập tức chết tốt.

- Hô!

Sau khi nhanh chóng đánh chết hai người, thân hình Kiệt Sâm lắc lư, bay vút về phía Ngải Tát Khắc và một tên thủ hộ trưởng lão hệ băng kia.

Thoạt nhìn, bốn người bọn hắn bắn ra bốn phía bay vút đi nhưng sau khi lao ra thì phương hướng bốn người đều là hướng về lối ra di tích Chiến Thần. Bởi vì bọn hắn biết rõ chỉ có ra khỏi di tích Chiến Thần thì mới có thể thoát khỏi sự truy sát của Kiệt Sam.

Nhưng dùng thực lực Thánh linh sư cửu giai trung cấp của bọn hắn thì như thế nào có thể thoát khỏi tay Kiệt Sâm?

- Sát!

Trong đôi mắt Kiệt Sâm hiện lên một tia ngoan lệ, trọng kiếm màu đen lại chém tới, hóa thành một đầu nộ long màu đen, chém rụng gã thủ hệ trưởng lão kia.

- A!

Gã thủ hộ trưởng lão kia trở nên điên cuồng ên, xoay người lại, ánh mắt đỏ thẫm, trường kiếm trong tay trực tiếp đâm về phía Kiệt Sâm khiến hư không chung quanh đông lại thành một cục băng cực lớn.

- Phanh!

Nhưng cũng vô dụng, dưới công kích của trọng kiếm màu đen của Kiệt Sâm, trong khoảnh khắc khối băng kia đã bạo liệt ra, hóa thành băng tinh cực nhỏ đầy trời, lực lượng đáng sợ trực tiếp tiến vào trong thể nội gã thủ hộ trưởng lão kia khiến thân thể hắn bạo liệt khắp nơi, máu tươi bắn ra, thân hình thoáng cái bị ném đi.

Một khắc sau, Chiến thần tháp tán ra khí tức khủng bố bỗng nhiên xuất hiện, lặng yên không một tiếng động đụng vào người gã thủ hộ trưởng lão kia.

- Bùm!

Lão giả kia không hề có chút chống cự nào, trực tiếp bị chấn thành phấn bụi, hóa thành hư vô, triệt để tiêu tán.

Trên bầu trời, Kiệt Sâm giống như là một Ma thần, liên tục ra tay, từng đạo khí tức khủng bố tỏ khắp hư không, đại lượng máu tươi bắn đầy trời như mưa, khiến tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.

Một cỗ cảm giác đáng sợ khiến mọi người cảm thấy run sợ từ đáy lòng điên cuồng dâng lên trong lòng mọi người, tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt kinh hãi nhìn Kiệt Sâm, đôi mắt vô cùng kinh hoảng.

- Hô!

Sau khi toàn lực ra tay, dùng tốc độ nhanh nhất đánh chết ba gã thủ hộ trưởng lão Thần Diệt Cốc kia, trong ánh mắt Kiệt Sâm hiện lên một tia ngoan lệ, lao như thiểm điện về phía NGải Tát Khắc cốc chủ.

Lúc trước, trong quãng thời gian không bị truy sát ngắn ngủi, Ngải Tát Khắc cốc chủ hóa thành một đạo lưu quang đã đi tới gần cửa ra vào di tích Chiến Thần, chỉ cần một chút nữa là hắn có thể lao ra khỏi di tích Chiến Thần này, nhưng ỊIệt Sâm như thế nào lại cho hắn cơ hội này?

- Oanh!

Trọng kiếm màu đen trực tiếp hóa thành một đầu Nộ long màu đen, nhắm ngay đỉnh đầu Ngải Tát Khắc cốc chủ chém xuống.

- A!

Cảm nhận được công kích cường đại của ỊIệt Sâm từ sau lưng truyền đến, lại nhìn kết cục của ba gã thủ hộ trưởng lão, trong lòng NGải Tát Khắc cốc chủ vô cùng hoảng sợ, hắn vô cùng tinh tường một khi bị Kiệt Sâm đánh trúng thì sẽ như thế nào. Lập tức hắn bất chấp tất cả bỏ chạy thục mạng, đồng thời kinh sợ quay đầu lại, vung trường kiếm màu vàng trong tay lên cao cao, lập tức hóa thành một đạo kim sắc cầu vồng, đâm về phía Kiệt Sâm.

- Kim Hệ áo nghĩa, Kim Kiếm trảm hư không!

- XUY!

Trong tiếng rống giận dữ của Ngải Tát Khắc, một đạo Kim sắc kiếm cầu vồng từ trường kiếm trong tay hắn nổ bắn ra, kim mang vô biên phá vỡ hư không, không gian trước mặt Ngải Tát Khắc cốc chủ bị xé nát như một tờ giấy, quang mang màu vàng ẩn chứa kiếm khí tung hoành vô dịch nhộn nhạo trong hư không, trong khoảnh khắc đã va chạm với trọng kiếm màu đen của Kiệt Sâm chém tới.

Trong hư không, một đạo kiếm cầu vồng màu vàng chói mắt cùng với một hắc sắc nộ long như hai sao băng trong vũ trụ tông vào nhau, bộc phát ra năng lượng đáng sợ kinh thiên động địa.

- Phanh!

Tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang vọng khắp thiên địa, trong ánh mắt của tất cả mọi người, Kiếm cầu vồng màu vàng của Ngải Tát Khắc cốc chủ phóng xuất ra lập tức bị vỡ vụn, biến thành quang điểm màu vàng đầy trời, Nộ long màu đen vẫn tiếp tục gào thét, hung hăng đụng vào trường kiếm màu vàng trong tay Ngải Tát Khắc cốc chủ.

- Ken két!

Trường kiếm màu vàng phẩm giai Thiên giai hạ phẩm trong tay Ngải Tát Khắc lập tức xuất hiện vết rạn chằng chịt, đồng thời trường bào trên người Ngải Tát Khắc cốc chủ thoáng cái hóa thành hư vô, cả người giống như diều đứt dây, trùng trùng điệp điệp rơi xuống, máu tươi từ trong người hắn điên cuồng bắn ra, khắp nơi trên người đều là huyết vụ bồng bồng.

Mượn cỗ lực phản chấn này, Ngải Tát Khắc cốc chủ bất chấp thương thế trong người, hóa thành lưu quang màu vàng điên cuồng bay vút về hướng cửa ra vào di tích Chiến Thần.

- Ngải Tát Khắc cốc chủ này thân là cường giả Thánh linh sư trung cấp đỉnh tiêm, thực lực quả nhiên không bình thường.

Nhìn thấy Ngải Tát Khắc cốc chủ có thể ngăn cản công kích của mình, không đơn giản vong mạng như ba tên thủ hộ trưởng lão lúc trước, Kiệt Sâm không khỏi cảm khái trong nội tâm.

Luận thực lực, Ngải Tát Khắc cốc chủ tương tự với Á Lỗ Đế ca trưởng lão, thực lực vượt xa ba gã thủ hộ trưởng lão kia. Như Kiệt Sâm, trước khi tấn cấp thì thực lực tương đương với Ngải Tát Khắc cốc chủ, chỉ tương đương với Thánh linh sư cửu giai trung cấp mà có thể đánh chết Lạp Đạt Man Địch Tư trưởng lão, Bác Tư thủ hộ trưởng lão vừa tấn cấp cửu giai trung cấp không bao lâu, hoặc là cảnh giới thủy chung trì trệ, không tiến lên Thánh linh sư trung cấp.

Cùng là Thánh linh sư trung cấp nhưng cũng chia thành ba cấp bậc thượng trung hạ, cũng khoong phải nói đã hình thành thì không thay đổi.

Đồng dạng, Thánh linh sư cửu giai cao cấp cũng tương tự, hôm nay vừa mới tấn cấp cửu giai cấp thấp, Kiệt Sâm cũng chưa quen thuộc với thân thể của mình, thực lực chẳng khác gì Thánh linh sư cửu giai cao cấp bình thường, chỉ có thể đánh ngang tay Thánh linh sư cửu giai cao cấp như Ba Tỳ Ốc Tư, nhưng với Đan Ni Nhĩ Tư luyện thành Đại Nhật Bá Thánh Công, thực lực tương đương với Thánh linh sư cửu giai cao cấp thì lại kém hơn một bậc, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Kiệt Sâm không địch lại Đan Ni Nhĩ Tư.

Trong lúc suy tư, ánh mắt lạnh như băng của Kiệt Sâm vẫn thủy chung không rời khỏi thân ảnh Ngải Tát Khắc.

- Muốn chạy? Nực cười!

Nhìn Ngải Tát Khắc cốc chủ sắp tới lối ra di tích Chiến thần, khóe miệng Kiệt Sâm không khỏi lộ ra một tia cười lạnh. Dưới sự khống chế của hắn, Chiến thần tháp màu xanh da trời đang lơ lửng trên không trung đột ngột chấn động, hóa thành một đạo lam sắc quang mang, đột ngột biến mất trong hư không.

Một khắc sau.

- Ầm ầm!

Tại lối ra di tích Chiến Thần, đỉnh đầu Ngải Tát Khắc cố chủ mãnh liệt nổ tung, Chiến thần tháp cao như một người lập tức xuất hiện trong lỗ thủng không gian, đón gió mà trướng, hóa thành một tòa tháp lớn màu xanh da trời, hung hăng đập xuống đỉnh đầu NGải Tát Khắc cốc chủ.

- Ba!

Chiến Thần tháp vô cùng hung tàn, uy áp khủng bố cực đại tỏa khắp, hư không trực tiếp bị chấn thành một đoàn bột nhão. Chiến thần tháp xoay tròn, rung động lắc lư, đi thẳng tới đỉnh đầu NGải Tát Khắc cốc chủ.

- A!

Mắt thấy mình đã sắp ra khỏi di tích CHiên Thần mà Chiến Thần tháp lại đột ngột xuất hiện khiến Ngải Tát Khắc cốc chủ tràn đầy hoảng sợ trong nội tâm, gào thét lên tiếng, ánh mắt đỏ lên như máu, thần sắc dữ tợn mà điên cuồng, thân thể mở ra một phong ấn cổ xưa, một cỗ khí tức kinh khủng từ trong cơ thể hắn triệt để phóng thích ra, bên ngoài thân hắn tách ra kim quang vạn trượng, trường kiếm màu vàng trong tay trực tiếp biến lớn, nối liền thiên địa, trở thành một căn trụ màu vàng dài đến hơn mười trượng, hung hăng che tại nơi Chiến Thần tháp đập xuống đầu.

- Bùm!

Cả hai trùng trùng điệp điệp va vào nhau, tầng tầng hư không chung quanh vỡ tan, tạo thành một cỗ năng lượng phong bạo cực lớn. Trên bầu trời, Chiến Thần tháp nhẹ nhàng run run, nhộn nhạo ra từng đạo hào quang màu xanh da trời giống như thái sơn áp đỉnh, không thể địch nổi. Trường kiếm màu vàng trong tay Ngải Tát Khắc cốc chủ vốn đang bị rạn nứt lập tức vỡ nát, cả người phảng phất như một quả đạn pháo bắn ra khỏi nòng súng, trên người đầm đìa máu tươi, trùng trùng điệp điệp rơi xuống cửa vào di tích Chiến Thần, tạo thành một hố sâu trên mặt đất.

Nhưng một khắc sau...

- Vèo!

NGải Tát Khắc quần áo tả tơi, toàn thân là máu tươi, thân hình chật vật không chịu nổi từ trong hố sâu thoáng cái bắn tung lên, máu tươi phun trào, nhanh chóng lao về phía lối ra vào di tích cHiến Thần.

Dù đang bị trọng thương nhưng NGải Tát Khắc vẫn không quên đào thoát khỏi nơi này.

- Hô!

Tiếng xé gió kịch liệt vang lên, không đợi Ngải Tát Khắc bay đi, trọng kiếm màu đen trong tay Kiệt Sâm đã bay tới, chém thẳng tới Ngải Tát Khắc.

Lần này, Ngải Tát Khắc đã không còn sức chống cự nữa, chỉ có thể liều lĩnh khiến linh lực cửu giai trung cấp trong cơ thể phun lên, cả người trở thành một kim nhân, ngăn chặn công kích Kiệt Sâm lại.

- Phanh!

Trọng kiếm màu đen lập tức chém trùng thân hình Ngải Tát Khắc, toàn thân Ngải Tát Khắc cốc chủ kịch chấn, khắp nơi trên thân thể đều bị bạo toái, cốt cách vỡ tan, trong nháy mắt lục phủ ngũ tạng đã bị chấn nát bấy, ánh mắt của hắn mở trừng sâu sắc nhìn qua KIệt Sâm, trong ánh mắt có phức tạp, có oán độc, có phẫn nộ, có hoảng sợ mà cũng có hối hận.

Hắn như thế nào cũng thật không ngờ chuyến đến di tích Chiến Thần lần này lại chính là tận thế của hắn. Hắn cũng thật không ngờ mình lại chết trong tay thanh niên xuất hiện tại Thiên Hải đại lục này còn chưa tới nửa năm.

- Ta phải là người chinh phục toàn bộ đại lục a!

- Ta phải suất lĩnh Thần DIệt Cốc, trở thành thế lực cường đại nhất thế lực a!

Ngải Tát Khắc cốc chủ không muốn tin vào điều đang xảy ra trước mắt.

Hắn còn một sự nghiệp to lớn còn chưa hoàn thành.

- Tại sao lại như vậy? Ngải Tát Khắc ta chính là nhân vật thiên tài nhất tại đại lục này, tương lai nhất định tấn cấp Thánh linh sư cửu giai cao cấp, thậm chí còn là nhân vật THánh linh sư đỉnh phong nhất a...

Trong nội tâm Ngải Tát Khắc cốc chủ tràn đầy vẻ không cam lòng.

- Hô!

Trong đôi mắt mang theo thần sắc phức tạp của NGải Tát Khắc cốc chủ, trọng kiếm màu đen trong tay Kiệt Sâm đã trực tiếp quét qua đầu hắn.

- Bùm!

Vô thanh vô tức, đầu Ngải Tát Khắc trực tiếp bạo nát ra, biến thành huyết vụ đầy trời, một nửa thân thể tàn phá từ trên trời trùng trùng điệp điệp rơi xuống lối vào di tích Chiến Thần, trở thành một đống bùn nhão.

Kiệt Sâm vung tay lên, Chiến thần tháp vốn lơ lửng cách đó không xa bỗng nhiên hóa nhỏ lại thành một tòa tiểu tháp mini chừng vài tấc, bị Kiệt Sâm nắm trong tay.

- Chết rồi, Cốc chủ Thần Diệt Cốc đã chết rồi!

Nhìn một màn này, rất nhiều cường giả ở xa xa đều lộ ra biểu lộ ngốc trệ, trong nội tâm là sóng to gió lớn, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.

Thân phận Ngải Tát Khắc cốc chủ vô cùng cao quý. Tại Thiên Hải đại lục, Thần Diệt Cốc và Lăng Thiên Tông chính là hai đại bá chủ đại lục, mà Ngải Tát Khắc và Mại Khả Sâm thân là Cốc chủ Thần Diệt Cốc và Tông chủ Lăng Thiên Tông đều phảng phất như hai hoàng đế Thiên Hải Đại lục, địa vị cao quý, thực lực siêu quần.

Rất nhiều cường giả ở đầy đều có thực lực cường đại, đều đến từ những thế lực lớn trên đại lục, nhưng trước mặt nhân vật như Ngải Tát Khắc cốc chủ thì lại chẳng coi là gì. Đối phương muốn giết hắn thì chỉ cần một câu nói mà thôi, nhưng hôm nay Ngải Tát Khắc cốc chủ cùng Tam đại thủ hộ trưởng lão Thần Diệt Cốc đã vẫn lạc khiến tất cả mọi người khó có thể tiếp nhận được, ánh mắt nhìn Kiệt Sâm vô cùng kinh hãi.

THanh niên nhìn ôn hòa này lại có thủ đoạn cường ngạnh như thế, không có nửa điểm yếu mềm nào.

- Ba!

Ngay tại lúc tất cả mọi người đều đang chấn động trong nội tâm thì tại hư không cách Kiệt Sâm không xa thoáng cái vỡ tan ra, một thân hình nguy nga từ trong đó đi ra, chính là Ba Tỳ Ốc Tư lúc trước truy kích Đan Ni Nhĩ Tư.

Ba Tỳ Ốc Tư vừa xuất hiện, vốn ngắm nhìn bốn phía chiến trường bề bộn không chịu nổi cùng với thi thể tàn khuyết của Ngải Tát Khắc cốc chủ dưới đấy, đôi mắt có chút nhảy dựng lên, rồi sau đó ánh mắt nhìn về phía tiểu tháp màu xanh ngọc trong tay Kiệt Sâm, trong mắt ánh lên một tia hâm mộ, bất quá hắn thu liễm thần sắc này rất nhanh, hai đầu lông mày toát ra một tia lo lắng.

- Kiệt Sâm, Đan Ni Nhĩ Tư đào tẩu rồi, ta không đuổi kịp hắn.

Ba Tỳ Ốc Tư cau mày lên tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ lo lắng và ảo não.

Cũng không trách được hắn, luận thực lực thì Đan Ni Nhĩ Tư luyện thành Đại Nhất Bá THánh Công còn vượt qua Kiệt Sâm, lúc này hắn tìm thấy một cơ hội tốt như vậy, đánh lén thành công nhưng vẫn không cách nào đánh chết Đan Ni Nhĩ Tư, một khi đợi thương thế hắn hoàn toàn khôi phục thì lúc đó lại tìm đến tận cửa rồi, cái kia...

Nghĩ đến đấy, trong nội tâm Ba Tỳ Ốc Tư không khỏi nổi lên một tia bực bội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.