Diệp Phồn đang ngủ cũng cảm thấy có chút không yên, cảm giác như có gì đó đáng sợ theo dõi mình, làm cho cậu lạnh hết sống lưng!
Một lúc sau bừng tỉnh, Diệp Phồn mê mang nhìn bốn phía, cũng không có người nào theo dõi cậu, Lý Thiệu Quân bên cạnh thì đã ngủ. Cậu không muốn thì cũng đành phải đánh thức người nọ, vì đã đến giờ vào học rồi.
Giản Phỉ ôm tập bài thi vào lớp, đặt ở một góc bàn.
Nàng nhìn qua học sinh trong lớp rồi nói: “ Nhà trường vừa mới thông báo, cuối tháng này có một kì thi, vậy là còn cách ba tuần nữa, cô mong các em ôn tập tốt cho kì thi này“.
Tạm dừng một chút, lại nhìn về phía góc lớp, khóe miệng giương lên: “ Cũng có bạn trong lớp chúng ta cần cố gắng, ít ra cũng nên đủ đạt tiêu chuẩn, kẻo không lại kéo thành tích cả lớp đi xuống“.
Diệp Phông nghe đến hai chữ “kì thi” liền dừng bút ngẩng đầu nghe cô nói.
Cho nên lúc Giản Phỉ hướng đến chỗ cậu, Diệp Phồn liền nhận ra, chẳng qua lão sư nói không phải cậu mà là Lý Thiệu Quân.
Lời nói phía sau của Giản Phỉ làm cho Diệp Phồn có chút kinh ngạc, lớp bọn họ là lớp chọn, mặc dù có một hai người học hơi kém nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến thành tích của lớp từ trước đến nay.
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy lời kia là cô cố ý nói cho Lý Thiệu Quân nghe, hơn nữa trong lời nói còn mang ý khiêu khích.
Diệp Phồn có chút lo lắng nhìn Lý Thiệu Quân, lại nhìn chủ nhiệm lớp, ánh mắt hai người như phóng ra tia lửa điện, bùm bùm, không ai chịu nhường ai, giương cung bạt kiếm.
Diệp Phồn dụi dụi mắt, nhìn lại, Giản Phỉ đã dời tầm mắt đi, còn Lý Thiệu Quân cũng thay đổi tư thế, một tay chống cằm, tiếp tục làm bài.
Không đợi Diệp Phồn phản ứng kịp, Giản Phỉ lại mở miệng: “Vì giúp mọi người ôn tập củng cố kiến thức, tổ giáo viên ngữ văn chúng tôi đã soạn trước đề cương cũng như đề mẫu, đại diện môn ngữ văn lên nhận đề phát cho các bạn này“.
Học sinh còn chưa nghe xong cũng đã kêu rên một trận.
“Các em lớp chọn còn kêu ca cái gì, chỉ có mấy cái đề, rồi tôi lại phát tiếp, tập trung mà làm đi“.
Nói xong, Giản Phỉ tâm tình khoái trá li khai khỏi lớp học. Dù gì nàng đến lớp cũng chỉ đề phát đề thôi a.
Những tiếng kêu rên không chỉ bởi vì đề cương môn ngữ văn này, mà là sớm muộn gì cũng phải nhận thêm một đống đề cương từ các môn khác.
Quả nhiên Giản Phỉ đi rồi, giáo viên tiếng anh, toán học, hóa học rồi giáo viên môn khác nữa cũng ôm đề cương đến phát cho lớp. Trong vòng chưa đầy nửa tiết, trên bàn mỗi người đều chất một đống đề cương, đề ôn luyện sắp cao ngập mặt mất rồi.
Thói quen của giáo viên ai cũng như ai, thật biết cách làm khổ học sinh a!
Cả lớp cũng chỉ có Diệp Phồn còn bình tĩnh, kế hoạch ôn thi làm đề cậu cũng đã làm tỉ mỉ.
Bất quá cậu vẫn lo lắng cho Lý Thiệu Quân có thể làm được không đây.
Kết quả liền thấy Lý Thiệu Quân vắt tay sau cổ, mặt nhăn lại nhìn tập đề cương ngữ văn trên bàn, giống như muốn chọc thủng hai lỗ trên tập đề này.
Lý Thiệu Quân tức đến nghiến răng, bà già chắc chắn vì sớm biết cuối tháng có kì thi cho nên giữa trưa mới ra điều kiện như vậy cho mình. Nhất thời đồng ý mà bị bà ta cho một vố!
Diệp Phồn nhìn bộ dáng Lý Thiệu Quân, còn tưởng hắn vẫn để ý lời cô nói ban nãy, vì thế định nói lời an ủi.
Đôi mắt đen chuyển động, nghĩ nghĩ, an ủi nói: “Kì thi giữa kì cũng rất đơn giản, hơn nữa cậu lợi hại như vậy, chỉ cần ôn tập tốt, khẳng định thành tích rất cao.”
Diệp Phồn cũng không phải muốn vuốt mông ngựa, mà thực sự lúc giảng bài tập cho Lý Thiệu Quân, cậu phát hiện năng lực học của người này rất tốt, học một biết mười, nói hắn lợi hại kỳ thật không khoa trương.
Nhìn Diệp Phồn mang theo tán thưởng lại sùng bái rồi ánh mắt tha thiết chân thành, Lý Thiệu Quân tạm thời vứt chuyện kia ra sau đầu, nghiêng đầu nhìn Diệp Phồn, bình tĩnh đem mấy bài tập cất vào ngăn bàn, đối Diệp Phồn nói: “Ừ, cũng tạm, tùy tiện làm thôi.”
Hắn tuyệt đối không để cho Diệp Phồn biết được thành tích điểm tệ hại của mình trước kia.
Diệp Phồn nhìn bộ dáng Lý Thiệu Quân trước sau như một rất bình tĩnh tự tin, yên tâm lộ ra tươi cười: “Còn ba tuần để ôn tập, chúng ta cần lập kế hoạch ôn bài tốt một chút“.
Lại giơ lên mấy cái đề thi, nói: “Trước cuối tuần, chúng ta nên làm hết mấy cái đề này, khẳng định nó liên quan đến bài thi sắp tới, sau khi làm xong mình còn dành thời gian chữa đề nữa“.
Lý Thiệu Quân đếm số lượng bài trong tập đề, nghiêng đầu hỏi: “Làm xong hai mươi bài?”
Diệp Phồn gật gật đầu, khẳng định chắc chắn.
Lý Thiệu Quân lại hỏi: “Cuối tuần này?”
Diệp Phồn vẫn gật đầu, nói một cách chắc chắn: “Ừ, vốn nên làm xong trước cuối tuần, nhưng sợ nếu làm nhanh quá cậu hiểu không sâu, không bằng kéo dãn thời gian ra một chút, làm cẩn thận để nhớ rõ, có vấn đề gì sao?”
Hắn nghĩ trước cuối tuần có thể làm xong, nhưng thấy Diệp Phồn lo lắng đến mình như vậy, hắn thấy kéo dài thời gian cũng không sao.
“Được, không thành vấn đề“. Lý Thiệu Quân tay chống đầu, nhún nhún vai, bộ dáng bình tĩnh như không vấn đề gì cả, chỉ là hai mươi bài thi, có gì đáng sợ!