*Là một loại rượu trắng, tui tra ra nhưng tên của rượu dịch ra ko biết đúng ko thôi, mn thông cảm
Bạn của Tần Thâm đến chơi, vừa lúc được nghỉ hai ngày ở Bắc Kinh, nên họ hẹn nhau ngày mai đi cắm trại, ăn thịt dê nướng nguyên con.
“Được, tôi dẫn thêm một đứa nhỏ nữa, là em của tôi.”
Khi nhìn thấy người Tần Thâm dẫn theo, những người khác mới phát hiện “Đứa nhỏ” mà Tần Thâm nói là một thiếu niên xinh đẹp, y như con gái, đôi mắt phát sáng, bị người ta nhìn vài lần làm cậu thật mắc cỡ.
Khiến mọi người rất kinh ngạc.
Có một cậu trai hồi nghỉ hè đã từng gặp Nhan Húc nói: “A, đây có phải là tiểu sư đệ của cậu không?”
Tần Thâm gật đầu, giới thiệu sơ lược một chút: “Là em ấy, tên Nhan Húc, đây là La Tử Xuyên, hai người đã từng gặp mặt, còn đây là Lương Gia Hân, Hà Mẫn Mẫn, Tống Vũ, Lưu Hâm.”
Bọn họ thuê hai chiếc xe, Nhan Húc và hai cô gái đi xe Tần Thâm, những người khác đi xe La Tử Xuyên, hai người mới lấy được bằng lái không lâu, lái vừa chậm vừa chắc.
Trên xe Tần Thâm, Nhan Húc ngồi ghế phụ, từ phía sau có thể thấy được phần gáy trắng mịn, ngón tay mảnh khảnh xoắn lại vào nhau, cùng nói chuyện phiếm với hai cô gái ngồi hàng sau, lời nói nhẹ nhàng tinh tế, nghe đặc biệt ngoan.
Vâng, rất chọc cho mấy cô gái yêu thích, sự yêu thương dành cho cậu cứ như một người mẹ, vì khi nhìn vào mắt Nhan Húc đều vô thức mang theo từ ái.
Trên đường đi cũng không quá nhàm chán, lúc bọn họ tới nơi đã là giữa trưa, ánh nắng trên đỉnh đầu sáng chói tới nỗi mở mắt không ra, mọi người xuống xe giơ tay che nắng hướng mắt nhìn về phía xa xa.
Nhan Húc đứng đằng sau, lấy cây dù sau lưng Tần Thâm.
Cậu nhìn hai cô gái bên cạnh, đưa dù qua: “Chị, dù cho hai chị nè.”
Lương Gia Hân thấy Nhan Húc cực kỳ trắng, hỏi: “Em không cần sao?”
“Em mặc áo tay dài, có mang theo mũ nữa.”
“Cảm ơn em.”
Nhận cây dù trong tay Nhan Húc, mở cái dù nhỏ ngay ngắn ra, thì thấy cây dù này rất dễ thương, màu xanh da trời có hoa văn.
Nhìn là biết không phải dù mới, nghĩ đến chủ nhân cây dù hay dùng, hai cô gái nhìn nhau cảm thấy moe muốn chết.
Ba giờ chiều có hẹn với một câu lạc bộ, giữa trưa Nhan Húc có chút phơi nắng, nên không đi, trên phần gáy đang dán một miếng băng, nhìn ông chủ nướng thịt dê trong trang trại.
Vừa nhìn người ta nướng thịt, vừa nghĩ ai đang ôm eo Tần Thâm.
Tối qua Tần Thâm hỏi cậu có muốn đi chung hay không, Nhan Húc không thèm nghĩ liền đồng ý ngay.
Ai ngờ bây giờ lại thế này.
Nhan Húc ôm đầu còn hơi choáng, yếu ớt thở dài một hơi.
Lúc đến năm giờ, hai cô gái quay về sớm, dẫn Nhan Húc đi chung, nói muốn cưỡi ngựa đi xem mặt trời lặn rồi mới trở về ăn thịt dê nướng nguyên con.
Đi bộ trên con đường đất vàng, hai cô gái tụ lại tiếp tục nói nhỏ về chủ đề ban nãy, Nhan Húc mang theo đồ, đeo tai nghe đi ở phía sau.
Vừa rồi mấy người bạn muốn tạo cơ hội cho hai người Lương Gia Hân và Tần Thâm có không gian riêng với nhau, khiến Lương Gia Hân nóng mặt xấu hổ, đối với cô mà nói không nhất thiết cứ phải là người này, khởi đầu và kết thúc như vậy cũng tốt.
Hai người chầm chậm mà quen biết nhau, nhẹ nhàng bắt đầu, bình thản kết thúc.
Lương Gia Hân: “Tớ nói thật, lát nữa cậu phải nói lại với La Tử Xuyên và những người khác biết, đừng làm mấy chuyện như vậy nữa, mắc công Tần Thâm nghĩ tớ nếu không phải là cậu ấy thì không được.”
Hà Mẫn Mẫn: “Thôi đi cô nương, đã ba năm rồi, giờ vẫn chưa muộn mà. Hay là có chuyện gì mà tớ không biết phải không?”
Trong ấn tượng của mọi người, nếu Lương Gia Hân và Tần Thâm thành đôi, thì chắn chắn sẽ thành một cặp đôi truyền kỳ, giáo thảo giáo hoa, tuyệt phối với bốn chữ “Trai tài gái sắc”.
Mặc dù Lương Gia Hân không nói, nhưng trong ba năm đó cô đều tự tay làm bánh quy, sandwich, những thứ ấy là cả tấm lòng của người con gái.
Hôm qua trong ngõ hẻm, dưới cái nóng bức của Bắc Kinh, có thể thấy đây là lần đầu tiên Lương Gia Hân biểu đạt rõ ràng tâm ý của mình.
Hà Mẫn Mẫn thấy Lương Gia Hân im lặng, nửa thật nửa giả phân tích cho cô: “Cậu nói xem, có khi nào nam thần không muốn chậm trễ cậu hay không, sau này cậu ta sẽ đi bộ đội, làm bạn gái của một quân nhân không dễ chịu gì, một năm nửa năm gặp nhau được mấy lần chứ.”
Lương Gia Hân bật cười đánh vào vai cô: “Cậu đó. Đừng nói mò, người ta có người trong lòng rồi, tớ có thể làm gì được nữa? Cậu cứ làm như tớ không được ai thích không bằng.”
Hà Mẫn Mẫn cong người tránh né, hơi ngạc nhiên mỉm cười: “Sao cơ? Cậu nói cậu ta có người trong lòng rồi?”
“Ừ. Hôm qua chính miệng cậu ấy nói với tớ.”
Trong đầu Hà Mẫn Mẫn đầy dấu chấm hỏi, là ai vậy cà?
Mấy năm này, mọi người trong lớp đều ngầm thừa nhận Tần Thâm với Lương Gia Hân là một đôi, Tần Thâm không chấp nhận lời tỏ tình của bất kỳ ai, nên sau này toàn trường đều ngầm hiểu.
Thậm chí còn có người nói “Hai người họ hẹn nhau khi nào lên đại học sẽ nói chuyện yêu đương” ngay cả nhân vật chính cũng không biết lời đồn này.
Hiện tại biết được tin tức như vậy thật sự rất bất ngờ.
Lương Gia Hân nhìn ánh mắt Hà Mẫn Mẫn liền đoán được cô muốn nói gì: “Có khi nào cậu ta gạt cậu không?”
“Tần Thâm sẽ không nói dối. Trước đây cậu ấy đâu có nói thế.” Lương Gia Hân làm bộ như bóp cổ cô: “Vì thế cho nên, tớ xin các cậu đừng bày trò nữa, tớ còn định sau này mà họp lớp sẽ xuất hiện với dáng vẻ vừa xinh đẹp vừa kiêu ngạo trước mặt cậu ấy, nên đừng làm mất mặt tớ nữa ok!”
Hai người cãi nhau ầm ĩ, bị mất thẳng bằng xém ngã, may được Nhan Húc đỡ, cậu nói với các cô: “Mấy chị cẩn thận nha.”
Nhan Húc im lặng nãy giờ, hai người hoàn toàn quên mất cậu, mà những câu chuyện đó nhiều ít cũng khiến người ta có chút xấu hổ.
Lương Gia Hân thấy Nhan Húc đang đeo tai nghe, hai tay chỉnh lại tóc mái của mình, thấp giọng: “Mẫn Mẫn, cậu nhớ nhắc nhở La Tử Xuyên đó, nói tớ cầm được thì buông được, vậy thôi.”
“Cậu còn chưa cầm được thì lấy gì mà buông.” Trước khi Lương Gia Hân tính động thủ, Hà Mẫn Mẫn đã lập tức cười nhấc tay đầu hàng: “Tớ sai rồi, tớ sai rồi, vậy lát nữa để nam thần mời khách, hôm nay nhất định để cậu ta khao chúng ta, phải cho cậu ta trả giá một chút chứ. Chúng ta đã không đảm đương được vị trí là vợ của ông chủ, vậy liền hành chết cậu ta.”
“Hà Mẫn Mẫn, đừng để cho tớ bắt được cậu, nếu không cậu sẽ biết tay tớ!” Lương Gia Hân mặt đỏ tới mang tai nói, “Nhan Húc! Giúp chị bắt lấy cô ấy!”
Nhan Húc tượng trưng đưa tay hơi ngăn Hà Mẫn Mẫn lại, bị Hà Mẫn Mẫn xem như tấm chắn chặn phía trước, cậu vô tội bị ngăn giữa hai người, giống như cây dương mỏng mạnh chịu đủ tàn phá, lắc trái lắc phải.
“Mẫn Mẫn, cậu đừng lắc Nhan Húc nữa, em ấy sẽ khó chịu đó.” Lương Gia Hân quan tâm hỏi Nhan Húc, “Nhan Húc, em không sao chứ?”
Nhan Húc hơi chóng mặt, lắc đầu: “Em không sao.”
Hai cô gái dường như đã hòa giải, cùng nhau quan sát Nhan Húc.
Nhan Húc: “Em thật sự không sao mà.”
Lương Gia Hân và Hà Mẫn Mẫn cùng nhau mở miệng:
“Tai nghe của em không phát ra âm thanh sao?”
“Em đã nghe được cuộc nói chuyện nãy giờ của tụi chị rồi đúng không?”
Nhan Húc sững sờ, gật đầu, mặt lúc đỏ lúc trắng: “Lúc hai chị thì thầm nói chuyện em đã đeo tai nghe vào, nhưng em quên trong điện thoại em không có nhạc. Tai nghe này là của anh Thâm.”
Thấy cậu bé bị dọa, Lương Gia Hân ho khan một tiếng, vờ như không có gì, hỏi: “Em nghe được những gì rồi?”
Nhan Húc liếc mắt nhìn cô một cái, lại nhìn Hà Mẫn Mẫn, thẹn thùng nói: “Em chưa nghe thấy gì cả, em chỉ đang ghi nhớ công thức trong đầu thôi.”
Trên mặt tâm lý hai người như được an ủi đôi chút, một trái một phải dẫn Nhan Húc đi tiếp, không nói nữa.
Lúc đến chuồng ngựa, Lương Gia Hân vẫn nhịn không được hỏi: “Nhan Húc, em nói xem anh của em thích kiểu người như thế nào? Ờ, chị chỉ muốn hỏi một chút thôi.”
“Chắc là ngoan ngoãn ạ.”
Phạm vi khá rộng, mà hình như mình không nằm trong phạm vi này, Lương Gia Hân thở dài, chủ nghĩa nam tử lớn quá, không có cũng được.
Nhan Húc nhỏ giọng hỏi: “Ừm….vợ của ông chủ là ý gì vậy ạ?”
Lương Gia Hân không biết nghĩ gì, nói: “Ý trên mặt chữ thôi.”
“Là sao?”
Hai người kỳ lạ nhìn cậu, thấy ánh mắt hoang mang của Nhan Húc rất chân thật.
“Em không phải là em của cậu ấy sao? Em không biết nhà cậu ấy từng mở một xưởng đóng tàu hả?”
Người luôn nghĩ anh Thâm luôn bị khi dễ, có hoàn cảnh khốn khổ, trong lòng Nhan Húc thầm nói: Em không biết nha.
Nhan Húc nghĩ gì đều hiện lên trên mặt, nhìn là biết ngay, Hà Mẫn Mẫn giải thích: “Có thể là do trước đây em chưa biết cậu ấy, xưởng đóng tàu nhà cậu ấy đã bán lại cho người khác khi ông của cậu ấy qua đời, sau đó đều để lại mọi thứ cho cậu ấy, rất nhiều.”
Từ đáy lòng Nhan Húc “Ồ” một tiếng, hỏi: “Sao các chị biết vậy?”
“Là do mẹ kế của cậu ấy thấy cái gì cũng để cho cậu ấy, nên không thể chấp nhận, mỗi ngày đều đến trường học ầm ĩ, khiến cho…”
Lương Gia Hân đánh gãy lời cô: “Mẫn Mẫn, không phải như vậy, tớ nghe nói ông của cậu ấy có để lại một chút cổ phần của nhà xưởng cho ba của cậu ấy, có điều người mẹ kế kia vẫn không hài lòng. Được rồi, chuyện này là việc nhà của người ta, không nên bàn tán nữa.Chúng ta đi tìm bọn họ thôi, tớ sợ mấy người đó lại không tìm thấy được tụi mình.”
Hà Mẫn Mẫn nhẹ nhàng đánh lên miệng của mình.
Nhan Húc khép hàm lại, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho tứ ca: “Tứ ca, chủ sỡ hữu Nhị Quán chỉ có mình sư phó thôi sao?”
Hiện tại đã tan học, Dương Mục Tâm trải lời rất nhanh: “Sư phó giữ đa số, lão đại giữ ba mươi phần trăm, còn lại anh cùng lão tam mỗi người một nữa, sao tự dưng em lại hỏi cái này?”
Thảo nào, thảo nào mấy sư huynh ăn của anh Thâm đến đương nhiên như thế, thì ra là bữa ăn cho nhân viên.
Vì thế mới có người trả lương cho cậu.
Tần Thâm xa xa cưỡi ngựa đến, dừng ngay trước mặt Nhan Húc, từ trên lưng ngựa đúng lúc có thể chạm đến khuôn mặt Nhan Húc đang ngẩng lên, thuận tây nhéo một cái, gật đầu ra hiệu với hai người Lương Gia Hân.
Sau đó nhảy xuống ngựa, giày quân đội nhẹ vang trên cát, mấy người phía sau cũng nhảy xuống, dẫn vài người tiếp theo đi xem ngựa.
Tần Thâm ở phía sau hỏi Nhan Húc: “Em còn chóng mặt không? Nếu còn thì khỏi cưỡi ngựa.”
Nhan Húc cầm di động, lập tức nói: “Em muốn cưỡi, đã tốt hơn rồi anh.”
“Vậy anh sẽ dẫn ngựa cho em, hôm nay thử cảm giác thôi, đợi khi nào em khỏe rồi cho em cưỡi.”
Nhan Húc miễn cưỡng đáp ứng.
“Hơn nữa ngựa ở đây là để kinh doanh, nếu em cưỡi ngựa chắc chắn phải có người đi theo, không chịu cũng phải chịu.” Không biết có phải Tần Thâm muốn chọc cho cậu vui vẻ hay không, mà nói: “Vừa rồi tụi anh cưỡi ngựa, họ đuổi theo tận nửa đường còn phải đưa thêm tiền.”
Nhan Húc bất mãn nhìn mấy người chủ trang trại đằng sau: “Thật quá đáng, chúng ta không cưỡi nữa.”
Tần Thâm cười cười: “Dù sao cũng đã đến rồi. Em cưỡi ngựa, anh giữ cho em, như vậy là ổn.”
Nhan Húc lập tức gật đầu.
Sau khi thảo luận xong, nhất trí quyết định để mấy cô gái cưỡi ngựa, những người khác ở phía trước dẫn ngựa, nhưng bắt buộc phải thêm một người nữa, chủ chuồng ngựa cười tủm tỉm đi tới dắt dây cương.
Khi đi sâu vào thảo nguyên, ông chủ lấy lòng nói với đám người trẻ tuổi: “Ở đây có tập tục cưới vợ là để vợ ngồi trên lưng ngựa mà dắt về.”
Tất cả mọi người không thèm để ý đến cái người chăn nuôi mang giọng địa phương ở Bắc Kinh này, chỉ có mình Nhan Húc là xấu hổ, ánh trời chiều chiếu lên khuôn mặt hồng hồng của cậu, có chút nóng.
Bọn họ cứ đi thẳng về phía trước, nhưng vẫn cách mặt trời đỏ rất xa, có những khách du lịch còn đuổi theo ánh hoàng hôn, mặt trời lặn dần về phía Tây, trong không khí hơi nóng bập bùng, trên đồng cỏ nhấp nhô chập chùng như sóng biển.
Những tia nắng cuối cùng cũng chìm vào mặt đất, thảo nguyên gió lớn, những ngôi sao trên cao sáng lên giữa bầu trời tăm tối, dưới đồng cỏ thì có ánh sáng đèn pin chiếu quanh con đường, những con ngựa đi xuyên qua đồng cỏ như những chú cá bơi lội dưới biển rộng mênh mông.
Đến khi họ rời khỏi trang trại ngựa, thịt dê nguyên con được nướng trong vòng bốn tiếng đồng hồ tới lúc về đã có thể ăn, trong sân lan tỏa mùi thịt dê hòa lẫn với mùi thơm của cây thì là.
Mọi người ngồi vây quanh vỉ nướng, ông chủ còn cung cấp miễn phí thiêu đao tử.
Lát nữa mọi người sẽ về, nên ông chủ muốn mấy vị khách nếm thử loại rượu trắng khó uống này.
Nhan Húc nếm thử một miếng, như uống rượu, bị xông đến nỗi rơi nước mắt.
Tần Thâm nhìn bé thỏ trắng hình như bị đỏ mắt, nở nụ cười không đứng đắn, đút một miếng thịt cho cậu ăn.
Không uống rượu, thì phải chơi một trò chơi, Lưu Hâm lấy một hộp bài trong cặp ra, muốn chơi lớn.
Đến khi mọi người rút bài xong, trên mặt đều cứng lại.
“Vù” một trận gió đêm thổi tới, thổi qua những lá bài trong tay của sáu người, sáu lá thì có bốn lá ghi “Hãy chọn một thành viên khác giới để hôn.”
Đây là bọn họ muốn làm người mai mối! Tám mươi lá bài, mà hết sáu mươi lá đều có câu này.
Lưu Hâm đổ mồ hôi lạnh hứng chịu những ánh mắt đang nhìn hằm hằm về mình, cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu không thì...”
Theo chiều kim đồng hồ thì Nhan Húc là người đầu tiên mở bài, nói: “Lá của em là câu này.”
May mắn không phải lá bài có câu mà hắn sắp đặt.
Tất cả mọi người xiết chặt bài trong tay thở dài một hơi.
Là một câu hỏi rất ngây thơ: “Mấy tuổi bạn nhận được nụ hôn đầu tiên.”
Nhan Húc lắc đầu, biểu thị không có đáp án.
Tần Thâm vừa rồi kìm lòng không được giữ chặt ngón cái, rồi thả lỏng ra, có chút khó hiểu sao những người khác không làm ầm lên.
Mấy người ở đây đang lo lắng nhăn mày nhìn bài trong tay mình.
Đến lượt Tần Thâm.
Hắn lật bài trong tay ra.
Ngay tức khắc mọi người đều hít vào một hơi lạnh, bao gồm cả Nhan Húc.
La Tử Xuyên lập tức nói: “Ôi, gì đây, Lưu Hâm cậu toàn bày những thứ gì không vậy?”
Tống Vũ cũng nghiêm túc: “Cái này không phải là muốn chiếm tiện nghi con gái nhà người ta sao?”
Hai cô gái lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Lưu Hâm cẩn thận nói: “Nếu không thì đổi thành cùng giới đi, được không?”
Xung quanh bỗng dưng im lặng đến quái dị.
Tần Thâm: “Được.”
Lưu Hâm rót một ly rượu, đưa tới trước mặt Tần Thâm, thấy chết không sờn: “Anh Thâm, xin lỗi, ly này coi như để giải độc, hôn tôi đi.”
Tần Thâm nhận lấy ly rượu nhỏ.
Nhan Húc: Mình muốn che mắt! Mình muốn khóc!
“Nhan Húc.”
Nhan Húc ngẩng đầu, có một bàn tay mát mẻ nâng cằm cậu, đôi môi ướt nước ấn xuống, mang theo mùi rượu mà hắn mới vừa uống, lần này không phải xông lên mắt nữa, mà trái tim Nhan Húc thật sự muốn nhảy ra ngoài.
Mười một giờ rưỡi đêm.
Nhan Khả nhận được điện thoại của Tần Thâm, lén lút ra mở cửa, đỡ em trai đang chóng mặt của mình.
Tần Thâm nắm tay ho khan: “Lúc chơi đùa có uống ít rượu, ngại quá.”
“Nói gì vậy, em ấy cũng không phải con nít, con trai uống chút rượu đâu có sao.” Nhan Khả nói, “Đêm hôm khuya khoắt còn đưa em ấy về đây, quá phiền.”
Lượng cồn thiêu đao tử hơi mạnh, ý thức của Tần Thâm bây giờ có chút không tỉnh táo, phải nhờ người ở trang trại giúp họ lái xe về.
Hắn nhìn Nhan Húc đang đỏ mặt đứng bên cạnh, muốn vươn tay nhưng lại thôi, nói: “Đã làm phiền rồi, cậu đưa em ấy vào ngủ đi.”
Trước khi đi, hắn còn nhắc nhở: “Nhan Khả, đừng để ba mẹ cậu biết chuyện này.”
“Biết rồi. Về cẩn thận.”
Nhan Khả dìu Nhan Húc về phòng, nhẹ nhàng nhéo mặt cậu: “Con mèo nhỏ say xỉn, còn học uống rượu nữa.”
Nhan Húc ôm gối đầu lăn lộn né tránh, cười khanh khách.
“Có gì mà vui thế kia?”
Mặt Nhan Húc đỏ hồng, con mắt lóng lánh, nằm ngửa trên giường, cánh môi nhấp mở muốn nói gì đó, cuối cùng ông nói gà bà nói vịt trả lời: “Hôm nay em mới biết thì ra anh Thâm rất có tiền.”
“Chị đã sớm nhìn ra rồi ấy chứ, nào là giày quân đội của Belleville*, áo khoác bomber của Alpha Industries*, nhiêu đó thôi đã tận bốn ngàn.” Nhan Khả cầm điện thoại gõ nhan Húc, “Làm sao? Em định câu một chàng rễ vàng tới cho nhà chúng ta hả?”
Nhan Húc cười ngây ngô: “Ha ha.”
“Đứa ngốc.”
Nhan Khả giữ bí mật, đi ra ngoài lấy khăn tắm cho cậu, thì gặp Nhan tiên sinh.
“Ba, sao ba còn chưa ngủ?”
“Em con về rồi?”
Nhan Khả gật đầu, thấy bộ dạng không yên lòng của Nhan tiên sinh, thật muốn ghi lại câu nói của ông khi ông nói mình không đối xử với em như một đứa em trai cho ông nghe, rốt cuộc ai mới là người xem Nhan Húc như con gái vậy hả.
Nhan tiên sinh nhìn vào trong phòng: “Trở về với Tần Thâm sao?”
Nhan Khả gật đầu: “Tần Thâm đưa em ấy về ạ.”
Nhan tiên sinh ngửi thấy có mùi rượu, hơi mất hứng: “Còn uống rượu nữa?”
Nhan Khả nhanh trí: “Húc Húc đau lòng ấy.”
“Nó đau lòng cái gì?”
“Khụ, thì là chuyện Tần Thâm có bạn gái, lúc con quen bạn trai em nó cứ như bị cướp mất đồ, nên khổ sở chứ sao.”
Nhan tiên sinh kinh ngạc: “Tần Thâm có bạn gái rồi?”
Nhan Khả tiếp tục nói bừa: “Hình như vậy, hôm qua Húc Húc bị cảm nắng là vì chuyện đó, thấy Tần Thâm đi hẹn hò.”
Đáy lòng Nhan tiên sinh dậm chân: không tốt rồi.
Đêm nay lại là một đêm không ngủ.Tác giả có lời nói:
Nhan Húc: “Anh Thâm, anh định mua nhà sao? Mua một tặng một, một tổ ấm tình yêu và một con heo vàng đó nha.” (haha đáng yêu ghê)
*giày quân đội của Belleville
*áo khoác bomber của Alpha Industries