Thiên Hồng thành là một tòa thành cỡ trung của hành tỉnh Xích Nhĩ. Nó được thành lập không lâu sau khi Tái Luân đế quốc ra đời, trải qua ngàn năm lịch sử, danh xứng kỳ thực.
Sáng sớm, mặt trời chiều trên không trung mang tới sức sống cho vùng đất bên dưới. Trong Thiên Hồng thành tràn ngập tiếng người huyên náo, giờ đang là cuối tháng tư, quãng thời gian đẹp nhất của năm, mọi người dậy từ sáng sớm để bắt đầu một ngày bận rộn.
Không khí hôm nay trong Thiên Hồng thành khác với ngày thường, bởi vì hôm nay là thời gian thi đấu của hai đại gia tộc Lạc Cơ gia tộc cùng Mạc Lý gia tộc. Trừ khi có tình huống đặc biệt, thi đấu được tiến hành mười năm một lần, cái gọi là một núi khó chứa hai hổ, lần thi đấu này quyết định gia tộc nào sẽ chiếm cứ chủ động trong Thiên Hồng thành mười năm tới.
Với chuyện trọng đại như thế, không ít người đã tới quảng trường trước phủ thành chủ từ sớm.
Thậm chí một số thành trì gần Thiên Hồng thành cũng có không ít người tới đây, trong đó không ít là thám tử của những gia tộc cầm quyền. Lần thi đấu này có quan hệ đến những thành trì lân cận nên những gia tộc này cần biết gia tộc nào chiến thắng để cử người đến quan hệ.
Khu phía nam của Thiên Hồng thành.
Trong phủ đệ của Mạc Lý gia tộc, một đám trưởng lão đứng im lặng trong đại sảnh.
Trong đám người có Tộc trưởng Mạc Lý gia tộc Khải Tư Đặc, cùng với khách khanh Lạc Khắc đại sư, Trưởng lão Mã Khả Ni, còn có Đại quản gia Hầu Nặc Tư cùng với chư vị quản sự cùng đệ tử hạch tâm.
Đây là lực lượng trọng yếu nhất của Mạc Lý gia tộc, lúc này đều khẩn trương như đang chờ đợi điều gì.
Đúng lúc này, hai bóng người từ ngoài đại sảnh chậm rãi đi vào, đi đầu chính là thiếu gia Lạc Khố Tư của Mạc Lý gia tộc, theo sau là một thiếu niên mặc trường bào màu xanh xám.
Vừa thấy thiếu niên này, thần sắc mọi người trong đại sảnh đều lộ ra vẻ cung kính.
- Kiệt Tư đại nhân, ngươi đã đến rồi.
Khải Tư Đặc Tộc trưởng mỉm cười cất bước tiến lên.
- Khải Tư Đặc Tộc trưởng, không cần phải khách khí như vậy, hôm nay ta và ngươi đều là trưởng bối của Lạc Khố Tư, cần gì phải như thế.
Thấy không khí long trọng trong đại sảnh, Kiệt Sâm lắc đầu nói.
- Ha ha.
Khải Tư Đặc cười lớn rồi cao giọng nói:
- Chư vị, thời gian đã đến, mọi người lên đường thôi.
Khải Tư Đặc vừa ra lệnh một tiếng, mọi người trong Mạc Lý gia tộc rầm rộ tiến về phủ thành chủ. Phủ thành chủ của Thiên Hồng thành tọa lạc ở giữa thành, phía trước có một quảng trường cực lớn. Trên đó có một đài đá cao mấy trượng, được dân chúng gọi là đài tỉ thí.
Đài đá này có từ lúc kiến tạo Thiên Hồng thành, đã tồn tại mấy ngàn năm, trải qua bao tuế nguyệt dãi dầu. Bao gia tộc đã đổi thay trong Thiên Hồng thành nhưng cũng chưa từng lưu trên đó bao nhiêu dấu tích, vẫn là khu vực được chú ý nhất trong thành vì mỗi khi có mâu thuẫn giữa các thế lực thì đều lựa chọn giải quyết trên đài tỉ thí.
Hôm nay chính là ngày thi đấu của hai đại gia tộc cầm quyền bao gồm Lạc Cơ gia tộc cùng Mạc Lý gia tộc. Từ sáng sớm, dân chúng đã tập trung đen nghịt trên quảng trường. Ở hướng đông đài đá cho đến gần phủ thành chủ có rất nhiều ghế ngồi, từ trên cao có thể nhìn xuống cả đài đá và quảng trường. Có thể ngồi ở đây đều là các thành viên của các thế lực hùng mạnh trong Thiên Hồng thành. Lúc này đã có rất nhiều ghế được ngồi từ ghế thủ vị tới gần phương bắc. Đại đa số đều là người mặc trường bào màu vàng, từ huy chương đeo trên ngực có thể thấy là thành viên của Lạc Cơ gia tộc. Theo thời gian trôi qua, người kéo đến quảng trường càng nhiều, tiếng huyên náo ngất trời, vọng khắp Thiên Hồng thành. Vào lúc quảng trường gần như phủ kín thì một đám người mới chậm rãi xuất hiện. Sự xuất hiện của bọn họ khiến quảng trường lập tức ồ lên.
- Mạc Lý gia tộc, bọn họ đã đến.
- Lạc Cơ gia tộc cùng Mạc Lý gia tộc đều là hai đại gia tộc củaThiên Hồng thành chúng ta, mỗi bên chiếm một nửa thành, cũng không biết bên nào mạnh hơn?
- Ta thấy là Mạc Lý gia tộc, bọn họ chiến thắng trong lần thi đấu gia tộc mười năm trước, từ đó đến giờ càng trở nên cường đại hơn.
- Phì, tuyệt đối là Lạc Cơ gia tộc. Mạc Lý gia tộc mười năm trước đúng là đã chiến thắng nhưng vì Lạc Khố Tư thiếu gia mà trong mấy năm nay đã hao phí đại lượng tài lực, tài sản gia tộc chẳng những không tăng, ngược lại giảm bớt không ít, Lạc Mộ gia tộc vẫn thủy chung bảo trì phát triển với tốc độ cao, chỉ sợ sớm đã vượt qua Mạc Lý gia tộc.
- Lạc Khố Tư thiếu gia, ai, người tốt như Lạc Khố Tư thiếu gia lại gặp bệnh nan y như vậy, thật sự là ....Nếu không, nếu hắn là tộc trưởng tương lai của Mạc Lý gia tộc thì dân chúng Thiên Hồng thành chúng ta có phúc rồi.
- Gia tài, gia sản, hắc, các ngươi biết cái gì, thi đấu gia tộc là so vũ lực. Trước thực lực cường đại thì tài lực đều là vô dụng. Theo ta được biết trong Lạc Cơ gia tộc cùng Mạc Lý gia tộc đều là có một ngũ giai trung cấp linh dược Tông Sư, hơn nữa hai Tộc trưởng cũng đều là lục giai trung cấp Tôn Linh Sư, theo ta đoán chừng, lần thi đấu này tuyệt đối Bá Khắc Bỉ Tộc trưởng sẽ đại chiến với Khải Tư Đặc Tộc trưởng, ai mạnh ai yếu phải xem vào tộc trưởng nào cường đại hơn.
- Có đạo lý!
- Ta cũng vậy.
Trong tiếng nghị luận nhao nhao của vô số dân chúng, người của Mạc Lý gia tộc đồng dạng từ từ đi lên đài đá rồi ngồi trên ghế phía nam.
- Lạc Khố Tư.
Đám Kiệt Sâm vừa mới ngồi vào chỗ của mình, thì một giọng trong trẻo như chuông gió truyền đến rồi một thân ảnh đỏ chói như hỏa diễm lọt vào tầm mắt Kiệt Sâm.
- Tiểu tử thúi này, những ngày này chạy đi đâu? Làm hại ta tìm khắp.
Đó là một thiếu nữ tóc dài mắt lam, nhìn tuổi xấp xỉ Lạc Khố Tư, cặp mắt lóng lánh trừng trừng nhìn Lạc Khố Tư.
- Ta…ta.
Thấy thiếu nữ này, Lạc Khố Tư biến sắc nhích lại gầnKiệt Sâm, bộ dạng như chuột thấy mèo.
Thấy hành động của Lạc Khố Tư, thiếu nữ kia hiếu kỳ ngắm nhìn Kiệt Sâm, một đạo chấn động linh lực mạnh mẽ từ người nàng tuôn ra chiếu thẳng Kiệt Sâm.
Lạc Khố Tư vội vàng hô lên:
- Phỉ Lộ Đặc, đây là sư phụ ta, không được làm càn.
Cảm nhận được linh thức phóng ra từ thiếu nữ này, Kiệt Sâm không khỏi kinh ngạc, với thực lực của hắn, tự nhiên có thể cảm nhân linh thức cường đại của nàng, rõ ràng đã đạt đến ngũ giai cấp thấp Tông Linh Sư nhưng nhìn tuổi cũng chỉ xấp xỉ với Lạc Khố Tư, thậm chí còn trẻ hơn. Trẻ tuổi như vậy đã là ngũ giai cấp thấp Tông Linh Sư, đây là lần đầu tiên Kiệt Sâm nhìn thấy sau khi trọng sinh.
- Sư phụ ngươi?
Phỉ Lộ Đặc hiếu kỳ:
- Lạc Khố Tư, ngươi có sư phụ trẻ tuổi như vậy từ khi nào rồi hả?
Phỉ Lộ Đặc tràn đầy tò mò nhìn Kiệt Sâm, lần thăm dò vừa rồi, do Kiệt Sâm cố ý thu liễm nên nàng không nhìn ra hư thật của hắn.
So thiên phú cùng thực lực, trong trang đồng lứa rất ít người mạnh hơn nàng.
- Đây là sư phụ ta vừa bái, ngươi cung kính một chút cho ta.
Nói đến Kiệt Sâm, Lạc Khố Tư vừa mới khiếp hãi Phỉ Nhĩ Đặc lập tức ra vẻ cường ngạnh.
- Phỉ Lộ Đặc bái kiến tiền bối.
Thiếu nữ kia đột nhiên thi lễ với Kiệt Sâm, biểu hiện vô cùng cung kính.
Lạc Khố Tư lập tức trợn tròn mắt, hắn cực kỳ hiểu rõ tính cách Phỉ Lộ Đặc, vốn không sợ trời không sợ đất, Lạc Khố Tư trước kia bị nàng ức hiếp thê thảm vô cùng, sao hôm nay thoáng cái đổi tính rồi hả?
- Áo Đức Lâm Thành chủ đại nhân đến! Đúng lúc này, một giọng xướng to trên quảng trường. Sau đó, một lão giả đi trong vòng hộ vệ đi về ghế chính giữa của đài tỉ thí.
- Gia gia đã đến, ta đi trước, đợi tỷ thí chấm dứt, ta lại đi tìm ngươi.
Thấy lão giả kia, Phỉ Lộ Đặc có chút biến sắc, vội vàng nói hai câu với Lạc Khố Tư rồi đi về phía lão giả kia. Sau khi nàng đi, Lạc Khố Tư thở hắt ra, nói:
- Sư phụ, lão giả này là Thiên Hồng thành Thành chủ, Áo Tuệ Lâm Cổ Lôi Tư Tử tước, Phỉ Lộ Đặc là cháu gái của hắn, người đừng nhìn Phỉ Lộ Đặc đáng yêu như vậy, lúc nàng nóng lên rất đáng sợ.
Nói đến đây, Lạc Khố Tư ra vẻ sợ hãi, hiển nhiên đã chịu không ít đau khổ.
Thấy đệ tử của mình như vậy, Kiệt Sâm không nhịn được cười.
Bất quá rất nhanh, hắn nhíu mày nói:
- Cổ Lôi Tư, hình như dòng họ này khá quen thuộc?
Hắn không ngừng nhớ lại, đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó, nhìn vào lão giả bên cạnh Phỉ Lộ Đặc. Trước khi trọng sinh, vào thời đại của hắn ở Linh Đấu Đế Quốc có Tứ đại khai quốc gia tộc, một trong đó là Cổ Lôi Tư gia tộc. Tộc trưởng gia tộc này là một cửu giai Thánh Linh Sư, có vài nét tương đồng với Kiệt Sâm, còn từng mấy lần đòi hỏi hắn linh dược tề.