Dược Thần

Chương 1262: Chương 1262: Một chưởng vô địch




Ads Phương diện lĩnh đội, phương của Linh Sư Tháp có được sáu gã cửu giai trung cấp Thánh Linh Sư, áp chế một phương Linh Dược Sư Tháp Cái Tỳ, nhưng mà phương diện đệ tử, phương của bọn người Kiệt Sâm, lại áp chế đệ tử hạch tâm của Linh Sư Tháp.

- Đáng giận.

Nhìn thấy một màn nàết La phó tháp chủ nhịn không được gào thét.

- Lạp Đạt Mạn Địch Tư, ngươi đi trợ giúp Đa Mễ Ni Khắc, đánh chết đám đệ tử của Linh Dược Sư Tháp đi.

Yết La hai mắt có hung mang hiện ra, quát lớn.

- Tốt!

Phương của Linh Sư Tháp, sư phụ của Lợi Phùng Tư, Linh Sư Tháp nhị trưởng lão Lạp Đạt Mạn Địch Tư thực lực đạt tới cửu giai trung cấp Thánh Linh Sư, trong miệng ứng tiếng, sau đó phóng về chỗ của Kiệt Sâm.

- Đáng giận, Lạp Đạt Mạn Địch Tư, ngươi mơ tưởng!

Nhìn thấy một màn này, Cái Tỳ là triệt để điên cuồng, trong tay của hắn cầm một bình linh dược tề cường đại, nhanh chóng mở nắp bình, phục dụng toàn bộ.

- Ầm ầm!

Khí tức linh lực cường đại từ trong cơ thể Cái Tỳ phóng lên trời, giờ khắc này, khí tức linh lực trong cơ thể Cái Tỳ không ngừng kéo lên, hai mắt của hắn đỏ bừng, thân thể như nở ra.

Đây là một lọ bát giai trung phẩm Đế cấp Tiêu Hao dược tề, có thể làm cho một gã Linh Sư, trong thời gian ngắn, thực lực tăng lớn, nhưng tác dụng phụ của nó rất rõ ràng, một khi phục dụng, sẽ tạo thành tổn hại vĩnh viễn với linh sư.

Nhưng vào thời khắc nguy cơ, Cái Tỳ quản không được, bởi vì hắn biết rõ, một khi để cho Lạp Đạt Mạn Địch Tư là cửu giai trung cấp Thánh Linh Sư xâm nhập vào đám người Kiệt Sâm, sẽ là một trường giết chóc, dùng thực lực của đám người Kiệt Sâm, căn bản không thể làm gì được Lạp Đạt Mạn Địch Tư.

- Dừng lại cho ta.

Sau khi phục dụng dược tề, hai mắt Cái Tỳ đỏ thẫm, trong miệng gào thét lên tiếng, sau đó phóng về chỗ của Lạp Đạt Mạn Địch Tư.

- Hừ, Cái Tỳ, đối thủ của ngươi là ta.

Đối diện Cái Tỳ, Yết La hừ lạnh một tiếng, chiến đao màu xám trong tay của hắn chém ra, một đạo đao mang phá toái hư không lao tới, xuất hiện trước người Cái Tỳ.

- Cút ngay!

Cái Tỳ gào thét, trường kiếm trong tay rung động lắc lư, phát ra tiếng vang ông ông, trực tiếp bổ vào đao mang kia.

- Phanh!

Đao mang này bị Cái Tỳ phách trảm, lập tức nghiền nát, thân hình Cái Tỳ không dừng lại, ngăn cản trước người Lạp Đạt Mạn Địch Tư, đồng thời một kiếm nhắm ngay Lạp Đạt Mạn Địch Tư mà chém tới.

- XÍU...UU!!

Kiếm quang đáng sợ phá toái hư không, lập tức xuất hiện trước mặt Lạp Đạt Mạn Địch Tư.

- Hừ, ám chi trói buộc!

Lạp Đạt Mạn Địch Tư hừ lạnh, trong hai mắt trực tiếp hào quang màu đen bắn ra, va chạm với kiếm quang của Cái Tỳ phóng tới, cả hai va chạm trong hư không, rồi sau đó trực tiếp mất đi ra.

- Tên điên này!

Yết La cùng Lạp Đạt Mạn Địch Tư tụ hợp cùng một chỗ, lạnh lùng nhìn qua Cái Tỳ đang điên cuồng.

- Dùng lực lượng một người, muốn ngăn trở hai chúng ta? Ta thây ngươi muốn chết mà, hắn cho rằng hắn phục dụng cửu giai Thánh cấp linh dược tề?

Hai mắt Cái Tỳ đỏ thẫm, trong miệng thở hổn hển, chợt, hắn mạnh mà quay đầu, nhắm ngay Kiệt Sâm mà gào lên:

- Lam Nguyệt Cổ Sâm, Kiệt Sâm, các ngươi chạy mau, không nên dây dưa ở chỗ này, ta sẽ tranh thủ thời gian cho các ngươi, mau chạy đi.

Sau đó, Cái Tỳ lại đem ánh mắt nhìn qua bọn người Kiều Nạp Sâm cách đó không xa.

- Chư vị, tiếp tục như vậy cũng chết ở chỗ này, mọi người không nên giữ lại, liều với bọn người Yết La đi, tranh thủ thời gian cho đệ tử chúng ta chạy thoát.

Xa xa, đám người Kiều Nạp Sâm bị thương che ngực, máu tươi từ khóe miệng rơi xuống, rồi sau đó nhìn qua đám đệ tử của mình đang đứng trước cấm chế của thất thải cực quang, trong đôi mắt có một tia ngoan lệ hiện ra.

Bởi vì bọn họ rõ ràng, tiếp tục như vậy, một khi bản thân bị trọng thương bọn họ kiên trì không nổi, phía sau của bọn họ, đám đệ tử bị chém giết, toàn quân bị diệt, không người nào có thể còn sống.

- Các đệ tử nghe lệnh, không được dây dưa, chạy trốn cho ta, trốn càng xa càng tốt.

Kiều Nạp Sâm và đám lĩnh đội gào lên, sau đó mang theo điên cuồng nhìn qua địch thủ.

Âm thanh vang lên, sau một khắc, bọn người Kiều Nạp Sâm đều bộc phát.

- Ầm ầm!

Linh lực đáng sợ trên người bọn họ bay lên, thời khắc sinh tử, bọn hợ không quan tâm gì nữa, liều mạng với đối thủ của mình.

Vốn, khi chiến đấu với bọn người Yết La nên bị thương nặng, lâm vào hạ phong, đau khổ chèo chống, nhưng khi bộc phát liều mạng, ngược lại bọn người Yết La kia, có chút không chịu nổi.

- Chạy cho ta!

Bọn người Kiều Nạp Sâm rống to khàn cả giọng, liều lĩnh trùng kích về phía trước, tranh thủ không gian, thời gian cho đám đệ tử chạy trốn.

- Trốn đi!

- Kiều Nạp Sâm tôn giả bảo chúng ta trốn!

- Khắc Lý Tư Đế An phó thành chủ bảo chúng ta trốn.

- Chúng ta ở lại chỉ là vướng bận!

Rất nhiều đệ tử nghe được bọn người Kiều Nạp Sâm gào thét, đều ngừng chiến đấu, rồi sau đó như châu chấu, bay đi mọi hướng, phong ra ngoài sơn cốc.

Nhiều đệ tử bay vút đi như vậy, khí thế quả thật lớn kinh người, phương của Linh Sư Tháp căn bản không kịp chặn đường, đám đệ tử phóng đi, thực lực vốn hơn kém không lớn, trong một phương mà dôc lòng bỏ chạy, thì phương khác căn bản không làm được gì.

- Đáng giận!

Nhìn thấy một màn nàết La lập tức phẫn nộ gào lên.

Vốn, kế hoạch của bọn họ là diệt sát những thiên tài này trong Diệt Linh Tuyệt Thánh Trận, tiêu diệt toàn bộ, về phần bọn người Kiều Nạp Sâm, lại chậm rãi thu thập, nhưng không nghĩ tới Diệt Linh Tuyệt Thánh Trận lại bị phá vỡ.

Chuyện này làm cho phương của Yết La không kịp phái nhân thủ chặn đường, đám lĩnh đội thế lực lớn như Cái Tỳ này, hoàn toàn không quan tâm tính mạng của mình, nhiều lần ngăn cản bọn người Yết La này, không rảnh tay chặn đường.

- Tốt, tốt!

Nhìn thấy một đám đệ tử bay đi, mắt thấy sắp rời khỏi sơn cốc, Kiều Nạp Sâm lập tức vui mừng ra mặt, những người này có đệ nhát thanh tử của Uy Thiên đế quốc, là hy vọng tương lai của Uy Thiên đế quốc, chỉ cần hắn có thể chạy thoát, đệ tử khác cho dù trốn không thoát, Uy Thiên đế quốc ít nhất vẫn không bị đoạn tương lai.

Thời điểm này một đám đệ tử đang bay, sắp lao ra khỏi sơn cốc, đột ngột...

- Ông!

Một đạo uy áp kinh người làm đám đệ tử tim đập chân run, đột nhiên hàng lâm sơn cốc, đồng thời, một bóng người nguy nga, cao lớn màu đen, từ trong hư không đi ra, cao cao sừng sững trên không trung của sơn cốc, bao quát mọi người ở phía dưới.

Ánh mắt của hắn, nhìn thoáng qua gần mười tên đệ tử sắp bay đi.

- Muốn chạy trốn?

Bóng người kia lên tiếng, thanh âm cũng không lớn, nhưng không giống bình thường, trùng trùng điệp điệp nện vào đầu của bọn người Cái Tỳ, Kiều Nạp Sâm, rồi sau đó, bóng người này duỗi tay phải ra, nhắm ngay đám đệ tử kia, đập một cái.

- Ầm ầm!

Cả phiến hư không đều sụp đổ, một bàn tay màu đen cực lớn, ngưng tụ trên hư không, rồi sau đó từ trên trời áp xuống, nhắm ngay đám đệ tử này, hung hăng đè xuống, đến mức, hư không trực tiếp nổ tung, hóa thành không gian loạn lưu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.