Hôm nay cuộc thí luyện mới trôi qua được mười ngày, điểm tích lũy trên
mỗi người còn chưa được nhiều, năm người này một lòng muốn tìm người
cướp đoạt nhưng phạm vi của Thiên Khuyết sơn mạch lại quá lớn, có đôi
khi đi cả buổi chỉ gặp được một hai người, vào lúc này cướp đoạt điểm
tích lũy còn chưa bằng những tuyển thủ chuyên tâm đi sưu tầm tinh bài.
Trong lòng đã có được cảm giác trực quan hơn về cuộc thí luyện sinh tồn, lúc
này Kiệt Sâm vác hắc sắc trọng kiếm trên người hướng tận sâu trong Thiên Khuyết sơn mạch đi tới, nơi đó là địa điểm linh thú ngũ giai cùng lục
giai thường qua lại rất nhiều.
- Có lẽ ngoại trừ thí luyện, bên trong Thiên Khuyết sơn mạch ta còn có thể tìm được lục giai linh hoàn riêng cho mình…
Trong lòng Kiệt Sâm không nhịn được tự nhủ.
Bên ngoài Thiên Khuyết sơn mạch có một mảng kiến trúc lâm thời, nơi này do
Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc chuyên môn xây dựng, trong một tháng thí luyện
những người đến từ song tháp cùng toàn bộ người lĩnh đội các tổ chức thế lực đều sẽ ở lại đây, chờ đợi kết quả thí luyện.
Mà trên khu đất trống trước kiến trúc có một đài cao thật lớn, trên đài cao là một màn
hình cực lớn, bên trên hiện lên tên họ, giới tính, đại biểu cho quốc gia cùng tổ chức và bài danh trong thí luyện của các tuyển thủ đều đang rõ
ràng xuất hiện ngay trên màn hình.
Tên của gần chín ngàn tuyển
thủ rậm rạp hiện lên trên màn hình cao 10m, rộng 20m kia, căn cứ theo
điểm tích lũy từ cao đến thấp mà được sắp xếp thật chi tiết trên màn
hình.
Trên tinh tạp của toàn bộ các tuyển thủ đều có dụng cụ thu
thập tin tức, mỗi cách hai canh giờ sẽ tự động tuyên bố tin tức về nơi
trú quân, mà bài danh của các tuyển thủ trên màn hình cũng căn cứ theo
điểm tích lũy biến hóa mà tự động tiến hành sắp xếp.
Giờ phút này trên màn hình có tám ngàn chín trăm tuyển thủ, còn lại một ngàn một
trăm người đã tự động buông tha cuộc thí luyện lần này.
Vì muốn
bảo hộ tuyển thủ, ban tổ chức cho tuyển thủ một sự lựa chọn, toàn bộ các tuyển thủ chỉ cần gặp được nguy hiểm hoặc thân thể bị thương nghiêm
trọng thối lui ra ngoài Thiên Khuyết sơn mạch là xem như tự động buông
tha cho cuộc tuyển bạt năm nay.
Điều này cũng không có gì mất
mặt, bên trong Thiên Khuyết sơn mạch nguy hiểm trùng trùng, nếu một gã
tuyển thủ đang cùng những tuyển thủ khác tranh đoạt điểm tích lũy hoặc
khi chiến đấu với linh thú mà bản thân bị trọng thương, chỉ còn lựa chọn lui ra ngoài, nếu còn muốn tiếp tục tham gia thí luyện xem như là muốn
chết.
Thí luyện sinh tồn cổ vũ tuyển thủ cạnh tranh, tranh đoạt
điểm tích lũy nhưng cũng không khuyến khích tuyển thủ giết chóc, dù sao
những tuyển thủ này đều là tinh anh đến từ khắp nơi trong tây bắc, nếu
bị tổn thất quá nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với một thế lực.
Giờ phút này toàn bộ những người lĩnh đội của các tổ chức tây bắc đại lục
đều đang tụ tập trước màn hình nhìn lên bài danh tìm kiếm tên của tuyển
thủ quốc gia mình, đối với bọn hắn mà nói suốt một tháng không việc gì
làm, chú ý nhất chính là xem tuyển thủ của quốc gia mình có được mấy
người có thể tiến vào vị trí hai trăm người đầu tiên, sau đó tiến vào
vòng thi tuyển tiếp theo.
Hôm nay cuộc thí luyện đã qua được mười ngày, điểm tích lũy cao thấp lúc này đã có chênh lệch cực lớn.
- Tốn Phượng huynh, lần này cuộc thi đấu tuyển chọn tinh anh tây bắc, Lộ
Bỉ Ni Nhĩ vương quốc của các vị xuất hiện không ít tinh anh a!
Đứng trước nhất màn hình, cường giả song tháp đã tuyên bố quy tắc với các
tuyển thủ lúc này đang cười nhẹ nói với một lão giả đứng bên cạnh.
- Tạp Lạc Nhĩ hộ pháp, may mắn, may mắn thôi!
Lão giả kia cũng cười lên tiếng, ở trước mặt cường giả song tháp nhìn hắn cũng không hề có vẻ gì mất tự nhiên.
Lão giả kia chính là thần thủ hộ của Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc, Phong Đế Tốn
Phượng cảnh giới đế linh sư bát giai cao cấp, mà cường giả song tháp bên cạnh hắn là hộ pháp của Linh Sư Tháp, một trong hai gã giám sự cuộc thi tuyển khu tây bắc, đế linh sư bát giai trung cấp Tạp Lạc Nhĩ.
-
Tốn Phượng huynh, ngươi quá khiêm tốn rồi, làm vậy cũng thật không giống phong cách của ngươi đi, cháu gái của ngươi Địch Ni Toa bằng chừng ấy
tuổi đã đạt tới cảnh giới hoàng linh sư thất giai đê cấp, đừng nói là ở
tại tây bắc, chỉ sợ trong cuộc thi đấu tinh anh đại lục cũng có thể đạt
được thứ tự tốt, lần này tiến vào song tháp thí luyện có hi vọng rất
lớn!
Ở bên cạnh một lão giả khác cũng cười lên tiếng.
- Ngõa Đặc đại sư, ngươi quá khách khí!
Tốn Phương vẫn cười nói khiêm tốn, nhưng nhìn dáng tươi cười trên mặt hắn cũng đã biết trong lòng hắn thật sự vui vẻ.
Ngõa Đặc cũng là một giám sự do song tháp phái đến khu thi đấu tây bắc bình
phán, là đế linh sư bát giai đê cấp của Linh Dược Sư Tháp, tuy hắn chỉ
là một đế linh sư bát giai đê cấp, nhưng Tốn Phương dù là đế linh sư bát giai cao cấp vẫn tỏ thái độ cực kỳ khách khí đối với hắn, đơn giản là
vì Ngõa Đặc chẳng những là một gã đế linh sư bát giai đê cấp hơn nữa còn là một gã linh dược hoàng sư thất giai đê cấp.
- Lần này Lộ Bỉ
Ni Nhĩ vương quốc, Bách Việt vương quốc, Tây Hoang bộ lạc thật sự rất
khá, trước mắt đứng ở vị trí hai trăm người đầu tiên lại có không ít
tuyển thủ của ba địa phương này đi!
Nhìn lên tên của tuyển thủ trên màn hình, Ngõa Đặc cười lên tiếng.
- Ngõa Đặc đại sư quá khen!
Ở bên cạnh, lão giả đến từ Bách Việt vương quốc cùng đại hán khôi ngô đến từ Tây Hoang bộ lạc đều nở nụ cười.
Hai người này, lão giả là đệ nhất cao thủ Bách Việt vương quốc, sư phụ của A Đức Kim Tư, đế linh sư bát giai đê cấp Địch Uy Nhĩ, mà đại hán khôi ngô là đệ nhất cao thủ của Tây Hoang bộ lạc, sư phụ của Thiết Mộc Chân, đế
linh sư bát giai trung cấp Tha Lôi.
Là cường giả cấp bậc đế linh
sư, hai người này đều có tư cách ngồi đầu tiên trước màn hình lớn, cùng
chung một chỗ với hai vị cường giả song tháp.
Mỗi cách mười năm
song tháp lại cử hành cuộc thi đấu tuyển chọn tinh anh, bởi vì muốn sàng chọn thiên tài ưu tú trong toàn bộ đại lục, mà lần này cuộc thi đấu
tuyển bạt tại khu tây bắc vẫn còn chưa chấm dứt, Địch Ni Toa, A Đức Kim
Tư, Thiết Mộc Chân đã được hai cường giả của song tháp nhìn trúng, có
thể đạt tới hoàng linh sư thất giai đê cấp khi chưa tới ba mươi tuổi,
tuy trong toàn bộ đại lục vẫn chưa thể xem là thiên tài cao cấp nhất,
nhưng đã xem như không tệ.
Về phần những tuyển thủ khác, nhóm người Ngõa Đặc còn chưa để trong lòng.
Ngay khi những lĩnh đội của các thế lực lớn còn đang xem xét tuyển thủ của
quốc gia mình, trên mặt Đế Lâm cùng Tạp Khoa Lý thuộc chư quốc tây bắc
lại không hề có chút tươi cười.
Với thực lực của Đế Lâm bọn họ,
tuy trên màn hình rậm rạp danh tự nhưng chỉ cần liếc mắt là có thể tìm
được tên của thành viên quốc gia mình.
- Đế Lâm, chư quốc tây bắc chúng ta hôm nay danh ngạch trước hai trăm chỉ mới chiếm được năm chỗ!
Ở một bên, Tạp Khoa Lý cười khổ lên tiếng.