Dược Thần

Chương 552: Chương 552: Một kiếm một người. (1)




- Cái kia . . . Cái kia là Linh Kỹ gì a? Lực phá hoại như vậy, cũng quá kinh khủng đi, đó thật sự là Linh Kỹ do một thiếu niên chỉ mới hai mươi tuổi phóng xuất ra ngoài sao?

Trên mặt mọi người đều mang theo vẻ khiếp sợ, trong lòng lẩm bẩm lên tiếng.

Trong thành thị lớn như thế, hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người là miệng đắng lưỡi khô nuốt nước miếng một cái, một cỗ kinh hãi, từ sâu trong nội tâm của bọn họ lan tràn ra, nếu đạo công kích cường đại này trực tiếp đánh vào đài tỷ thí thì, sợ rằng cả quảng trường này cùng phủ thành chủ, đều se bị cỗ lực lượng kinh khủng này, trực tiếp san thành bình địa a?

Ngay cả Khoa Ân Hi Nhĩ đại nhân thân là Hoàng Linh Sư Thất Giai cũng là dưới công kích kinh khủng của thiếu niên kia, trong nháy mắt bị đánh bay a.

Giờ khắc này, cả tòa Thiên Hồng Thành, trong nháy mắt hóa đá!

Trên bầu trời, Kiệt Sâm thở hổn hển không ngừng, các bộ vị trên thân thể của hắn đều là truyền đến từng trận đau nhức nhưng mà hắn lại không có chút cảm giác nào, ngơ ngác nhìn khí tức kinh khủng tràn ngập đầy trời kia, trên mặt là vẻ ngạc nhiên vô cùng.

Lần trước không thành công, Kiệt Sâm cũng là từ trong miệng Lạc Khố Ân nghe được cảnh tượng kinh khủng ở địa phương mà mình đã từng nằm, vì vậy đối với uy lực kinh khủng khi hai loại dị lực này dung hợp lại với nhau, trong lòng hắn cũng đã có chuẩn bị một chút, nhưng là giờ phút này sau khi thật sự thấy được, vẫn là không nhịn được mà cảm thấy kinh hãi.

Mây hình nấm cường đại và kinh khủng tràn ngập ở giữa không trung, thật lâu cũng không tiêu tan, Kiệt Sâm cúi đầu.

Sưu . . .

Ở trong ánh mắt khiếp sợ và dại ra của vô số người, Kiệt Sâm cầm trọng kiếm màu đen trong tay từ trên trời giáng xuống rơi vào trên đài tỷ thí.

Trên đài tỷ thí bụi mù đầy trời, loạn thạch san sát, hiện ra các loại hố cùng với vết rạn nứt lớn nhỏ không đều, những điều này là dấu vết lưu lại do lúc trước tỷ thí, mà ở vị trí giữa đài tỷ thí, Khoa Ân Hi Nhĩ đang nằm ở nơi đó trong miệng không ngừng truyền ra từng trận âm thanh rên rỉ.

Lúc trước bị công kích cường đại trùng kích vào người, làm cho thân thể của hắn rơi xuống đập mạnh vào đài tỷ thí phía dưới, tạo ra một vết nứt kinh khủng, hình thành nên một vũng máu tươi khiến cho người ta nhìn vào mà cảm thấy giật mình.

- Ta đã nói rồi, chắc chắn hôm nay ta sẽ lấy đi cái đầu trên cổ ngươi, ta luôn luôn giữ lời nói của mình.

Nhìn Khoa Ân Hi Nhĩ bị thương nặng nằm ở nơi đó, khó có thể nhúc nhích, Kiệt Sâm đạm mạc lên tiếng.

Khoa Ân Hi Nhĩ ngẩng đầu lên một cách khó khăn, nhìn Kiệt Sâm đứng ở trước mặt mình, trong ánh mắt toát ra quang mang sợ hãi, cả người hắn run rẩy muốn nói cái gì đó, nhưng chỉ là ho ra hai ngụm máu tươi.

Lúc trước bị chiêu thức kinh khủng kia trùng kích vào thân thể, làm cho ngũ tạng lục phủ cả người Khoa Ân Hi Nhĩ đều là tan vỡ ra, kinh mạch trong cơ thể lại càng loạn thành một đoàn.

- Chết đi!

Hàn mang chợt lóe trong hai tròng mắt của Kiệt Sâm, trọng kiếm màu đen trong tay chợt bổ xuống người phía dưới.

Phốc xuy!

Trọng kiếm bổ vào trên người Khoa Ân Hi Nhĩ, Linh Lực kinh khủng đè nén xuống phía dưới, từng đạo Linh Lực giống như cuộn sóng không ngừng trùng kích xuống phía dưới, Khoa Ân Hi Nhĩ với thân thể bị thương nặng dưới cỗ lực lượng cường đại này, căn bản không cách nào phản kháng, cả người Khoa Ân Hi Nhĩ trong nháy mắt trở thành một bãi thịt nát.

Yên tĩnh.

Trên cả quảng trường yên tĩnh giống như chết lặng.

Đã chết? Tộc trưởng của Nạp Đốn gia tộc tiếng tăm lừng lẫy trong Thiên La thành của Xích Nhĩ hành tỉnh, Hoàng Linh Sư Thất Giai cấp thấp - Khoa Ân Hi Nhĩ đại nhân dĩ nhiên lại có thể chết đi dễ dàng như vậy?

Điều này . . .

Thật sự là khó có thể tin được a.

Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Kiệt Sâm đã hoàn toàn thay đổi, đó là một loại ánh mắt mang theo kính sợ cùng vô cùng sùng kính, phảng phất hình như giờ phút này người thiếu niên đứng ở trước mặt bọn họ kia cũng không là một người mà là một vị thần vậy, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Lúc trước toàn bộ trận chiến kia bọn họ đều dùng nhãn lực của mình để quan sát, Kiệt Sâm hoàn toàn là bằng vào năng lực của mình đánh chết Khoa Ân Hi Nhĩ đá kia, phải biết rằng, đánh bại cùng đánh chết một gã Hoàng Linh Sư Thất Giai, hai chuyện này hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

- Sư phụ . . .

- Kiệt Tư đại nhân!

Thấy Kiệt Sâm dùng một kiếm chém cả người Khoa Ân Hi Nhĩ thành thịt nát, ở phía dưới đài tỷ thí, bọn người Lạc Khố Ân cùng Khải Tư Đặc đều vọt lên tới cạnh hắn.

- Không, không thể nào . . .

Mà ở chỗ ngồi của Lạc Cơ gia tộc, đám người Bá Khắc Bỉ tộc trưởng mắt hoàn toàn choáng váng, bọn họ sở dĩ có thể nắm chắc khi đối kháng cùng Mạc Lý gia tộc như vậy, hoàn toàn là bởi vì Khoa Ân Hi Nhĩ ủng hộ, mà hôm nay sau khi Khoa Ân Hi Nhĩ chết, trong tim của hắn hoàn toàn trở nên hoảng sợ.

- Nam La Nhĩ đại nhân, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Ở chỗ ngồi của Lạc Cơ gia tộc, Bá Khắc Bỉ lo lắng đầy mặt sợ hãi lên tiếng nói với một lão giả bên cạnh.

Tên lão giả này là Nam La Nhĩ trưởng lão của Nạp Đốn gia tộc đi theo Khoa Ân Hi Nhĩ cùng nhau tới đây, là một trong ba tên Tôn Linh Sư Lục Giai Cao Cấp của Nạp Đốn gia tộc.

- Làm như thế nào được chứ? Ngươi hỏi ta làm như thế nào? Đây là chuyện tình lúc trước giữa hai đại gia tộc Lạc Cơ gia tộc và Mạc Lý gia tộc các ngươi, nào có liên quan gì tới Nạp Đốn gia tộc chúng ta chứ.

Thấy Khoa Ân Hi Nhĩ bị giết chết, Nam La Nhĩ từ lâu đã trở nên hoảng sợ, Nam La Nhĩ liền xoay người đi về phía cửa ra vào của đài tỷ thí.

Nhìn đám người Khải Tư Đặc trên mặt đều là vẻ kích động, không biết nên nói gì, Kiệt Sâm đưa mắt nhìn sang chỗ ngồi của Lạc Cơ gia tộc, thần sắc vô cùng lạnh lùng, rồi sau đó vũ dực bằng lôi quang màu xanh da trời đằng sau lưng chợt hiện ra, cả người phóng lên cao, nhanh chóng lao về phía Nam La Nhĩ.

Sưu . . .

Bóng người màu xanh da trời giống như là một đạo lôi quang, phá vỡ trường không, trong nháy mắt đi tới trên bàn tiệc phía bắc " đuổi theo thân ảnh của Nam La Nhĩ.

- Ngươi, tiểu tử ngươi muốn làm gì . . .

Thấy cử động của Kiệt Sâm, trên mặt Nam La Nhĩ tràn ngập vẻ kinh hãi, kinh hoàng lên tiếng, rồi sau đó hướng về phía chỗ ngồi của thành chủ cao giọng quát lên:

- Áo Đức Lâm thành chủ, ta là trưởng lão của Nạp Đốn gia tộc, không liên quan tới Lạc Cơ gia tộc này, ngươi thân là thành chủ của Thiên Hồng Thành, còn không mau mau ngăn cản đối phương . . .

Áo Đức Lâm là thành chủ của Thiên Hồng Thành có trách nhiệm duy trì trị an của thành trì, lại càng có nghĩa vụ bảo vệ dân chúng, nếu có người hành hung ở Thiên Hồng Thành, đương nhiên Áo Đức Lâm sẽ phải cai quản.

Nhưng là giờ phút này, nghe được Nam La Nhĩ cầu cứu Áo Đức Lâm cũng làm như phảng phất không có nghe thấy vậy, mặt không chút thay đổi, chưa từng để ý tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.