Edit bywindinguyen
Đang nghĩ ngợi, liền nghe Khương lão thái quân vội vàng nói: “Như vậy, tam tức phụ ngươi liền mau mau mang Lục nha đầu về thay xiêm y tiến cung, tuyệt đối đừng trì hoãn.”
Dư thị lúc này mới phục hồi tinh thần lại, trong lòng lo sợ bất an, vừa có hưng phấn chờ đợi, lại có vô vàn lo lắng.
Nghe nói những thái y trị liệu trong cung, nếu không chữa trị được cho các quý nhân, hoàng thượng nói chặt đầu liền chặt đầu. Chỉ có điều ngẫm nghĩ lại, tam lão thái gia dù sao không phải thái y, lại là người trong phủ bá tước, hoàng thượng nếu chủ động triệu kiến, vạn nhất không trị hết, chắc cũng không tới mức giận chó đánh mèo đi, huống hồ nữ nhi của mình cũng là thiên kim phủ bá tước, không phải y nữ trong cung, không trị hết vậy thì có biện pháp gì chứ? Hoàng thượng chẳng lẽ vì lẽ đó mà giết người? Là ngươi chủ động tìm chúng ta, chúng ta lại không lập quân lệnh trạng nói nhất định có thể trị thật tốt.
Trong đầu nghĩ lung ta lung tung, Dư thị rất nhanh thu thập xong cho Ninh Tiêm Bích, lại dặn dò nàng vài câu, đơn giản là thận trọng từ lời nói đến việc làm, cẩn thận lưu ý cái gì. Nàng cũng biết vào lúc này thời gian khẩn cấp, bởi vậy để Ninh Tiêm Bích thay trang phục xong, liền sai người đưa nàng đến hội hợp cùng Ninh Đức Vinh.
*************************************************************
Không nghĩ tới kiếp này còn có cơ hội bước vào nơi này, trở lại chốn cũ, chính mình cũng đã đầu thai làm người.
Đi trên đường trải đá xanh trong hoàng cung rộng rãi, Ninh Tiêm Bích trong lòng cảm khái vạn lần. Nhớ tới chính mình lần đầu tiến cung là đi cùng Tiết phu nhân và Duệ vương phi bái kiến hoàng hậu nương nương, vô luận nói như thế nào, mình trên danh nghĩa là chính thê của Thẩm Thiên Sơn, cũng là cháu dâu của hoàng hậu nương nương, theo lý thì phải tiến cung thỉnh an.
Chỉ có điều lần này tiến cung, nhưng là so với một đời kiếp trước sớm hơn bảy năm.
Đến Từ Ninh cung, một thái giám đi vào thông báo, một lát sau chạy như ra, cao giọng nói: “Hoàng thượng có chỉ, tuyên Ninh Đức Vinh yết kiến.”
Ninh Đức Vinh đời này cũng là lần đầu tiên thấy Hoàng đế, khó tránh khỏi có chút sốt sắng, Ninh Tiêm Bích trong lòng đã chậm rãi trấn tĩnh lại.
Nàng biết Hoàng đế, đó là một con người tâm tư thâm trầm, tàn nhẫn, cũng có những thành tích vĩ đại, vô luận như thế nào, vẫn được xem là một minh quân.
Hoàng đế Chu Minh ngồi ngay ở phòng ngoài Từ Ninh cung, thấy Ninh Đức Vinh cùng Ninh Tiêm Bích tiến vào hành lễ, hắn liền phất tay một cái, trầm giọng nói: “Ngươi là Ninh Đức Vinh? Thái hậu bệnh nặng, toàn bộ Thái Y Viện bó tay, nay Duệ thân vương gia đề cử ngươi, nghe nói bệnh cũ của Đại Trưởng công chúa là do ngươi trị liệu. Vào trong xem đi, nhớ kỹ, phải cẩn thận, tỉ mỉ như lúc chữa bệnh cho Đại Trưởng công chúa, nếu không......”
Không... cái gì, Chu Minh rốt cuộc không có nói ra, đại khái hắn cũng biết chính mình chủ động tìm đến người ta, vào lúc này còn uy hiếp, có vẻ hơi không hợp tình hợp lý, vạn nhất gặp gỡ cái lão già cộc cằn thô lỗ, hướng về ngươi nói vài câu không khách khí rằng ta không thèm đếm xỉa đến cái mạng, rồi nói không thể trị, ngươi có thể làm sao?
Ninh Đức Vinh đời này thích nhất là tiếp xúc các chứng bệnh hiếm gặp khó trị. Nghe vậy vội vã tiến vào gian phòng bên trong, chỉ thấy trên giường màn che dày đặc đã buông xuống, một ma ma trong cung đang cầm hồng ti (chắc là chỉ đỏ thời xưa để xem mạch cho người có thân phận cao quý), thấy Ninh Đức Vinh tiến vào, liền đưa hồng ti cho hắn.
Chu Minh rốt cuộc chịu không được, sau khi Ninh Đức Vinh cùng Ninh Tiêm Bích tiến vào trong, hắn cũng đi theo, căng thẳng nhìn Ninh Đức Vinh bắt mạch.
Toàn bộ người của Thái Y Viện đều thúc thủ vô sách, nhưng giết hết cũng vô dụng, may mà Duệ thân vương đề cử đến một vị đại phu, sự tình hai năm trước bệnh cũ của Đại Trưởng công chúa được chữa trị hoàn hảo Hoàng đế cũng nhớ tới, cũng bởi vì sự kiện kia mới đem Quận Vương phủ phong thành phủ Thân vương, bây giờ, toàn bộ hi vọng của hắn cũng đều đặt ở trên người Ninh Đức Vinh.
Ninh Đức Vinh cẩn thận tiếp tục bắt mạch, trên mặt lộ ra thần sắc nghiêm trọng, Ninh Tiêm Bích tâm cũng căng thẳng lên, qua khoảng nửa khắc đồng hồ, mới thấy lão đầu nhi lông mày chau lại.
Chu Minh tâm trong giây lát liền chìm xuống dưới, loại hi vọng sinh ra rồi lại trong nháy mắt rơi vào tuyệt vọng quá không dễ chịu, còn không bằng vừa mới bắt đầu cũng không cần cho hắn hy vọng. Hắn nắm thật chặc tay thành nắm đấm, đã thấy Ninh Đức Vinh nói với Ninh Tiêm Bích: “Thược Dược, qua xem Thái hậu một chút, đem bệnh trạng cùng ta nói một hồi.”
Ninh Tiêm Bích tâm bỗng nhiên “rầm rầm” nhảy dựng lên. Trọng sinh làm người, nàng đương nhiên biết chứng bệnh kỳ quái này của Thái hậu là do đâu, lẽ nào lần này, không chỉ là Tam gia gia lập được công lao bằng trời, mà chính mình lại vẫn có thể được chia một chén canh sao?
Nghĩ đến đây cũng không khỏi cảm thấy buồn cười, làm sao cứ như là thương trường cạnh tranh phân chia đây.
Vừa nghĩ tới, đã đi lên phía trước. Thấy nàng chỉ là tiểu cô nương, hai cung nữ lặng lẽ đem màn che mở ra một cái khe, để Ninh Tiêm Bích đi vào.
Hai tầng màn, theo tầng thứ được vén lên, Ninh Tiêm Bích mới nhìn đến Thái hậu đang nằm hôn mê trên giường, hai cung nữ tú lệ cùng hai ma ma đại khái hơn 50 tuổi lẳng lặng đứng hầu trước giường, thấy Ninh Tiêm Bích chỉ là hài đồng, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ninh Tiêm Bích mắt nhìn thẳng, nhìn kỹ khuôn mặt Thái hậu, bắt đầu hướng về Ninh Đức Vinh báo cáo bệnh trạng: “Sắc mặt trắng bệch, bựa lưỡi, rêu lưỡi bình thường, ngũ quan hơi có tình huống khác thường, lộ ra thần sắc đau đớn.....”
Nàng quan sát có trật tự, nhưng trái tim càng ngày đập càng nhanh, rốt cục, lúc nhìn đến bên tai Thái hậu, nàng cầm thật chặt nắm đấm trong tay áo, sau đó tận lực bình tĩnh nói: “Bên tai mơ hồ có dấu vết......”
“Thược Dược......”
Không chờ nói xong, liền nghe bên ngoài vang lên thanh âm của Ninh Đức Vinh, xen lẫn hơi run rẩy: “Ngươi có thể thấy rõ? Bên tai quả thật có dấu vết sao?”
“Đúng vậy Tam gia gia“. Ninh Tiêm Bích buông xuống mi mắt, nàng biết, cũng không cần thiết nhiều lời hơn nữa.
Quả nhiên, liền nghe Ninh Đức Vinh ở bên ngoài hỏi một cung nữ: “lúc Thái hậu phát bệnh, có từng kêu la không?”
Cung nữ này không trả lời được, chỉ vì Thái hậu bỗng nhiên bạo bệnh, Hoàng đế dưới sự tức giận, đã đem những cung nữ ma ma bên cạnh tống giam.
Lúc này nghe Ninh Đức Vinh hỏi như vậy, Chu Minh mới vui mừng chính mình nghe ý kiến hoàng hậu, không có mang những nô tài kia lập tức xử tử. Bởi vậy vội vã sai người mang một đại cung nữ hầu hạ trong thời điểm gần nhất lại đây.
Nghe nói Thái hậu quả nhiên là kêu đau một tiếng liền hôn mê bất tỉnh, Ninh Đức Vinh trong lòng liền có kết luận, khom người nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, thảo dân căn cứ mạch tượng cùng với tường thuật bệnh trạng của tiểu tôn nữ, còn có miêu tả đích xác tình cảnh lúc đó của vị cô nương này, có thể suy luận ra, hẳn là có vật khác thường chui vào tai của Thái hậu, đi tới nơi sâu nhất, khiến cho Thái hậu đau nhức đến thức tỉnh, nhưng mà chung quy bởi vì tuổi già thể trạng yếu, tức khắc đã rơi vào hôn mê......”
“Có biện pháp chữa trị hay không?”
Chu Minh cắt đứt lời của Ninh Đức Vinh, hắn hiện tại quan tâm nhất chính là điều này. Nghĩ đến thậm chí có con muỗi hoặc loài vật gì đó bò vào lỗ tai, Hoàng đế cả người cũng không nhịn được rùng mình một cái, nếu là tiến sâu vào lỗ tai, này...... này phải là đau đớn xót ruột thế nào? Như đi tiến vào sâu hơn nữa, chẳng phải là...... chẳng phải là muốn vào não luôn sao......
Vừa nghĩ đến đây, đường đường Thiên Tử sắc mặt cũng trắng bệch, thấy Ninh Đức Vinh trầm mặc một hồi, mới trầm giọng nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, có một biện pháp có thể thử một lần, nhưng mà Thái hậu mạch tượng yếu ớt, cái biện pháp này lại là thập phần nguy hiểm, vì lẽ đó...... vẫn cần hoàng thượng định đoạt.”
Chu Minh hít vào một ngụm khí lạnh, ý tứ của Ninh Đức Vinh rõ ràng là: không cần cái biện pháp này, Thái hậu hẳn phải chết. Dùng cái biện pháp này, cũng chưa chắc có thể sống lại, vì lẽ đó hoàng thượng chính ngươi tự quyết định đi.
“Vậy...... không có biện pháp ổn thỏa sao?”
Chu Minh cắn răng, lại nghe Ninh Đức Vinh chém đinh chặt sắt nói: “Hồi hoàng thượng, biện pháp ổn thỏa, hay là có thể tham khảo các đại nhân Thái Y Viện, thảo dân......không thể ra sức.”
Chu Minh sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt, cũng may mấy người... ngự y Thái Y Viện đều ở gian nhà bên cạnh thương nghị đối sách, nên lập tức sai người kêu bọn họ đến.