Nhan Húc còn chưa kịp có nhiều trải nghiệm về những hành động mập mờ ái muội, thì Tần Thâm đã phải nhập học.
Nhan Húc càng ngày càng có ham muốn nên mấy bữa nay cảm thấy thật khó khăn, những lúc nói chuyện điện thoại với Tần Thâm, giọng điệu rất suy sụp, chỉ thiếu bốn chữ “Em rất nhớ anh” là chưa nói ra thôi.
Hoàn cảnh trong trường của Tần Thâm rất đặc thù, nên thời gian riêng tư và tự do của hắn không nhiều bằng người khác, mà bây giờ Nhan Húc thật sự rất muốn lúc nào cũng dính lấy Tần Thâm.
Vẫn liên lạc qua điện thoại như trước, dù trong tuần gặp mặt được hai lần cũng không khiến cậu thấy thỏa mãn, khi Tần Thâm không thể cùng cậu đón sinh nhật, Nhan Húc không giống như hồi đó nói không sao nữa, cậu cảm thấy rất tiếc nuối và buồn bã, giọng nói khi trò chuyện với Tần Thâm đều thể hiện tất cả.
“Nếu có anh thì tốt biết mấy.”
“Hôm nay rất đông vui nhỉ, anh chắc tới không ít người đâu, sao giọng em buồn thế?”
“Anh khác mà, dù chỉ có mình anh em cũng rất vui rồi.”
Tần Thâm cảm thấy áy náy, nhưng chỉ có thể tiếc nuối mà thôi. hắn ở trong tường cao vây quanh, nửa tiếng nữa là phải tắt đèn, nên hắn không thể tiếp tục nói chuyện điện thoại với Nhan Húc thêm được.
Đây là lần đầu tiên Tần Thâm cảm nhận được thứ cảm xúc đột ngột và vội vàng trong kế hoạch đã được chuẩn bị rạch ròi ở độ tuổi hai mươi của mình.
Đến lúc bên hắn tắt đèn, Nhan Húc mới lưu luyến không rời mà cúp điện thoại.
Tần Thâm nằm trên giường nhắm mắt nhưng không ngủ được.
Một lát sau, trong phòng ngủ có âm thanh vang lên, là một người bạn cùng phòng lén lút từ ngoài cửa đi vào, thấp giọng hỏi: “Hồi nãy giáo viên có đến kiểm tra phòng không?”
“Không.” Trong phòng không chỉ có mình Tần Thâm chưa ngủ, một người khác trả lời, “Nói chuyện điện thoại với bạn gái xong rồi à?”
Người về muộn cởi giày ra, vịn cầu thang leo lên giường trên rồi nằm xuống, kéo chăn che mình lại, nói một câu: “Chia tay rồi.”
Mấy người im lặng nãy giờ cũng lên tinh thần, ngồi dậy, thò đầu ra, nhìn nhau trong bóng tối.
Trường quân đội vô cùng hiếm nữ sinh, bình thường có thể tiếp xúc với các cô lại càng ít, ai mà có bạn gái sẽ kéo tới thù hận ngay, cũng rất hay bị chọc ghẹo trêu đùa, nhưng mỗi lần nói “Chị dâu”, “Em dâu” đều là thật lòng mà gọi.
Môi trường khép kín đã tạo ra cảm xúc tập thể rất đặc biệt giữa các nam sinh, chỉ cần có ai đó chia tay người yêu, sẽ khiến toàn bộ người chung phòng khó chịu cứ như con em trong nhà mình ly hôn đến nơi.
Mấy ngày nay mọi người đều nghĩ cách cho hai người quay lại với nhau, đến thứ sau thì dẫn người bị thất tình đi ăn một bữa, sẵn tiện bàn bạc xem có thể dỗ người ta trở về được hay không.
Dù biết rằng khả năng này cực kỳ nhỏ bé.
Bình thường vào cuối tuần họ sẽ có tám tiếng tự do ra khỏi trường, và với khoảng thời gian ngắn như vậy thì tất nhiên không thể đi đâu xa với người yêu của mình được.
Tương lai lại càng không, chờ đến khi quân đội phân khu, khoảng cách hoặc xa hoặc gần, khả năng gặp nhau sẽ càng hiếm, nhất là hai năm đầu tiên, gần như không thể rời khỏi bộ đội. Sau này hàng năm, sẽ có ba mươi ngày được nghỉ phép, nghe cứ như là nhìn quả mơ để tạm thời làm dịu đi cơn thèm khát.
“Quên đi, sớm muộn gì cũng phải chia, đỡ làm chậm trễ người ta.” Cuối cùng nhân vật chính dứt khoát bỏ đi, cười cho qua.
Một đám học viên quân sự có triển vọng dường như được đóng đinh vào khuôn mẫu hai mặt nhìn nhau, trầm mặc cụng ly.
Bọn họ còn phải về trường, mỗi người uống một chai rượu, nhưng đều có vẻ đã say.
Chuyện này thật ra chỉ là vấn đề nhỏ xíu, nhưng ngoài ý muốn lại chọt trúng nỗi lòng của mỗi người, không có người yêu thì có người thân, sẽ luôn có những điều bất đắc dĩ và lo âu của bản thân, không ai biết được liệu trong bốn măm mồ hôi nước mắt của mình cay đắng hơn, hay là tương lai sẽ càng đau khổ hơn.
Trên đường trở về mọi người cùng hát quốc ca, giọng điệu âm vang mà hữu lực: “Hãy vùng lên, hỡi những con người không muốn làm nô lệ….”
Giọng hát cao vút đầy nội lực đã thu hút dàn quân nhân duy trì trật tự: “Đã là giờ nào rồi? Cấm ồn ào! Mũ của mấy cậu đâu? Đứng lại!“
Sau đó cả đám phải chạy năm cây số mới được về phòng.
Có thể là do xấu hổ hoặc vì nguyên nhân khác, mà Tần Thâm không đề cập tới vấn đề này cho Nhan Húc biết, từ từ về sau, hắn dần dần không nói chuyện về bản thân của mình với cậu nữa.
Hắn biến thành người lắng nghe trong im lặng, và không còn cảm thấy thoải mái tận hưởng những ngọt ngào khiến người ta mê muội mà Nhan Húc mang lại.
Khi Nhan Húc nhận ra rằng mình có thể đã gây áp lực cho Tần Thâm, nên là số lần hai người gọi điện cho nhau cũng giảm dần.
Sau hai tháng hắn nhập học, bọn họ không còn nói chuyện nữa, Tần Thâm thật sự xa lánh cậu, mà đối với những lời dụ dỗ và ám chỉ ngầm trước kia của hai người cứ như là ảo giác của chính Nhan Húc.
Nhan Húc đối diện với tình huống như vậy đã hoảng đến sắp khóc, tối về xem điện thoại muốn gọi cho Tần Thâm, nhưng lại sợ mình sẽ buồn bã mà khóc lên, chỉ đành nhẫn nhịn lấy bài tập ra làm.
Không biết là tốt hay xấu, mà thành tích của Nhan Húc lại tăng lên rất nhiều, trong kỳ thi giữa kỳ cậu đã chen chân vào bảng xếp hạng những học sinh xuất sắc của lớp.
Lúc Chu Văn Cẩm tới tìm cậu để chúc mừng, thì thấy Nhan Húc gục trên bàn bi thương rầu rĩ.
Cuối tuần lại đến rồi, tuần này Tần Thâm có ra ngoài không, có tới chỗ cậu hay không, nghĩ về những vẫn đề này làm Nhan Húc rất khó chịu.
Chu Văn Cẩm thấy cậu chán nản, liền nghĩ ra chủ đề nào đó để dỗ cậu vui vẻ, nói: “Hôm nay anh Thâm được nghỉ nè, lát nữa tan học cậu có muốn tới tìm anh ấy chơi không?”
Nhan Húc lấy điện thoại ra xem, có tin nhắn của Tần Thâm, nói cho cậu biết mình đến Nhị Quán.
Chu Văn Cẩm nói tiếp: “Cậu biết Phi Phàm xảy ra chuyện gì không?”
“Cậu ấy làm sao?”
“Phi Phàm rất thảm, người ta đùa bỡn cậu ấy, thế mà cậu ấy còn cho rằng yêu qua mạng là thật.” Chu Văn Cẩm lén lút nói cho Nhan Húc tin tức chấn kinh này.
Nhan Húc có chút lên tinh thần: “Cậu ấy từ khi nào đi yêu qua mạng vậy?”
Chu Văn Cẩm rành rạch nói: “Tôi đoán là lúc nghỉ hè. Từ khi bắt đầu nghỉ hè cậu ấy đã không bình thường rồi. Hôm qua tôi có nghe thấy cậu ấy nói chuyện điện thoại với ai đó, hỏi người ta sao không tới gặp cậu ấy. Chúng ta có cần khuyên cậu ấy một chút không?”
Đương nhiên là cần.
Sau khi lớp tự học buổi tối kết thúc thì đã không còn sớm, Nhan Húc còn chưa đi tìm người, Trình Phi Phàm đã đứng trước cửa lớp đợi.
“Giúp tôi một việc.”
“Chuyện gì?”
“Đi theo tôi.”
Trình Phi Phàm không trả lời, mang Nhan Húc ngồi lên taxi.
Trên xe, Trình Phi Phàm bảo cậu gọi điện báo cho người nhà một tiếng, rồi nói: “Đợi lát nữa dẫn cậu tới một nơi.”
“Tìm ai à?”
“Dương Mục Tâm.”
Nhớ tới lời Chu Văn Cẩm đã nói, Nhan Húc hỏi: “Cậu với tứ ca có chuyện gì vậy? Trước đó không phải còn rất tốt sao?”
“Người như anh ta không có gì tốt, chỉ biết trêu chọc cậu là giỏi thôi.”
Nhan Húc mím môi, không nói gì.
Xe taxi của bọn họ dừng ngay bên ngoài khách sạn ở phố Tam Lý Truân, lúc Trình Phi Phàm dẫn Nhan Húc vào, ánh mắt của tài xế nhìn hai thiếu niên bỗng trở nên tế nhị.
Tại phòng khách sạn, Trình Phi Phàm chuẩn bị đầy đủ lấy từ trong cặp một cái áo trắng chữ T cho Nhan Húc thay, bản thân mình cũng thay một bộ theo kiểu rock n roll, nhưng có chút không chính thống.
Nhan Húc thấy rợn rợn, hỏi: “Lát nữa chúng ta đi đâu?”
“Quán bar. Tôi có đi tới đó vài lần, họ không cho vị thành niên vào.”
“Chúng ta thế này cũng đâu tính là người lớn.”
“Khoảng thời gian có nhiều người, họ thấy mình không giống vị thành niên là có thể trà trộn vào được. Đến lúc đó chúng ta ôm nhau giả là gay, sẽ càng thuận tiện hơn.”
Nhan Húc nhìn hắn, ánh mắt rất hoang mang “Giả gay” ?
Trình Phi Phàm ho một tiếng, “Nói chung tới lúc đó cậu giả làm bạn trai của tôi là được rồi.”
Nhan Húc gật đầu, lại hỏi: “Tứ ca vào chỗ đó làm gì vậy?”
Trình Phi Phàm nghiến răng lắc đầu, ngồi xuống giường xoa bóp huyệt thái dương.
Có thể là do lần này có Nhan Húc hỗ trợ, hoặc có thể là do Trình Phi Phàm đã nhẫn nhịn quá lâu, nên hắn trả lời.
Hoạt động kinh doanh của Nhị Quán rất ổn định, thứ bảy và chủ nhật có mười hai lớp học, mỗi lớp học đều rất đông học viên, khi Tần Thâm đi học thì Dương Mục Tâm sẽ thế chỗ của hắn, ai nấy cũng bận rộn, sau khi nhập học lại càng không thấy bóng dáng đâu.
Nên thời gian họ gặp mặt nhau trở nên ngày càng ít.
Trình Phi Phàm khẳng định nói: “Chắc chắn là anh ta cố ý.”
Nhan Húc có cùng cảnh ngộ nhìn mũi giày, trong lòng ê ẩm khó chịu, nhẹ nhàng gật đầu.
Trình Phi Phàm nhìn bộ dạng đáng thương của cậu, hỏi: “Tần Thâm đã làm gì cậu sao?”
Không làm gì cả.
Nhan Húc lắc đầu.
Trình Phi Phàm không yên tâm quan sát cậu, nhắc nhở: “Nhan Húc, cậu nên biết không phải một người cứ đối xử tốt với cậu, ôm cậu, hôn cậu thì sẽ thích cậu, cậu phải phân biệt rõ ràng, đừng tự làm khổ mình.”
Cậu không phải cũng giống tôi sao, bản thân cậu không biết mình tức giận cái gì, cứ thể mà nổi nóng.
Nhan Húc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trình Phi Phàm cũng im lặng.
Khi bọn họ ra khỏi khách sạn, cặp sách và đồng phục học sinh để lại trong phòng, Trình Phi Phàm dẫn Nhan Húc đi tìm nơi trang điểm và làm tóc cho cậu.
Nhan Húc nghe thấy hắn nói với người ta: “Tạo hình đẹp vào, càng xinh càng tốt.”
Nhan Húc định đứng lên phản bác lập tức bị thợ trang điểm ấn xuống lại, cây cọ và bút kẻ lông mày bắt đầu tô vẽ trên khuôn mặt của cậu.
Vì cậu có làn da rất láng mịn và trắng trẻo, nên không cần thoa nền, chỉ kẻ mắt với bôi một lớp kim tuyến lên mắt là xong.
Thợ trang điểm gái tính hơn cả cậu vừa bôi bôi thoa thoa vừa hỏi số điện thoại của cậu.
Nhan Húc sợ cây bút kẻ đâm vào mắt mình, nên đợi y vẽ xong mới nói: “Em có bạn trai rồi.”
“Kết bạn thôi mà em trai, đừng vô vị thế chứ, có nhiều bạn chơi mới vui nha.”
“Không cần, một mình bạn trai em cũng đủ vui rồi ạ.”
Thợ trang điểm sờ soạng trên mặt cậu một cái, nói: “Vui lắm à. Vậy bình thường em với bạn trai mình hay chơi cái gì?”
Nhan Húc đỏ bừng mặt chạy khỏi chỗ ngồi, rồi chậm rãi đi dạo trên phố một lúc.
Khi Trình Phi Phàm tạo kiểu tóc xong, cậu quay lại đón hắn, chợt trong lòng Nhan Húc lại muốn rút lui giữa chừng.
Nhưng nhìn vẻ mắt thấy chết không sờn của Trình Phi Phàm, Nhan Húc có chút mềm lòng, hít sâu một hơi rồi theo sau Trình Phi Phàm, bước vào phố bar xa hoa truỵ lạc.
Chu Văn Cẩm có hẹn với Nhan Húc cùng đến Nhị Quán, tan học tới tìm cậu, thì thấy cậu đi theo Trình Phi Phàm.
Nghĩ rằng Trình Phi Phàm dẫn theo Nhan Húc đi gặp người bạn trên mạng kia, Chu Văn Cẩm liền lén lút bám đuôi, sau đó thì thấy hai người cùng nhau đi vào khách sạn.
Chu Văn Cẩm đứng ngay ven đường suy tư thật lâu, phỏng đoán có thể bọn họ vào khách sạn để gặp người nọ ở đó, hoặc là học kèm thêm.
Khi hắn mua hai ly trà sữa quay lạị, hai người rốt cuộc đi ra kiến tròng mắt của hắn trợn trừng muốn rớt ra ngoài.
Người có vóc dáng cao hơn chính là Trình Phi Phàm mặc cái áo ngắn tay rách rưới để lộ xương quai xanh, quần jean ở chỗ hai đầu gối rách một lỗ lớn, đeo một chiếc khuyên tai màu đen.
Nhan Húc bên cạnh thì mặc một cái áo chữ T màu trắng rộng rãi, cổ áo hở lớn, lộ ra lồng ngực trắng nõn, phối với quần đồng phục màu đen, ôm trọn đôi chân dài và vòng eo nhỏ nhắn.
Áo chữ T màu trắng, quần học sinh của trường, kết hợp với nhau sao lại không thuần khiết đến thế chứ?
Chu Văn Cẩm nuốt xuống cục trân châu, tay run rẩy chụp một tấm hình.
Rồi do dự giữa vấn đề là giữ bí mật cho người bạn tốt hay cầu sự giúp đỡ với người khác.
Sau khi thấy hai người thay đổi vẻ bề ngoài trang điểm tạo tóc các kiểu, chợt nhớ tới ba mình là thầy chủ nhiệm thế nên Chu Văn Cẩm đã chọn vế sau.
Ban đầu tính gửi tin nhắn cho người có quan hệ tốt nhất với hắn là tam sư huynh. Nhưng không may anh ấy lại không có mặt ở Nhị Quán.
Chu Văn Cẩm ngừng tay lại.
Quên đi, tìm phụ huynh vậy.