Dương Mục Tâm: “Giường của anh mới thay ga xong, em cứ ngủ trên đó đi. Anh đi xem thằng nhóc kia thế nào rồi.”
“Em cũng đi nhìn Phi Phàm thử.” Nhan Húc giả mù sa mưa nói, nhưng cái mông vẫn dính sát trên giường không di chuyển.
Dương Mục Tâm vẫy tay, đóng cửa giùm bọn họ.
Nhan Húc lung lay bắp chân, đôi giày rớt xuống sàn, Tần Thâm đi tới đưa quần áo cho cậu: “Em tắm đi, anh đi xem những người khác thế nào.”
Ngày mai còn phải đi làm, muộn quá rồi, nếu không sáng mai cả đám sẽ không dậy nổi, nên Tần Thâm phải đi “kiểm tra giường” từng phòng một.
Ở Nhị Quán có bốn căn phòng, bây giờ đã chật cứng người, Tần Thâm không vui nhìn bọn họ đánh hai ván bài, rồi bảo mấy sư đệ đang phấn khích nhanh chóng đi ngủ, cũng đưa Chu Văn Cẩm đang “cố ngủ” trở về phòng luôn.
Cuối cùng đi tới gõ phòng của Dương Mục Tâm.
Tần Thâm mở cửa, thì thấy có hai người chen chúc trên một cái giường, xem chừng là đang đánh nhau.
Dương Mục Tâm chiếm được ưu thế trước khi cửa được mở, đè Trình Phi Phàm đang chuẩn bị ngồi dậy, đầu tóc lộn xộn, sắc mặc hơi đen, lớn tiếng: “Có chuyện gì, lão đại?”
“Đi ngủ sớm một chút.” Tần Thâm khá yên tâm với y, nhắn nhủ một câu rồi đóng cửa lại.
Trước khi cửa đóng lại hoàn toàn, hắn nghe thấy Dương Mục Tâm cắn răng nói: “Trình Phi Phàm, cậu dám động thêm một lần nữa đi thì biết!”
Một tiếng rống này đã gọi tới những người còn chưa ngủ, từng cái đầu như con chuột đào đất nhô ra ngoài.
Tần Thâm đứng trước phòng hai bọn họ hai giây, dự đoán xác xuất hai người đêm nay sẽ đánh nhau, cảm thấy khả năng không cao lắm, rồi đưa ánh mắt ra hiệu cho mấy người khác thành thật quay về phòng ngủ, bản thân mình cũng đi về luôn.
Nhan Húc vẫn còn ở trong nhà tắm, ánh đèn và hơi nước ánh lên trên cửa kính.
Tần Thâm nghĩ mình ra ngoài cũng khoảng chừng hai mươi phút rồi, sợ Nhan Húc tắm đến ngất xỉu ở trong, vừa tính đi tới gõ cửa thì cánh cửa hé ra một khe nhỏ, hơi nước ấm áp hòa lẫn với hương sữa tắm ập vào mặt Tần Thâm. Nhan Húc từ trong cửa thò cái đầu ướt nhẹp ra, gương mặt ửng hồng: “Anh Thâm, anh về thật đúng lúc nha.”
Tần Thâm nhìn bờ vai với xương quai xanh trắng nõn của cậu, hỏi: “Còn chưa chịu ra?”
Dáng vẻ Nhan Húc căng mọng đến nỗi có thể bóp ra nước, như tiểu yêu tinh đang trốn sau cửa, trắng trắng hồng hồng, nói với Tần Thâm: “Em không có dép lê.”
Tần Thâm xoay người đi lấy đôi dép lê, đặt ngay trước cửa: “Trước cứ mang đỡ đôi của anh đi.”
“Dạ. Em ra liền.”
Tần Thâm ngồi lên giường, thường ngày phải huấn luyện nên năm giác quan của hắn rất nhạy cảm, bây giờ tuy cách một cánh cửa nhưng vẫn có thể nghe được tiếng động của Nhan Húc đang mặc quần áo.
Trước khi mặc quần áo chắc chắn sẽ mặc quần lót đầu tiên.
Cái quần lót đó sẽ bao trọn lấy cái mông nhỏ xinh của cậu.
Chết tiệt.
Sau khi ý thức được mình suy nghĩ bậy bạ, Tần Thâm liền thấp giọng mắng một câu thô tục, đứng lên tính ra ngoài hút điếu thuốc.
Động tác mặc đồ của Nhan Húc rất nhanh, ngay lúc Tần Thâm đứng dậy thì đã mở cửa ra, vì mình tắm quá lâu, nên cậu nói với hắn: “Anh Thâm, em xong rồi, anh mau tắm đi, rồi chúng ta tranh thủ ngủ sớm.”
Tần Thâm không rõ cảm xúc nhìn Nhan Húc từ đầu tới chân, cuối cùng ánh mắt dừng ngay chân cậu — bàn chân của Nhan Húc mang đôi dép lê cỡ lớn của hắn, đầu ngón chân múp múp hồng hào trông thật đáng yêu.
Hầu kết Tần Thâm lên xuống một chút, chỉ lên giường: “Đi sấy tóc đi, em biết sấy không?”
Nhan Húc buồn bực nhíu mày nhăn mặt, “Em không phải con nít mới sáu tuổi nha.”
Tần Thâm thoái mái xoa mái tóc ẩm ướt của cậu, đi lấy máy sấy.
Nhan Húc lạch bạch theo sau lưng hắn, lúc Tần Thâm chợt quay người thì đụng phải cậu, xém chút nữa đã ngã xuống đất, may mà Tần Thâm tay mắt lanh lẹ giữ chặt cậu lại, “Đã bao nhiêu tuổi rồi, anh cũng đâu có bỏ đi, em lẽo đẽo theo anh làm gì?”
Người trước mặt hắn mới tắm rữa nên rất thơm, Nhan Húc: “Em muốn đi theo nhìn thử mà.”
Tần Thâm tát vào mông cậu một phát, vênh cằm chỉ lên giường: “Ngồi xuống sấy tóc.”
Sau đó thả người ra rồi bước vào nhà tắm.
Khí nóng trong nhà tắm vẫn chưa tan hết, hơi nước bám trên vách tường và cửa kính, gạch men sứ trên sàn nhà vẫn còn tích những vũng nước, mấy phút trước nơi đây còn in một bóng người trắng sáng, mà vừa rồi tay Tần Thâm còn chạm vào cái mông vừa nhỏ vừa vểnh của người ta.
Tần Thâm ngơ ngác đứng hình hai giây, vừa mở vòi sen vừa cởi quần áo để xua tan bớt tà niệm, khi hơi nước bốc lên từ bắp thịt rắn chắc, trong không khí như muốn nóng chảy, Tần Thâm lắng nghe tiếng sấy tóc bên ngoài, một tay chống lên tường, tay còn lại thì dời xuống dưới.
Nhan Húc mặt đỏ tới mang tai sấy tóc xong, quyết định không muốn xấu hổ như vậy nữa, nên thận trọng bò lên giường Dương Mục Tâm.
Đã lâu rồi không có ngủ chung với Tần Thâm, nên cậu không ngủ được, mở to mắt chờ Tần Thâm đi ra.
Cơ mà hình như Tần Thâm tắm lâu hơn cậu thì phải.
Lúc Tần Thâm lau tóc đi ra, lập tức thấy ánh mắt sáng ngời lạ thường của Nhan Húc đang nhìn chằm chằm vào mình, e thẹn giấu mình trong chăn bông.
Tần Thâm nghĩ muốn xoa đầu cậu, nhưng cảm thấy tay mình không sạch sẽ, năm ngón siết chặt lại, cười nhạt hỏi: “Sao em có tinh thần thế?”
Nhan Húc “Hmm.” một tiếng, thấy Tần Thâm mặc quần sọt để chân trần bước tới, đùi giang rộng ngồi đối diện trên giường.
Hắn không mặc áo, để lộ thân trên có vóc dáng vô cùng đẹp, cơ bắp rõ rệt như những dãy núi chập chùng, Nhan Húc thích nhất là cơ bụng không cần dùng lực nhưng vẫn lộ rõ của hắn, còn có cái quần sọt dán chặt lên phần hông của hắn nữa, Nhan Húc hơi liếc mắt nhìn thoáng qua, cũng có thể thấy được sóng lưng với đường cong cơ bắp cân xứng.
Ánh mắt của Nhan Húc rơi xuống bắp chân của người ta, Tần Thâm đang cúi đầu lau tóc thì phát hiện, ngẩng đầu lên hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?”
Nhan Húc: “Anh Thâm, lông chân của anh thật nhiều, của em đâu có đâu.”
Nói xong cậu duỗi cái chân ra khỏi chăn, quần ngủ rộng rãi dài tới đầu gối, lộ ra bắp chân nuột nà, làn da trắng nõn, nhìn kỹ mới thấy lông tơ rất mỏng và nhạt.
Tần Thâm nhìn thoáng qua cái bắp chân không lớn hơn cánh tay mình bao nhiêu, “Em còn chưa phát triển hoàn toàn mà.”
Nhan Húc mím môi, không rụt bắp chân lại, rủ xuống mép giường, từ ngón chân trắng mịn đến đầu gối đều phát ra tia sáng mềm mại dịu dàng.
Nhan Húc có gu thẩm mỹ và tiêu chuẩn của chính mình, nói: “Em không muốn có nhiều lông. Lông nhiều nhìn rất xấu.”
Tần Thâm nhìn bắp chân đang đung đưa của cậu, đồng ý gật đầu.
Nhan Húc ngước lên trần nhà khéo lo: “Hình như thẩm mỹ viện có thể triệt lông, lớn lên em muốn đi triệt. Không biết có đau hay không.”
Mắt thấy chủ đề đã vượt xa tầm hiểu biết của Tần Thâm, hắn đành đi qua bên cạnh tắt đèn: “Còn lâu, đợi khi nào em lớn hẵng nói. Bây giờ đi ngủ thôi.”
Nhân tiện Tần Thâm nâng cái bắp chân vừa gầy vừa mịn của Nhan Húc lên nhét vào trong chăn: “Tạm thời cứ mang dép lê của anh đi, đợi lát nữa anh tìm cho em đôi mới sau.”
Tần Thâm gấp gáp muốn đi vào nhà tắm dội nước lạnh, trước khi ra khỏi nhà tắm hắn đã dập ngón tay trái vào tường, để kìm nén lại tà hỏa trong lòng do Nhan Húc vô ý trêu chọc mà ra.
Và hậu quả của việc không tắm nước lạnh là Tần Thần nằm trên giường mà vẫn nhớ về những gì mà mình mới vừa thấy.
Nhan Húc ở giường đối diện không biết bị làm sao, vẫn không ngủ được, lúc thì xoay người, lúc thì lật chăn lật mền, lúc thì lăn qua lăn lại, không đàng hoàng mà ngủ.
Ngay lúc Nhan Húc nhẹ nhàng thở dài, Tần Thâm hỏi: “Em sao thế?”
Nhan Húc quay qua, đôi mắt đen tuyền cách ba mét nhìn hắn, “Hình như em bị lạ giường.”
Hồi đó cậu không có tật xấu này, cái lần đầu tiên ở nhà Tần Thâm cậu ngủ rất ngon lành, không có chút khó chịu nào.
Trong đêm tối, Tần Thâm và Nhan Húc nhìn nhau vài giây, hắn nói: “Tới ngủ với anh đi.”
Nhan Húc từ trên giường lộn xộn ngồi dậy, ngay lập tức cất bước chân chạy qua. Lúc Tần Thâm vừa nhường chỗ, cậu đã nhanh chóng chui vào ổ chăn, tìm tư thế thoải mái rồi nằm xuống cạnh Tần Thâm, đắp chăn lên tận cổ.
Máy điều hòa trong phòng phà phà thổi hơi lạnh, nhiệt độ thích hợp đắp mền lên người vừa đủ ấm và thoải mái.
Ban đầu sư phó vì yêu thương học trò nên đã sẵn sàng chi tiền mua nội thất. Vì thế trang thiết bị ở Nhị Quán có chất lượng rất tốt. Nội cái giường đơn này cũng là nghĩ đến đám học trò có thân hình vừa cao vừa to con mà mua, nên kích thước so với giường bình thường lớn hơn, rộng hơn nhiều, nhưng bây giờ Tần Thâm lại cảm thấy cái máy điều hòa này thật vô dụng, giường cũng có chút chật nữa.
Làm thế nào cũng luôn cảm nhận được nguồn nhiệt và mùi hương dưới lớp chăn bông.
Nhan Húc chỉ lộ ra cái đầu, nói: “Cái mền của tứ ca thật mỏng, em đã đắp kín mà vẫn cảm thấy lạnh đó anh.”
Tần Thâm lơ đãng trả lời: “Cậu ta không ngủ ở phòng này.” Để tránh Trình Phi Phàm, cái người lúc nào cũng đúng giờ tới đánh thức y.
“Ồ.” Nhan Húc bỗng nhúc nhích cái chân: “Ôi trời, lúc nãy em quên mang dép, để em đi rửa chân.”
Tần Thâm từ trong chăn bắt lấy cánh tay cậu, “Khỏi đi, nằm xuống nhắm mắt lại ngủ cho anh.”
Nhan Húc nghe lời nhắm mắt lại, hô hấp nhẹ nhàng, cảm giác Tần Thâm đang quay lưng.
Nhan Húc nhắm mắt hỏi: “Anh Thâm, anh muốn nói chuyện phiếm với em không?”
Tần Thâm cất giọng nói bất đắc dĩ hỏi cậu: “Nói chuyện gì?”
“Em không biết nữa.”
“Nói chuyện đi chỗ nào triệt lông chân ha?”
“Ai da.”
Nhan Húc cảm thấy cái đề tài này không có chút mỹ cảm nào, nên không muốn nói tới, nhưng chợt nhớ khi nãy cậu thấy bụng dưới của Tần Thâm có lông mu rất nam tính, rồi lại sờ soạng lên làn da non mịn trên bụng mình, có chút bận tâm.
“Em sợ nó sẽ đau a.”
“Đến lúc đó anh sẽ đi với em.” Tần Thâm rót cho cậu thuốc an thần: “Không có mọc lông đâu, giờ em vẫn còn nhỏ.”
Nhan Húc không vui: “Em sắp mười sáu tuổi rồi nha.”
Còn có ba tháng nữa thôi.
Giọng nói của Tần Thâm như chìm vào bóng tối, vừa êm tai vừa ôn hòa: “Quà sinh nhật em muốn gì nào?”
“Em không biết.” Nhan Húc quan tâm đến vấn đề khác, sáp tới gần sau lưng hắn: “Năm nay anh với em có thể đón sinh nhật cùng nhau thật ạ?”
Tần Thâm: “Anh xin nghỉ trước vài ngày không phải được rồi sao?”
Trường quân đội của Tần Thâm không có chuyện cho học viên được rảnh rỗi đến vậy, kỳ nghỉ hè so với những trường khác kết thúc sớm hơn một tháng, nên thường có ít ngày nghỉ hơn, sinh nhật năm nay của Nhan Húc hắn đã tính rồi, vẫn có thể dành ra chút thời gian.
Nhan Húc: “Tốt quá, vậy sau này em và anh có thể cùng nhau đón sinh nhật rồi.”
Tần Thâm mở to mắt nhìn bức tường đối diện, hỏi: “Kỳ nghỉ đông đợt này em có muốn về nhà anh chơi vài ngày không?”
Nhan Húc sau lưng trả lời rất nhanh: “Muốn ạ.”
Tần Thâm: “Được thì tới ngày đó anh dẫn em về.”
Nhan Húc ngáp một cái: “Được mà anh. Em rảnh lắm.”
Tần Thâm cười nhẹ, Nhan Húc đợi một hồi, không thấy hắn nói gì nữa thì có hơi buồn ngủ, cái trán dựa vào tấm lưng của Tần Thâm, mí mắt mỏng chớp chớp.
Một lát sau, Tần Thâm nói: “Vậy sau này khi anh trở về, sẽ luôn dẫn em theo.”
“Dạ.” Nhan Húc nhắm mắt nói: “Bà nội mà thấy em chắc chắn sẽ rất vui.”
Nghe giọng nói buồn ngủ của cậu, thật giống như chú mèo con lười biếng đang nằm cạnh anh trong đêm đen yên tĩnh, Tần Thâm cất tiếng: “Sau này nếu anh không có thời gian để về, thì em thay anh về xem chừng một chút, có được không?”
Cơn buồn ngủ của Nhan Húc đến rất nhanh, sau hơn nữa đêm vui vẻ có tinh thần xong, bây giờ trong chăn bông tràn đầy mùi hương và hơi thở của Tần Thâm khiến mí mắt cậu không mở ra nổi, trả lời mang theo giọng mũi “Dạ.”, rồi trở mình xoay người trong mền.
Tần Thâm quay qua nhìn sau gáy cậu — tóc đen mền mại xõa trên gối đầu, từ cổ áo ngủ hở ra phần gáy tuyết trắng nõn nà.
Hắn rầm rì thấp giọng hỏi: “Vì sao lại đồng ý giúp anh quay về xem chừng?”
“Ưm.” Nhan Húc nhập mộng mơ màng trả lời.
Tần Thâm biết cậu đã ngủ, không định nói, chống khuỷa tay ngồi dậy, sờ soạng tóc của cậu, hững hờ lại hỏi: “Vì sao đây?”
Nhan Húc ngủ rất ngoan, khuôn mặt trắng mịn, bờ môi hồng hào, mơ mơ màng màng trả lời một câu mà Tần Thâm không nghe rõ, cũng không có ý đáp lại, ngón trỏ vuốt ve vẻ mặt ngây thơ của cậu.
Nhan Húc mê man cảm thấy Tần Thâm vẫn còn thức, cậu vẫn muốn nói chuyện với hắn thêm chút nữa, nhưng mắt lại mở không ra, cũng không biết mình đang mơ hay đang tỉnh.
Ý thức của cậu càng ngày càng mỏng manh, cảm thấy anh Thâm vừa mờ ảo vừa rõ ràng, như đang trong mơ, vuốt mặt cậu mà nói: “Sắp lớn thêm một tuổi, mà lúc nào cũng trẻ con, tắm rửa thì cứ như chú heo nhỏ, còn phải đến ngủ với anh mới chịu…..”
Nhan Húc buồn bực: “Hồi nãy anh rõ ràng còn vò mông em đó.”
Tần Thâm nhìn cậu đã ngủ nói mớ ca thán một câu, không ngờ còn trả lời lại mình, sắc mặt hắn liền cứng lại, mà nửa người dưới bởi vì câu nói nửa mê nửa tỉnh này của cậu đã nhanh chóng có phản ứng.