Tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết tự học, đây là thời gian học sinh tự làm bài tập.
Giáo viên ghi bài tập về nhà của mỗi môn lên bảng đen, mỗi môn đều có năm, sáu bài, Diệp Phồn ghi chép cẩn thận từng bài vào vở.
Lý Thiệu Quân cũng tùy ý ghi chép, nhưng hôm nay vẫn chưa được phát sách giáo khoa cho nên cũng không cần làm bài tập, chép bài xong liền gục xuống bàn ngủ tiếp.
Giản Phỉ trên bục giảng quét ánh mắt khắp lớp học, Lý Thiệu Quân cũng quá kiêu ngạo đi, dám không coi nàng vào mắt mà ngủ ngon lành.
“Mọi người làm bài tập đầy đủ, ta thấy thiếu bài nào, bắt chép phạt gấp đôi“. Đến chữ mấu chốt còn cố ý nhấn mạnh, ánh mắt nhìn về phía Lý Thiệu Quân.
Đang vùi đầu làm bài, nghe được lời cô nói cũng ngẩng lên, lại thấy lão sư nhìn về phía bàn mình, quay đầu thấy Lý Thiệu Quân đang vùi đầu ngủ, vội vàng đẩy người hắn.
“Chuyện gì?” Lý Thiệu Quân lấy tay chống một bên mặt, híp mắt hỏi Diệp Phồn.
Diệp Phồn không dám nói gì, chỉ chỉ về phía bục giảng, Lý Thiệu Quân quay đầu qua, là giáo viên đang nhìn hắn.
Được rồi, dù gì cũng là chủ nhiệm, nên cấp cho bà ta chút mặt mũi, Lý Thiệu Quân liền lấy một cuốn sách của Diệp Phồn mở ra để trên bàn, cái này đủ nể tình!
Giản Phỉ lúc này mới nhớ ra Lý Thiệu Quân còn chưa đi lấy sách giáo khoa, khó trách bày ra bộ dáng rảnh rỗi không việc gì làm, còn ảnh hưởng tới Diệp Phồn.
Buổi chiều nay mới có sách giáo khoa, nhưng nàng bận họp nên cũng quên gọi người đi lấy, vì thế liền kêu tên Lý Thiệu Quân: “Lý Thiệu Quân, sách của em ở trên văn phòng, giờ theo ta đi lấy“.
Lý Thiệu Quân nghe thế, lại lấy tay che mặt, còn tưởng có thể tránh thêm một ngày, ai biết, mặc kệ là đẹp trai thế nào cũng không thể tránh khỏi phiền não làm bài tập về nhà, huống chi là học sinh lớp chọn.
Không có biện pháp, Lý Thiệu Quân đành phải đứng dậy đi theo chủ nhiệm lớp đi lấy sách.
Sách giáo khoa và sách bài tập của mỗi môn đều rất dày, Lý Thiệu Quân đem sách trở về bàn, lại lấy mấy cuốn cần làm để lên bàn, còn lại đều bỏ vào ngăn kéo.
Lý Thiệu Quân cầm sách bài tập lật đến trang cuối, muốn tìm xem có đáp án không, kết quả đáp án kia đã bị cắt đi gọn gàng, mà cuốn nào cũng đều vậy, cảm thấy nản lòng đem sách ném lại trên bàn, có chút khó chịu.
Một bên Diệp Phồn thấy bộ dáng Lý Thiệu Quân vẫn luôn thong dong bình tĩnh cư nhiên bởi vì bài tập mà buồn rầu phát sầu, “phốc” một tiếng bật cười.
Lý Thiệu Quân nghe thấy, đôi mắt thu lại nhìn chằm chằm Diệp Phồn, người này cư nhiên dám cười hắn, xem ra bình thường hắn rất ôn nhu, chưa có ra tay giáo huấn, nhưng là linh quang chợt lóe, người ngồi bên cạnh hắn chính là học sinh xuất sắc nhất, đáp án sống a!
Diệp Phồn thấy hai mắt đang trừng mình đột nhiên tỏa sáng, bèn hướng bên trong xê dịch, bất quá Lý Thiệu Quân vóc dáng cao lớn, có lui chỗ nào cũng không trốn được.
“Diệp Phồn, vì tình bằng hữu, cho tôi mượn bài tập một chút“. Lý Thiệu Quân nói đến xúc động, lời nói văn minh, còn chưa có phun ra hai chữ chép bài.
Trước kia hắn ở phương bắc, một bó lớn kẻ nguyện ý đưa bài tập cho hắn chép, còn có người tình nguyện chép bài giúp, đây là đối Diệp Phồn nên mới có thái độ tốt như vậy, hơn nữa hắn nghĩ chắc chắn Diệp Phồn sẽ không cự tuyệt.
Diệp Phồn thành tích học tập tốt, ngoài sự thông minh, cậu còn rất nghiêm túc và chăm chỉ, học hành đối với Diệp Phồn rất quan trọng, cho nên tuyệt đối không thích gian lận.
Tuy rằng ở trường thấy bạn học đi chép bài rất nhiều, nhưng Diệp Phồn cũng chưa bao giờ chủ động đem bài cho người ta chép, kể cả có nhiều bài tập thì cũng không đi chép, đây chính là nguyên tắc của cậu, cho dù là Lý Thiệu Quân, cậu cũng không nghĩ ngợi mà cự tuyệt.
Diệp Phồn lắc lắc đầu, vì để không ảnh hưởng đến người khác, cậu lấy giấy bút ra viết “Tại sao lại đi chép bài tập, thầy cô muốn mỗi người tự mình làm, hơn nữa nếu không biết tớ có thể giảng cho cậu“.
Lý Thiệu Quân nhìn chữ trên giấy, tuy rằng không nói chữ không, nhưng cũng chính là không cho, trong lòng như bị dội một gáo nước lạnh, đem giấy vo thành cục ném vào trong thùng rác, lạnh lùng nói: “Không nhọc đến học trò ngoan như cậu, tôi đi tìm người khác chép“.
Diệp Phồn có chút khổ sở, Lý Thiệu Quân dường như đang tức giận, nhưng cậu thật sự không làm được, cậu nguyện ý giảng bài cho Lý Thiệu Quân, nhưng không muốn để hắn chép bài, cố gắng lấy lại tinh thần, cậu lại lấy bút ra ghi trên giấy “Tớ có thể giảng cho cậu rất nhanh thôi, chỉ có tự mình làm mới là tốt nhất, cậu làm cái gì cũng đều thực lợi hại, vì cái gì lại không thể tự làm bài tập?”
Lý Thiệu Quân tâm tình không tốt, vốn không muốn xem tờ giấy nên định ném đi, nhưng lại thấy Diệp Phồn hồng hồng đôi mắt, không biết như thế nào tay lại cầm tờ giấy mở ra xem, vẫn là lời lúc trước thôi, nhưng nhìn đến câu cuối lại dừng một chút, lại nhìn qua Diệp Phồn, rồi có chút đăm chiêu.
Trước kia, Lý Thiệu Quân căn bản sẽ không quan tâm đến cái nhìn của người khác với mình, hắn cũng là thuộc trong nhóm con cháu thế gia, vốn đã có hậu thuẫn, học tập tốt cũng chỉ thêm vinh dự, không tốt thì cũng chả ảnh hưởng gì.
Nhưng nhìn đến câu cuối trong tờ giấy, trong lòng hắn có chút nhảy nhót, nguyên lai ở trong lòng Diệp Phồn, mình làm cái gì cũng đều rất lợi hại. Hắn lần đầu tiên thấy được người ta ngưỡng mộ lại có cảm giác phi thường cao hứng như thế này.
Diệp Phồn còn tưởng đối phương định ném giấy đi không thèm xem, kết quả đối phương đem tờ giấy trả lại cho mình, cậu có chút khó hiểu nhìn Lý Thiệu Quân.
“Trước tiên ghi lời giảng những câu dễ trước ra, không hiểu tôi lại hỏi“. Lý Thiệu Quân đem vở ghi đưa cho Diệp Phồn, như thế hẳn sẽ không cự tuyệt.
Diệp Phồn chớp mắt, thần sắc cũng tốt hơn, trong ánh mắt tràn ngập vui sướng, dùng sức gật đầu, lấy vở hắn qua bắt đầu ghi chú.
Trước tiên là những câu đơn giản nhất, sau đó ghi rõ nội dung lý thuyết thuộc bài nào sách nào trang bao nhiêu. Còn Tiếng anh thì phải dịch nên chỉ có thể tự học thuộc, ghi hết những ghi chú cần thiết ra rồi lại đưa cho Lý Thiệu Quân.
Lý Thiệu Quân tuy không chịu nghe giảng tiết nào, nhưng chỉ số thông minh này nọ lại là trời sinh đã tốt, nên bình thường hắn đều có thể tự mình làm, môn Lý hắn cũng không kém, mà Tiếng anh thì tốt khỏi nói, ngữ văn thì chép sách là xong.
Dựa theo kế hoạch Diệp Phồn làm cho hắn, tan học thì bài tập cũng làm xong hơn nửa, còn lại mấy bài, dù hắn có thực sự thông minh nhưng không chịu nghe giảng thì cũng không thể làm được ngay, chỉ có thể nhờ Diệp Phồn giúp.
Tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Phồn và Lý Thiệu Quân đều không rời đi, cậu nhìn qua những chỗ Lý Thiệu Quân chưa làm, chọn một số câu điển hình giảng giải giúp hắn, các môn khoa học đều là công thức vô cùng biến hóa phức tạp, cậu không dám nói sâu hơn, sợ Lý Thiệu Quân không hiểu.
Nhưng mà mấy bài sau cậu phát hiện Lý Thiệu Quân kỳ thật rất thông minh, cơ bản làm một lần là đúng, hơn nữa nhanh chóng xử lý xong những câu cùng dạng bài, chỉ có một số đề bài hắn vẫn mất chút thời gian để giải ra.
Cậu còn nghĩ nếu Lý Thiệu Quân mà nghiêm túc học tập không chừng chính mình cũng không có được điểm số đứng đầu luôn.
Lý Thiệu Quân trước nay vẫn cảm thấy làm bài tập thật phiền toái, chỉ cần hiểu bài là được, lần này lại còn phải thực sự nghiêm túc làm bài tập, nhưng hắn thấy cũng không mất bao nhiêu thời gian, hơn nữa cảm thấy có chút cảm giác thành tựu.
Nhìn đồng hồ trên cổ tay, dường như đã muộn mất khoảng một tiếng, bất quá bây giờ về nhà hắn cũng không muốn làm bài, Lý Thiệu Quân dừng bút nhìn về phía Diệp Phồn: “Của cậu làm xong chưa?”
“Chỉ còn một chút, về nhà sẽ làm nốt“. Giáo viên giao bài tập đối với Diệp Phồn cũng không khó, quan trọng hơn là về nhà cũng không có thời gian làm, cũng may chỗ bài tập còn lại một ít, cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần về nhà bị mắng.
Hai người thu thập sách vở xong liền cùng nhau ra khỏi lớp, không nhìn trong phòng còn có nữ sinh vẫn luôn vụng trộm quan sát bọn họ, chờ hai người đi rồi cũng đứng dậy đi ra khỏi phòng học, chỉ chốc lát lại có một nam sinh đi vào làm gì đó trên bàn Diệp Phồn.
Diệp Phồn cùng Lý Thiệu Quân tay dắt xe đạp đi ra khỏi cổng trường, Lý Thiệu Quân soái khí ngồi lên xe đạp, Diệp Phồn cũng phất phất tay, nói hẹn gặp lại rồi xoay người chạy đi, không để ý người phía sau còn định nói gì với mình.
Lý Thiệu Quân thấy đối phương rõ ràng rất sốt ruột, vậy mà vẫn ở lại cùng hắn làm bài tập, thật sự là người hiền lành, cũng chứng minh mắt nhìn người của mình thực không sai. Kỳ thật hắn muốn hỏi nhà Diệp Phồn ở chỗ nào, nếu tiện đường cũng có thể đi cùng cậu một đoạn, hướng chạy của cậu cùng là cùng đường về nhà của cậu mà, xem ra chỉ có thể để hôm sau đến lớp rồi hỏi.
Lý Thiệu Quân không có đi lâm viên nhà họ Thiệu như hôm trước, hắn đi về hướng khu biệt thự Đông Hồ nằm cạnh lâm viên Thiệu thị, cũng từng nằm trong hạng mục bất động sản của tập đoàn Thiệu thị, sau này Thiệu Tuệ Phân thấy phi thường thích phong cảnh sông hồ nơi đây nên để lại hai hộ cho mình.
Bất quá bà lại bận quá, thời gian ở đây rất ít, hiện tại Thiệu Quân đến đây, bà đương nhiên thương cho cháu trai bị con rể bắt chịu khổ rèn luyện, thấy được Thiệu Quân so với mấy công tử bình thường hoàn toàn tốt hơn nhiều, cao lớn đẹp trai lại còn một thân khí chất bất phàm, trước kia rèn luyện như thế còn không đủ sao?
Bà cứ nghĩ đến mỗi lần con rể áp bách bắt Thiệu Quân đi học mấy khóa huấn luyện quân sự liền đau lòng không thôi, cháu trai bảo bối của bà không phải rất tuyệt rồi sao.
Thiệu Tuệ Phân chưa bao giờ đem Lý Thiệu Quân là cháu trai bên ngoại mà chính là cháu trai ruột thịt của bà a và cũng là người sau này sẽ kế thừa Thiệu gia.
Quản gia ở đại sảnh sốt ruột đi đi lại lại, tiểu thiếu gia như thế nào giờ này còn chưa về, có phải gặp chuyện gì ngoài ý muốn hay không, cuối cùng gọi lái xe tới, bảo hắn lái xe đi tìm tiểu thiếu gia, kết quả cánh cửa cổng tự động mở ra, tiểu thiếu gia đi xe đạp vào.
“Tiểu thiếu gia, cậu sao giờ này mới trở về, ta gấp đến độ muốn đi ra ngoài tìm luôn, ngày mai vẫn nên để lái xe đưa cậu đi đi“. Quản gia cuối cùng một hơi thở phào nhẹ nhõm.
Lý Thiệu Quân lắc đầu cự tuyệt nói: “Không cần, cháu chỉ là ở lại làm bài tập nên về trễ, quên không báo cho bác, thật có lỗi“. Đem xe đạp về hướng gara, sau đó từ cửa bên gara đi vào nhà rồi trực tiếp về phòng.
Quản gia như người hóa thạch đứng ngơ một lúc, tiểu thiếu gia nói là ở lại trường làm bài tập, ông chắc chắn nghe lầm đi.