Được Thiếu Gia Ngồi Cùng Bàn Bá Đạo Sủng Ái

Chương 3: Chương 3




Ở phía nam, cho dù thành phố lớn hay nhỏ, ít nhất đều có một ngọn núi, hoặc sông hồ bao quanh, Lâm Thành cũng vậy, có một dãy núi không cao không thấp, dưới chân núi là một mảnh hồ nước cảnh đẹp hữu tình, người địa phương gọi là Đông Hồ, lâm viên nhà Thiệu Thị là được xây dựng tại đấy, bao quanh một bên là núi cao một bên là bờ biển. Xe hơi màu đen chở Lý Thiệu Quân tiến dần vào khu lâm viên nhà Thiệu Thị.

Thời đại thay đổi, để thuận tiện cho việc đi lại, lâm viên Thiệu Thị đã chỉnh sửa một chút, bên ngoài viện xây một vòng tròn ra vào làm đường xe chạy, chiếc xe chạy đến cửa viện, đã có quản gia sớm đứng ở đây chờ.

Thấy xe dừng lại, quản gia chủ động tiến lên mở cửa sau ra, nhìn thấy Lý Thiệu Quân bên trong, cười tủm tỉm kêu: “Tiểu thiếu gia, ngài đã tới!”

Lý Thiệu Quân xuống xe, hắn liếc mắt một cái gật đầu hỏi: “Bà ngoại đến đây rồi sao?”

“Đã sớm đến đây, phu nhân biết cậu đã đến rồi, thực cao hứng, hiện tại đang cùng các chú của cậu ngồi đợi ở sảnh chính.” Lão phu nhân thấy tiểu thiếu gia còn chưa có đi vào, chờ sốt ruột, liền bảo ông ra bên ngoài chờ.

“Được, vào trong thôi!” Lý Thiệu Quân cũng không chờ quản gia dẫn đường. trực tiếp hướng hành lang quanh co được chạm khắc bằng gỗ lim đi đến, lúc còn nhỏ, hắn đã tới đây hai lần nên cũng biết đường.

Quản gia đem cửa đóng lại, cũng đi theo.

Dọc đường đi có một cái đình xây giữa hồ, bắc qua là một cây cầu đá, lại xuyên qua một hành lang gấp khúc, đi vào vườn chủ viện. Trời còn chưa có tối, nhưng ngôi nhà chính hai tầng ở giữa kia đã thắp sáng đèn trên hành lang, có vẻ càng thêm yên tĩnh thanh lịch.

Hắn đi lên bậc thang, người hầu ở cửa thấy hắn bèn cúi đầu chào sau đó đẩy cảnh cửa gỗ lim đỏ thẳm cho hắn bước vào.

Lão thái thái với khuôn mặt phúc hậu ngồi ở chủ vị của chính sảnh, một thân mặc một chiếc sườn xám màu xanh với chiếc khăn choàng thủ công tinh tế đắp ở trên, thập phần ung dung, đẹp đẽ quý phái, đó chính là bà ngoại của Lý Thiệu Quân, tên là Thiệu Tuệ Phân, cũng là người đứng đầu tập đoàn Thiệu Thị. Bên trong còn có người của Thiệu gia, ngồi hai bên trái phải của lão phu nhân chính là cậu, bác của Lý Thiệu Quân.

“Thiệu Quân, lại đây cho bà nhìn cháu nào, xem ra là cao lên không ít nha“. Lão thái thái thấy thiếu niên đến gần, cao hứng đỡ lấy hai vai thiếu niên, ngước lên nhìn, phi thường vừa lòng gật đầu “ đã lớn thế này rồi, lại còn rất đẹp trai nữa”

“Bà ngoại, người xem ra càng ngày nhìn càng trẻ, à, cha con bảo con thay mặt ông ấy hỏi thăm người đó“. Lý Thiệu Quân cười cười nói.

“Đừng nhắc đến cha con trước mặt ta, hắn so với ta cũng thật ngoan cố“. Thiệu Tuệ Phân nghe cháu ngoại nhắc tới con rể của mình liền nhíu mày, đem nữ nhi bảo bối nhà mình bắt cóc đi còn không chịu ở rể, hoàn hảo là cháu ngoại bảo bối trưởng tôn nhà mình không giống đứa con rể to lớn thô kệch kia, nhưng lại thừa kế rất nhiều nét đẹp từ Thiệu gia, mày kiếm sắc bén, anh tuấn tiêu sái.

Lý Thiệu Quân bất đắc dĩ lắc đầu,quan hệ phụ thân cùng bà ngoại nhiều năm vẫn là như vậy.

Thiệu Tuệ Phân thấy cháu trai cũng đã đến, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Đây là các chú của con, chào họ đi”

Lý Thiệu Quân đối với hai bên đều lễ phép, cấp bậc lễ nghĩa thật chu toàn “Làm cho chú và bác phải đợi lâu.”

“Các vị, hôm nay gọi mọi người tới là nhân cơ hội này, để Thiệu Quân cùng mọi người quen biết, Thiệu Quân sẽ ở Lâm thành một khoảng thời gian, ta lại không thể thường xuyên ở đây, chỉ còn nhờ các ngươi chiếu cố đứa nhỏ này nhiều hơn, làm cho nó quen dần với sản nghiệp tổ tiên, dù sao Thiệu Quân về sau là người thừa kế tập đoàn Thiệu Phong“. Thiệu Tuệ Phân thường phải thường phải bận rộn chuyện công ty, đại đa số thời gian đều ở thủ đô, lời này của bà nghe có vẻ nhẹ nhàng, kỳ thực uy lực không nhỏ.

Khuôn mặt của những người ngồi hai bên đã thay đổi đôi chút, cười ha ha nói đương nhiên đương nhiên, về phần là thật tâm hoặc giả ý sẽ không rõ ràng. Bất quá đối với tập đoàn Thiệu Phong, người thừa kế cũng đâu phải hài tử lông ngắn lông dài chưa dứt sữa, khẳng định có người không phục, chính là vì ngại Thiệu Tuệ Phân nên không dám nhiều lời.

Lý Thiệu Quân đối với lời của bà ngoại hắn cũng thực bình tĩnh, cũng chỉ nhìn qua bên cạnh lão phu nhân, bộ dáng như không quan tâm, hắn đối với tuyên bố này kỳ thật cũng có không để ý, chính là không nghĩ tới bà ngoại nhanh như vậy đã tuyên bố, tuy rằng cũng chưa phải là tuyên bố chính thức.

Sau một phen hàn huyên, chính là bữa tiệc nhàm chán, thật nhàm chán khi cứ phải nhìn mấy cái khuôn mặt ngụy trang đối với hắn đầy nhiệt tình, còn không bằng ngồi xem bộ dáng Diệp Phồn chăm chú nghe giảng.

Vừa cầm tô canh lớn đặt lên bàn ăn, xoay người liền đánh cái hắt xì, Diệp Phồn thấy có điểm may mắn, may kịp quay đi khỏi tô canh, đây là có người nhắc đến mình?

Không đợi cậu nghĩ nhiều, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Diệp Phồn chạy nhanh đi mở cửa, ba mẹ đã về.

Cửa còn chưa có mở, chợt nghe đến âm thanh làm nũng của tiểu hài tử “Con sắp chết đói rồi, không biết Diệp Phồn đã nấu cơm xong chưa“. Giọng nói đáng thương lại có chút kiêu ngạo, âm thanh này chính là của em trai sáu tuổi của Diệp Phồn, Diệp Tuấn Tân.

Cửa mở ra, một nam một nữ ôm đứa nhỏ đi vào, nam nhân khoảng bốn mươi tuổi là Diệp Đức Toàn, nữ nhân bên cạnh tên là La Tú Hoa, Diệp Đức Toàn ôm tiểu nhi tử, La Tú Hoa nắm tay nữ nhi Diệp Chiêu Đễ.

Diệp Đức Toàn cùng La Tú Hoa nhìn đến bàn cơm ba món một canh, liền đối với tiểu nhi tử nói:“ Tốt rồi, anh trai con làm cơm xong rồi, đói không?“. Vẻ mặt sủng nịch.

“Ba mẹ, hai người mệt rồi, trước đi nghỉ đi, con đem em đi rửa tay“.

Diệp Phồn đến dắt Diệp Tuấn Tân, nhưng đệ đệ lại hất tay cậu rồi chạy đến bàn ăn, tự ngồi lên ghế dựa, cứ thế lấy cái tay mập mạp bốc đồ ăn ăn một cách ngon lành.

Diệp Đức Toàn cùng La Tú Hoa nhìn thấy cũng không ngăn cản, còn cười cười: “Xem con ta đói chưa kìa, ăn chậm một chút thôi a“.

Nhịn xuống xúc động, nhíu mày, Diệp Phồn nói với em gái:“Chiêu Đễ, ca ca mang em đi rửa tay rồi trở lại ăn được không?”

Chiêu Đễ ngoan ngoãn gật đầu, tùy ý ca ca đem bé đi rửa tay.

Diệp Phồn chuẩn bị bữa cơm cho cả nhà xong, cuối cùng mới được ngồi xuống ăn cơm.

Lúc này, Diệp Tuấn Tân ăn đến mồm mép bóng loáng, một đĩa thịt đều nhanh bị hắn một mình ăn sạch, một chút cũng không để thừa.

Diệp Phồn đối với tình huống này nhìn đã quen mắt, nhưng còn Chiêu Đễ tội nghiệp nhìn trên bàn thức ăn không có mấy thịt, nuốt nước miếng cũng không dám gắp.

Cậu nhìn bộ dáng của Chiêu Đễ cũng thực đau long, chuẩn bị gắp hai khối thịt cho muội muội ăn. Kết quả chiếc đũa vừa đụng đến đã bị tay mập mạp của Tuấn Tân hất ra:“ Diệp Phồn, anh dám gắp thịt của tôi ăn hả?”

La Tú Hoa cau mày nhìn Diệp Phồn “Diệp Phồn, ngươi làm anh kiểu gì mà đến ăn cũng tranh với em mình? Em ngươi đang thời điểm thân thể phát triển, cần ăn nhiều chút, sao lại không hiểu chuyện vậy chứ?”

“Mẹ, con đã biết, con chỉ muốn gắp cho Chiêu Đễ hai miếng thịt thôi “. Diệp Phồn thực thản nhiên nói ra lời giải thích, bởi cậu cũng không có suy nghĩ như bà nói.

“Được rồi, con cũng ăn nhiều, chia cho Chiêu Đễ hai miếng thịt đi“. Diệp Đức toàn lên tiếng, rồi uống một chén nước.

La Tú Hoa thấy người đứng đầu trong nhà cũng đã lên tiếng, cũng sẽ không nhiều lời, Diệp Tuấn Tân cũng lại có chút sợ ba hắn, không dám chặn đũa của Diệp Phồn nữa.

Diệp Phồn đặt mấy miếng thịt vào trong bát Chiêu Đễ, nàng cầm chiếc đũa liền nhanh chóng đưa thịt vào miệng, ánh mắt nheo lại, đối với Diệp Phồn cười rộ lên.

Nhìn muội muội cười, Diệp Phồn cũng cười.

Tắm rửa xong, La Tú Hoa vừa thắt lưng áo, vừa đối Diệp Đức Toàn oán giận nói: “Hôm nay thật đúng là mệt chết ta, đang êm đẹp lại xuất hiện cái tên tiểu thiếu gia“.

“ Được rồi, bình thường cũng không được nhiều chuyện như vậy, quản ít thôi“. Diệp Đức Toàn cũng không để ý nàng oán giận, lại cảnh cáo: “ Bà về sau nên chú ý, lúc trước ở đó không có người ở, hiện tại Thiệu thiếu gia đến đây, nếu không lưu tâm làm việc cẩn thận, đến lúc bị đuổi việc thì đừng trách“.

“Tôi sẽ chú ý, yên tâm đi!” La Tú Hoa căn bản không đặt lời nói Diệp Đức Toàn đặt ở trong lòng, không phải chỉ là một đứa cháu ngoại thôi sao, lại liếc qua Diệp Phồn đang giặt quần áo ngoài ban công, oán giận nói: “Nuôi lớn như vậy, cũng chỉ biết làm mấy việc nhỏ đó, những đứa cùng thôn lớn như vậy đã ra ngoài đi làm kiếm tiền rồi, đi theo chúng ta làm một số công việc cũng tốt. Đằng này cả ngày cứ muốn học, ta xem đây chính là lười biếng thôi.”

Nàng một chữ bẻ đôi không biết, còn không phải vẫn sống trong thành phố làm công, lại còn mua được căn nhà đây sao.

La Tú Hoa cố ý nói, âm thanh tự nhiên không nhỏ, nhưng là Diệp Phồn đã luyện đến công phu nghe tai này lọt tai kia, không cần để ý, chuyên tâm ở ban công giặt quần áo. Năm người quần áo cũng không ít, chờ Diệp Phồn giặt xong, vợ chông Diệp Đức Toàn cùng con cái đã đi ngủ.

Giặt quần áo xong, Diệp Phồn cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, cầm chăn gối ra ghế dài ở phòng khách, tắt đèn chính, bật đèn bàn, điều chỉ vị trí, bắt đầu chuyên tâm học bài.

Chờ đem bài tập làm xong, trời đã yên tĩnh chìm trong đêm khuya. Diệp Phồn nhìn phòng ba mẹ mình, sau đó cẩn thận lấy ra một chiếc hộp sắt từ đống tạp vật ngoài ban công.

Diệp Phồn cẩn thận mở nắp, bên trong đều là tiền, tất cả đều là đồng xu, mệnh giá lớn nhất là một đồng, đây chính là tiền tiết kiệm cho học phí đại học sau này của cậu.

Chưa tới mười tám tuổi, không có chứng minh nhân dân, nên không thể làm sổ tiết kiệm, chỉ có thể cất giấu như vậy, Diệp Phồn đều có ghi lại sổ sách, mỗi lần bỏ vào bao nhiêu đều ghi chép cẩn thận, bình thường chỉ có thêm không giảm, nhưng là hôm nay còn có tiền cơm trả Lý Thiệu Quân.

Ban đầu tính lấy ít thôi, nghĩ nghĩ cũng không rẻ, nhưng cậu lại không xác định là bao nhiêu tiền, liền lấy ra mười đồng, phi thường cẩn thận kẹp vào sách giáo khoa Lý, đây chính là lần xuất tiền đầu tiên a, xong xuôi lại đem hòm cẩn thận để lại chỗ cũ.

Tuy rằng thực đau lòng, nhưng là thiếu tiền bạn bè thực không phải, hắn thực sự muốn làm bạn với Lý Thiệu Quân.

Đem sự tình làm xong, Diệp Phồn rốt cục có thể an tâm ngủ, cũng không biết mơ thấy cái gì, trên mặt còn mang theo tươi cười.

Diệp Phồn đem bữa sáng thơm ngào ngạt lên bàn, nhìn nuốt nuốt nước bọt sau đó rời tầm mắt, đi gọi ba mẹ và đệ đệ thức dậy, chờ mọi người đi ra, Diệp Phồn đã thu thập sách vở xong chuẩn bị đi học.

Đi bộ từ nhà đến trường khoảng bốn mươi phút, Diệp Phồn vừa đi vừa chạy, lúc đến trường còn hơn mười phút, không cần phải gấp gáp, chậm rãi đi vào.

Diệp Phồn vừa bước được hai bước, chợt nghe âm thanh phanh xe phía sau, ngoảnh lại, là một chiếc xe đạp màu đen ngay trước mặt mình.

“Sớm” Lý Thiệu Phong tiêu sái bước xuống, vừa vặn đứng ngay trước mặt Diệp Phồn, động tác thập phần soái khí.

“ Sớm a, Lý Thiệu Quân!” Diệp Phồn thấy rõ người trước mặt, cười cười chào.

Lý Thiệu Quân dắt xe đạp, song song với Diệp Phồn đi cào trường học, cùng nhau vào lớp học, tiếng chuông vẫn chưa vang lên.

Sáng thứ sáu là buổi học tiếng anh, Diệp Phồn đem sách tiếng anh để giữa bàn, lại lấy ra quyển bút ký tiếng anh của mình, vừa đọc sách vừa cắn bánh bao, thỉnh thoảng uống vài ngụm mước lạnh.

Lý Thiệu Quân nhìn Diệp Phồn cắn bánh bao, má phình ra, làm cho hắn nhớ đến mấy con chuột mà em họ nuôi, rất thú vị, bất qua thấy đối phương dùng nước sôi với bánh bao vẫn là nhíu mày, như vậy vẫn ăn được sao?

Diệp Phồn đọc sách phi thường nhập tâm, cho nên không chú ý bình nước trên bàn đã bị cầm đi, sờ không thấy, kỳ quái nhìn qua, phát hiện nguyên lai bình nước sôi biến thành một hộp sữa, bình nước lại nằm trên tay Lý Thiệu Quân.

Một đôi mắt đào nhìn Lý Thiệu Quân, tràn đầy nghi vấn, không biết bên kia muốn làm gì.

“Sữa này cậu uống giúp tôi“. Lý Thiệu Quân nói xong còn cau mày bày ra bộ dáng ghét bỏ.

“A, cho tớ uống...?” Diệp Phồn có chút không thể tin được, sau đó lại lắc đầu:“không nên, không nên, đây là sữa của cậu, tớ uống nước là được“.

“Là ghét bỏ tôi?” Lý Thiệu Quân áp mặt sát Diệp Phồn, mắt hẹp dài nhíu lại, túm lấy cổ áo người trước mặt, bộ dáng thực khó chịu.

“Không phải, tớ không có, thật sự, như thế nào lại có thể...” Diệp Phồn vội vàng giải thích, từ trên người Lý Thiệu Quân mang cảm giác áp bách, trong lúc nhất thời trật tự từ có chút hỗn loạn.

“Lý Thiệu Quân, trò đang làm cái gì!” Một đạo âm thanh mang theo tức giận vang lên, lớp học đột nhiên im lặng, chủ nhiệm lớp cô Giản đứng ở cửa, sắc mặt ngưng trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.