Dược Thần

Chương 1821: Chương 1821: Năm đại cường giả(1)




- Dạ!

Hộ vệ liền ứng tiếng, liền thối lui ra ngoài.

Toàn bộ đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, Đề Mục ngơ ngác đứng nơi đó, sau một khắc…

- Con của ta, con làm sao chết đây? Ah…

Trong miệng Đề Mục đột nhiên phát ra tiếng gầm rú thê lương, giống như tiếng dã thú rít gào, ù ù nổ vang, thoáng chốc ánh mắt hắn biến thành đỏ thẫm cùng dữ tợn, giống như dã thú bị thương.

- Sa Mông, bất kể là ai giết con, cha nhất định sẽ báo thù cho con, ah, lũ khốn kiếp Mục Á thương hội, lão phu nhất định phải đem các ngươi bầm thây vạn đoạn!

Thanh âm gào rú thống khổ quanh quẩn thật lâu bên trong đại sảnh.

Rất nhanh trong đại sảnh nghị sự trên Hắc Nham Đảo, thật nhiều cường giả tụ tập, toàn bộ thủ lĩnh hải tặc các đảo đều tụ tập một chỗ, không rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Một đoàn cường giả trên người tản ra khí tức khủng bố vây quanh cùng một chỗ, khoảng chừng hơn trăm người, những người này đều là Nguyệt Huy thiên thần đỉnh phong, giết người thành thói quen, tuyệt đối không phải loại Nguyệt Huy thiên thần vô dụng trong nhà như Sa Mông, mà hai bên trái phải đại sảnh bốn cường giả trên người tản ra khí tức làm người vô cùng sợ hãi, mỗi người đều là cường giả Nhật Diệu thiên thần.

Mà ở trên chủ vị đại sảnh chính là vị trí của đảo chủ Đề Mục.

Sau khi mọi người đều đã đến đầy đủ, Đề Mục từ nội đường âm trầm đi ra, đến ngay trước mặt tất cả mọi người.

- Đảo chủ đại nhân, không biết ngươi vội vã gọi chúng ta tới rốt cục là có chuyện gì?

- Đúng vậy, hôm nay tựa hồ không phải ngày nghị sự theo thường lệ hàng năm đi…

Không ít thủ lĩnh hải tặc đều lên tiếng hét to.

Đề Mục đi vào trong đại sảnh không nói gì, ánh mắt trực tiếp rơi lên trên người một thủ lĩnh hải tặc bên dưới đại sảnh.

- Ma Ma Nhĩ, lần trước Sa Mông con ta từng làm hỏng mất việc buôn bán của ngươi đi?

Phía trên đại sảnh thanh âm Đề Mục trầm thấp vang lên, phân không rõ buồn vui, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác vô cùng áp lực âm trầm.

Thoáng chốc tất cả mọi người đều đem ánh mắt rơi lên trên người Ma Ma Nhĩ, trong lòng nghi hoặc: Chẳng lẽ đảo chủ gọi chúng ta tới đây là có quan hệ tới Ma Ma Nhĩ hay sao?

Ma Ma Nhĩ chính là thủ lĩnh hải tặc từng bắt giữ được nữ quyến đại gia tộc trước kia, thực lực Nguyệt Huy thiên thần đỉnh phong, lòng dạ ác độc, lực lượng mạnh mẽ, trên Hắc Nham Đảo xem như là nhân vật có tiếng.

Ma Ma Nhĩ nhướng mày, nói:

- Đảo chủ đại nhân, chuyện này không phải đã qua sao? Hơn nữa đảo chủ đại nhân ngươi nhìn rõ mọi việc, cũng đã cho chúng ta một ít bồi thường, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi sao?

Trong nội tâm Ma Ma Nhĩ vô cùng nghi hoặc, Đề Mục là thủ lĩnh Hắc Nham Đảo, thực lực cường đại, nhưng xử lý sự vụ cũng xem như vô cùng công chính, sẽ không làm việc thiên vị, đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu mà hắn có thể đảm nhiệm chức thủ lĩnh liên minh hải tặc thời gian dài như vậy.

Hiện tại nhắc lại chuyện xưa, trong nội tâm Ma Ma Nhĩ chợt dâng lên cảm giác không ổn.

- Lại xảy ra chuyện gì? Đúng, đích thật là đã xảy ra chuyện rồi…

Vẻ mặt âm trầm của Đề Mục đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn, hướng Ma Ma Nhĩ duỗi tay ra.

Oanh long!

Một cự chưởng xuất hiện trong hư không, lưu chuyển uy áp kinh người, khí tức thần lực tỏa khắp hướng Ma Ma Nhĩ trực tiếp trảo tới.

- Đề Mục đại nhân, ngươi đây là…

Ma Ma Nhĩ biến sắc, vừa định phản kháng nhưng khí tức mênh mông bao trùm xuống đem thần lực trong cơ thể hắn phong tỏa cực kỳ chặt chẽ, thật giống như một con thỏ đối mặt một đầu cự long, chỉ có thể trừng lớn đôi mắt hoảng sợ, trơ mắt nhìn cự chưởng bao trùm mình bên trong.

- Nếu không phải ngươi, Sa Mông con ta làm sao lại phải chết!

Thanh âm gầm nhẹ như dã thú từ trong miệng Đề Mục truyền ra:

- Ngươi đi xuống chôn cùng nó đi…

Thần lực như hồng thủy vỡ đề phút chốc phun tràn ra, thân thể Ma Ma Nhĩ lập tức vặn vẹo, ngay sau đó…

- Bồng!

Thật giống như niết vỡ một khối đậu hũ, cự chưởng của Đề Mục trực tiếp đem Ma Ma Nhĩ bóp vỡ nát, máu tươi văng khắp nơi, toàn bộ đại sảnh lập tức tràn ngập mùi máu tanh.

- Xoạt!

Toàn bộ thủ lĩnh hải tặc ngồi trong đại sảnh đều kinh hoảng đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Đề Mục, lúc nãy hắn không chút lưu tình trực tiếp ra tay giết người làm toàn bộ những người đang có mặt tại đây đều hoảng sợ ngây người.

- Đề Mục đảo chủ, ngươi làm cái gì vậy…

Có người run rẩy lên tiếng, đồng thời trong nội tâm âm thầm cảnh giác.

Ngay cả bốn gã Nhật Diệu thiên thần ngồi hai bên cũng đứng bật dậy, nhíu mày nhìn về phía Đề Mục.

Trên chủ vị đại sảnh, ánh mắt Đề Mục lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, chậm rãi nói:

- Ngay vừa rồi Sa Mông con ta đã bị chết tại vùng biển số ba, nếu không phải Ma Ma Nhĩ, nó làm sao phải chết. Nhưng đầu sỏ gây nên cũng không phải hắn, mà là một đội thuyền Mục Á thương hội, ta triệu tập chư vị là hi vọng chư vị có thể đem toàn bộ đội thuyền phái đi ra nghiêm mật giám thị toàn bộ vùng biển phụ cận Hắc Nham Đảo, một khi có tin tức gì lập tức cho ta biết, không biết chư vị định như thế nào?

Lời của Đề Mục nhìn qua như đang thương lượng nhưng vẻ lạnh băng trong câu nói lại làm toàn bộ mọi người không tự chủ được đều rùng mình.

- Cái gì? Sa Mông chết rồi sao?

- Xú tiểu tử kia rốt cục chết rồi?

- Khó trách Đề Mục đảo chủ tức giận như thế!

- Ma Ma Nhĩ thật sự là chết rất oan a, chuyện này tuy có quan hệ tới hắn nhưng hắn căn bản cũng không làm sai chuyện gì…

Trong lòng mọi người đang có mặt đều thả lỏng xuống dưới, rốt cục đã hiểu rõ nguyên nhân Đề Mục nổi giận, ngay lập tức lại có người thầm cười vui vẻ khi thấy người gặp họa, lại có người thương cảm cho Ma Ma Nhĩ, cũng có người không chút nào để ý, đủ loại cảm xúc không ngừng xoay chuyển trong lòng mọi người, nhưng mặc kệ trong nội tâm có tâm tình gì, trên mặt đều lộ ra chút bộ dáng bi thương.

- Đảo chủ phân phó, tại hạ tất nhiên sẽ làm hết sức.

Từng tiếng hét to truyền ra trong đại sảnh.

Sau một lát mọi người tán đi, toàn bộ Hắc Nham Đảo một mảnh mưa gió phiêu diêu, đằng đằng sát khí.

- Hoa hoa…

Sóng biếc vạn dặm, tiếng sóng biển ì ầm, một chiếc thuyền tiến nhanh trên mặt biển, theo gió vượt sóng, nhanh như mũi tên xuyên thẳng qua mặt biển.

- Đại nhân, tựa hồ có điểm gì là lạ!

Trong khoang thuyền mọi người đang náo nhiệt nghị luận, chỉ riêng ở chỗ sáu người Kiệt Sâm, chân mày Xích Ký có chút cau lại.

Chẳng những là hắn, bốn người Minh Đế ngồi bên cạnh thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ra sóng biển cuồn cuộn bên ngoài, trong nội tâm như có đăm chiêu.

Với thực lực Nguyệt Huy thiên thần đỉnh phong của Thác Mã Tư có lẽ còn chưa cảm giác được điều gì, nhưng nhóm người Xích Ký thần thức mạnh mẽ, ngoài ý muốn phát hiện không biết từ lúc nào ở chung quanh đội thuyền của bọn họ đã có hơn mười chiếc thuyền xa xa theo sau.

Những chiếc thuyền kia cự ly cách thuyền của Mục Á thương hội rất xa, mà tựa hồ cũng không chuẩn bị tiếp cận tới, chỉ xa xa đi theo, giống như đang chờ đợi điều gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.