Chật vật nằm trên mặt đất, toàn thân máu tươi, Đế Mỗ trưởng lão đang hấp hối hoảng sợ hét lên.
- Đúng rồi, ta có thể làm việc thay ngươi, mai phục tại Linh Sư Tháp,
tìm hiểu tình báo cho ngươi, chỉ cần ngươi buông tha ta...
Hắn
thực sợ rồi, một kích lúc trước của Kiệt Sâm, quá mức khủng bố, tuy hắn
kiệt lực chống cự, không có lập tức mất mạng, nhưng kinh mạch trong cơ
thể, nội tạng, sớm bị đánh nát, bị thương nghiêm trọng, căn bản không có chút năng lực chống cự.
Tình huống bây giờ, người ta là dao là thớt, hắn là thịt là cá, hắn không thể không thỏa hiệp, cầu xin khoan dung.
Đương nhiên, thời điểm hắn hoảng sợ hét lên, trong lòng Đế Mỗ trưởng lão thầm hạ quyết tâm, chỉ cần Kiệt Sâm vừa thả hắn sông, hắn lập tức tìm tới
chỗ Yết La phó tháp chủ, bằng vào thực lực của Yết La phó tháp chủ, nhất định có thể đánh chết Kiệt Sâm cùng Lam Nguyệt Cổ Sâm.
- Bất đắc dĩ?
Kiệt Sâm lạnh cười thành tiếng, hắc sắc trọng kiếm trong tay bổ xuông không chút do dự.
- Không....
Đế Mỗ trưởng lão hét to lên như bệnh tâm thần.
- Phanh!
Trong ánh mắt hoảng sợ của Đế Mỗ trưởng lão, hắc sắc trọng kiếm trong tay
Kiệt Sâm chém lên đầu của hắn, phóng thích linh lực khủng bố, thân là Tứ trưởng lão của Linh Sư Tháp, cửu giai cấp thấp Thánh Linh Sư, cường
giả cao nhất của đại lục, Đế Mỗ trưởng lão, đầu của hắn nổ tung như dưa
hấu, hóa thành một bãi huyết nhục.
Thẳng đến chết, Đế Mỗ đều
không thể tin được, mình đường đường là một cửu giai Thánh Linh Sư, lại
bị Kiệt Sâm cùng Lam Nguyệt Cổ Sâm là hai gã Đế Linh Sư tiểu bối đánh
chết.
Kiệt Sâm là ai, làm sao không biết nội tâm Đế Mỗ trưởng lão đang suy nghĩ cái gì, tự nhiên sẽ không tin Đế Mỗ trưởng lão nói, cho
dù Đế Mỗ trưởng lão nói là thật, Kiệt Sâm cũng không bao giờ tiếp nhận
tiểu nhân nịnh nọt như thế.
Ánh mắt chán ghét nhìn qua thi thể Đế Mỗ trưởng lão, Kiệt Sâm đem không gian giới chỉ của Đế Mỗ trưởng lão tháo xuống.
- Cái Tỳ phó tháp chủ, Ốc Đặc Phỉ Nhĩ Đức trưởng lão, Kiệt Sâm ta nhất
định sẽ báo thù thay các ngươi, Đế Mỗ này, chính là kẻ đầu tiên.
Kiệt Sâm thì thào trong miệng, rồi sau đó đi theo dụng cụ dò xét trong tay Lam Nguyệt Cổ Sâm đi tìm người khác.
Hai người lập tức bay vút lên không trung, căn cứ dụng cụ dò xét chỉ thị, tìm kiếm đệ tử tiến vào cấm địa.
...
Chỗ khác của cấm địa.
- Oanh!
Bàn tay cực lớn từ trên không trung đánh xuống, mang theo uy nghiêm vô tận, trực tiếp chụp vào một thanh niên mặc áo vàng.
Thanh niên mặc áo vàng này, chính là đệ tử Linh Dược Sư Tháp, cao thủ bài
danh thứ chín trên linh dược bảng, thân là bát giai trung cấp Đế Linh Sư Hi Tư Lai Kiệt.
Đối mặt với công kích cường đại và đuổi giết của đối phương, rong đôi mắt màu xanh lam của Hi Tư Lai Kiệt tràn đầy hoảng sợ, thân thể hóa thành một cơn gió, muốn thoát khỏi khu vực này, nhưng
mà làm cho Hi Tư Lai Kiệt kinh hãi là, dưới oanh kích của đối phương, cả phiến thiên địa đều bị giam cầm, mặc cho hắn phát lực ra sao, đều không trốn thoát khỏi khu vực này, chỉ có thể trơ mắt nhìn ưự chưởng mang
theo pháp tắc cường đại của đối phương đánh xuống, trùng trùng điệp điệp đánh lên người hắn.
- Oanh!
Cự chưởng ấn chứa khí tức
cường đại, giống như đập chết con ruồi, trực tiếp đánh vào người Hi Tư
Lai Kiệt, cả phiến hư không nhộn nhạo như ném cục đá vào mặt hồ nước,
từng đạo rung động kịch liệt, mà Hi Tư Lai Kiệt dưới cổ rung động này,
hai mắt mở to, trực tiếp bị đập thành bột mịn.
- Thứ ba!
Trong bầu trời xa xa, một âm thanh đạm mạc lên tiếng, rồi sau đó nhìn qua
dụng cụ dò xét trong tay, thân thể hắn lại bay vút lên, tiến sâu vào
trong cấm địa.
...
Tràng cảnh như thế, đều xảy ra ở mỗi góc của cấm địa.
Dù sao Kiệt Sâm, Lam Nguyệt Cổ Sâm chỉ có thể dựa vào lực lượng của nhau,
mới có thể kiêng qua thủ đoạn của cửu giai cấp thấp Thánh Linh Sư,
tuyệt đại đa số thiên tài, cho dù là bát giai cao cấp, thậm chí đỉnh
phong Đế Linh Sư, dưới sự đuổi giết của cửu giai cấp thấp Thánh Linh
Sư của Linh Sư Tháp phái ra, thì chạy trốn là việc xa xỉ, chỉ có thể bị
đánh một cái là chết.
...
Dưới tình huống như vậy, Kiệt
Sâm cùng Lam Nguyệt Cổ Sâm, cả hai đi qua đường, trên mặt đá lưu lạ ký
hiệu củai Linh Dược Sư Tháp, vừa sưu tầm đệ tử khác trong cấm địa.
Nhưng mà cấm địa thật sự quá lớn, cho dù có dụng cụ dò xét, Kiệt Sâm cùng Lam Nguyệt Cổ Sâm hai người, cũng khó tìm được người nào.
Sau khi tìm kiếm thời gian dài, dụng cụ dò xet trong tay Kiệt Sâm, lập tức nhảy lên mạnh mẽ.
- Ân, phía trước có người.
Trong lòng Kiệt Sâm cùng Lam Nguyệt Cổ Sâm kích động, bay nhanh về phía trước.
Qua một lát sau, phương hướng xa xôi ở phía trước, đột nhiên có linh lực chấn động truyền tới, kèm theo tiếng nổ nhỏ.
- Có người đang chiến đấu.
Kiệt Sâm cùng Lam Nguyệt Cổ Sâm liếc nhau, trong đôi mắt có tinh quang hiện
ra, rồi sau đó hai người không có chút gì do dự, lập tức hóa thành hai
đạo lưu quang, bay vút tới địa phương đang chiến đấu.
...
Khi khoảng cách của Kiệt Sâm cùng Lam Nguyệt Cổ Sâm tới ngoài trăm dặm.
Linh lực vô tận sôi trào, khí tức đáng sợ tỏa ra, hiển nhiên đang xảy ra đại chiến.
- Oanh!
- Oanh!
- Oanh!
...
Một gã thanh niên mặc trường bào màu xanh da trời, đôi mắt cũng màu xanh da trời, toàn thân đầy máu đang vung vẩy băng kiếm, không ngừng chém lên
nam tử áo đen trước mặt.
Linh lực băng hệ ngập trời, băng kiếm
cực lớn này, do nguyên tố tinh khiết tạo thành, vô cùng cường đại, những nơi đi qua, hư không không ngừng vỡ vụn, nhưng mà nam tử áo đen hồn
nhiên không sợ, hai bàn tay đen kịt không ngừng va chạm với cự kiếm,
phát ra âm thanh bang bang.
Công kích của nam tử áo đen, băng
kiếm này, đã xuất hiện vết rạn thật lớn, rồi sau đó ầm ầm nổ tung, hóa
thành băng tuyết đầy trời, bay xuống phía chân trời.
- Khặc khặc, Tạp Tư Ốc Nhĩ, ngươi không hổ là đệ nhất thánh tử của Tái Luân đế quốc, dưới quỷ minh chi khí của ta, lại có thể kiên trì lâu như vậy, nhưng mà Cổ Lôi Tư gia tộc chỉ có ngươi là Thần Băng Chi Thể, nhưng rất đáng
tiếc, hôm nay mặc kệ ngươi giãy dụa như thế nào, trước mặt Khảm Bối Nhĩ
ta, ngươi không cách nào chạy thoát được đâu.
Sắc mặt nam tử áo
đen âm lãnh, trong miệng cười lạnh, trên người tràn ngập khí tức màu
đen, trong cơ thể có lực lượng đáng sợ dâng trào, đôi bàn tay khô gầy
như xác ướp, có từng đạo sương mù màu đen quanh quẩn, trực tiếp nhắm
ngay Tạp Tư Ốc Nhĩ mà đánh tới.
Oanh!
Sương mù màu đen
phun ra như hồng thủy vỡ đê, ăn mòn hư không thành nguyên một lổ thủng,
nghìn vạn đạo sương mù màu đen như xúc tu bạch tuộc vươn về phía Tạp Tư
Ốc Nhĩ, hung hăng đánh úp lại.
Bồng! Bồng! Bồng!
...
Băng Hệ kết giới trước mặt Tạp Tư Ốc Nhĩ dưới một kích này đánh đến, phảng
phất như tấm gương vậy, không ngừng nghiền nát, khô trảo màu đen, đi
thẳng tới trước mặt Tạp Tư Ốc Nhĩ, sương mù màu đen đầy trời trực tiếp
quấn quanh Tạp Tư Ốc Nhĩ lại...