Dược Thần

Chương 142: Chương 142: U Văn Tuyết báo. (1)




- Người mạnh nhất của thành Lam Ngõa là đại nhân Áo Tạp Lạc cũng chỉ là Tông Linh sư đê giai a, đại hán trung niên kia sợ rằng thực lực so với đại nhân Áo Tạp Lạc chỉ mạnh hơn chứ không kém.

- Này.

Thấy Lôi Da kêu một tiếng rồi ngây ngốc, Ốc Ân không khỏi nhíu mày.

- A, vị đại nhân này, ngày hôm qua sau khi một ít mạo hiểm giả bị thương đã rời khỏi Trấn Cự Tháp, hiện giờ lữ điếm bên trong Trấn Cự Tháp đã có không ít phòng trống.

Lôi Da từ trong ngây người kinh hãi tỉnh lại, vội vàng nói.

Nói xong những lời này Lôi Da liền hối hận, hắn thân là Linh đồ cao cấp, địa vị bên trong Trấn Cự Tháp tự nhiên không thấp, còn có một trang viện riêng, nếu như có thể an bài các vị đại nhân ở trong trang viện của chính mình, như vậy không phải chính mình có thể tiếp xúc với những vị đại nhân này tốt hơn sao?

Lôi Da có chút hối hận chính mình không biết nắm lấy cơ hội, hiện giờ đã nói ra không còn cách rút lại nữa.

Ốc Ân gật đầu, xoay người phân phó thủ hạ thu hồi trướng bồng.

Rất nhanh, bọn Kiệt Sâm đi tới một lữ điếm duy nhất của Trấn Cự Tháp.

Đây là một lữ điếm nhỏ được gọi là lữ điếm Cự Tháp, toàn bộ chỉ có hai tầng, diện tích không lớn, cũng không xa hoa, chỉ là một tiểu điếm nhỏ trong trấn, bọn Yên Cơ cũng không yêu cầu quá nhiều.

Quả nhiên, khi Lôi Da mang bọn Yên Cơ tới, ngày hôm qua các mạo hiểm giả còn tràn đầy lữ điếm nhưng hiện giờ đã vơi đi không ít, tổng cộng có tám gian phòng, vừa lúc có thể để đoàn người Kiệt Sâm ở.

Về phần những mạo hiểm giả bỏ phòng, một là vì thụ thương rời khỏi, hai là nghe được tin tức Cuồng Bạo Linh quả muốn trở về triệu tập nhân mã cướp giật, hoặc là thầm nghĩ đem tin tức truyền ra ngoài để xem náo nhiệt, bọn Kiệt Sâm không biết là được.

- Phụ thân, tiểu thư Yên Cơ, các ngươi đi đến đây thôi, không cần tiễn nữa.

Ăn xong điểm tâm, Kiệt Sâm và Ba Đốn trực tiếp xuất phát ra phía sau sơn lâm, mà đám người Yên Cơ còn lại đều đưa Kiệt Sâm và Ba Đốn tới luyện võ trường.

- Đại sư Kiệt Sâm, Ba Đốn thúc thúc, các ngươi phải thật cẩn thận.

Yên Cơ thân thiết nhìn Kiệt Sâm.

Kiệt Sâm gật đầu, mà lão Lôi Nặc thì không nói gì, chỉ dùng hai bàn tay thô ráp vỗ lên vai Kiệt Sâm.

Phụ tử tâm liên, tuy rằng lão Lôi Nặc không nói thế nhưng sự quan tâm của hắn, Kiệt Sâm có thể cảm nhận được.

- Ốc Ân, ta không ở đây, ngươi nhất định phải bảo vệ tiểu thư cho tốt, nếu như tiểu thư có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, ta sẽ hỏi tội ngươi.

Ba Đốn lạnh lùng nói.

- Ba Đốn đại nhân, ngươi yên tâm đi, cho dù Ốc Ân ta chết cũng sẽ không để tiểu thư bị thương chút nào.

Trên mặt Ốc Ân lộ một tia kiên quyết.

Dưới ánh mắt của đám người Yên Cơ, hai người Kiệt Sâm và Ba Đốn tiến nhập vào trong Ô Thác sơn mạch, thân hình vừa tiến nhập vào trong sơn lâm, trong chốc lát không thấy đâu nữa.

- Quả nhiên bọn họ lưu lại là vì Cuồng Bạo Linh quả.

Không ít mạo hiểm giả từ xa vây quanh luyện võ trường thấp giọng nói.

- Nếu bọn họ đã muốn Cuồng Bạo Linh quả, ta thấy chúng ta không còn hy vọng nữa.

Một thanh âm thở dài nói.

- Không có hy vọng? Hừ, cho dù bọn họ không muốn, chúng ta có hy vọng sao? Sợ rằng đầu Cụ Phong Xỉ hổ ngày hôm qua cũng đủ kết liễu tính mệnh tất cả mọi người ở đây rồi.

Trong đám người truyền ra một thanh âm khinh thường.

- Không chiếm được thì thôi, đi xem cũng tốt, ta còn chưa bao giờ thấy qua Cuồng Bạo Linh quả!

Trong đám người lại có kẻ nghị luận.

Các mạo hiểm giả đều gật đầu, sau một lát không ít người len lén tiến nhập vào trong sơn lâm, tuy rằng bọn họ biết bản thân chính mình không chiếm được Cuồng Bạo Linh quả thế nhưng lòng tham vô đáy, bọn họ vẫn ôm một tia hy vọng tiến nhập sơn lâm.

Nói không chừng, chính mình chiếm được thì sao, kết quả không ai nói trước được điều gì.

Kiệt Sâm và Ba Đốn đi trong sâm lâm rất nhanh, sau khi tiến nhập vào sơn lâm, Kiệt Sâm trực tiếp đi thẳng, dọc đường tìm hiểu bốn phía.

Kiệt Sâm đến từ ba nghìn năm sau, biết hoàn cảnh sinh trưởng của Cuồng Bạo Linh quả tuyệt đối là một địa phương dư thừa Linh lực, hơn nữa khi thiên tài địa bảo như vậy thành thục, nguyên tố Linh lực trong thiên địa sẽ tương đối hỗn loạn, Kiệt Sâm thân là Linh Dược sư tự nhiên vô cùng mẫn cảm đối với nguyên tố Linh lực trong thiên địa.

Lúc này Kiệt Sâm trực tiếp đi về phía trước, trong nhận biết của hắn, Linh lực chỗ nào dư thừa mà tương đối hỗn loạn thì chính là chỗ cần tìm.

Ngay từ đầu Ba Đốn thấy Kiệt Sâm chỉ lo đi về phía trước, trong lòng còn có chút hiếu kỳ, sau lại tỉ mỉ cảm ứng một chút, cũng hiểu ra mục đích của Kiệt Sâm, trong lòng không khỏi cảm thấy kính nể hắn không ngừng.

Đây cũng là một trong những chỗ tốt của Kiệt Sâm đến từ ba nghìn năm sau!

Những mạo hiểm giả len lén tiến vào Ô Thác sơn mạch sau Kiệt Sâm và Ba Đốn cũng không có vận khí tốt như vậy.

Ngày hôm qua sở dĩ Y Đức có thể tìm được Cuồng Bạo Linh quả là bởi vì buổi tối, bên trong núi thường xuyên truyền đến âm thanh gầm rú của Linh thú, Y Đức kia chính là đi theo tiếng gầm của Linh thú mà đến nơi, hiện giờ là ban ngày, tự nhiên tiếng gầm rú của Linh thú không còn nữa.

Rất nhanh, đám mạo hiểm giả bị lạc phương hướng bên trong rừng rậm.

- Di, Đại sư Kiệt Sâm, dường như bên trong Ô Thác sơn mạch không có Linh thú a?

Đi được một đoạn đường, Ba Đốn không khỏi nghi hoặc nói.

Ngày hôm qua trên luyện võ trường xuất hiện tám đầu Phong Lang nhị giai cùng một đầu Cụ Phong Xỉ hổ tứ giai, trong tưởng tượng của Ba Đốn, để tranh đoạt Cuồng Bạo Linh quả này, bên trong Ô Thác sơn mạch hẳn sẽ có rất nhiều Linh thú, thế nhưng đi lâu như vậy, toàn bộ Ô Thác sơn mạch vẫn vô cùng yên tĩnh, ngay cả một đầu Linh thú cũng không phát hiện được.

Kiệt Sâm đi ở phía trước nở nụ cười:

- Ba Đốn đại ca, Linh thú phân chia giai cấp nghiêm ngặt hơn nhân loại rất nhiều, Linh thú đê giai trước mặt Linh thú cao giai tự nhiên có loại cảm giác sợ hãi trời sinh, nếu như có Linh thú cao giai chiếm Cuồng Bạo Linh quả, như vậy những Linh thú đê giai thấp hơn sẽ tự động tản ra, đây chính là pháp tắc của Linh thú.

- Ngày hôm qua Phong Lang và Cụ Phong Xỉ hổ hẳn bị Linh thú khác uy hiếp cho nên mới xông vào Trấn Cự Tháp.

Kiệt Sâm kiên quyết nói:

- Nếu như ta đoán không lầm, hiện giờ ở bên cạnh Cuồng Bạo Linh quả là một đầu Linh thú tứ giai mạnh hơn Cụ Phong Xỉ hổ, nhưng khả năng càng lớn hơn là một đầu Linh thú ngũ giai, chậm chí là Linh thú lục giai, dù sao đi nữa Linh thú cùng giai không có uy hiếp quá lớn, nếu là Linh thú tứ giai bình thường, Cụ Phong Xỉ hổ sẽ không phải chạy xuống núi mà đứng ở đây tranh đoạt.

- A! Thì ra là vậy!

Ba Đốn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Lấy tốc độ của Kiệt Sâm và Ba Đốn, hành tẩu trong rừng rậm căn bản không cần lo lắng bị Linh thú tập kích, bọn họ nhanh chóng tiến nhập vào chỗ sâu bên trong Trấn Cự Tháp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.