Thu Dung quan sát đoàn người trước mặt và âm thầm đánh giá Cổ Nghiên Hy và Lâm Huy Thành, theo trực giác nhạy bén của cô cho biết, với khí chất bất phàm như vậy thì cả hai không phải là những người có thân phận bình thường.
Giống như người cô vừa đụng độ khi nãy ở trong viện nghiên cứu, cả ba người đều mang lại cho cô một cảm giác nguy hiểm như nhau.
Thu Dung xuất hiện dưới ánh trăng dịu dàng đêm nay trong cái nhìn của Cổ Nghiên Hy chính là một tạo vật đẹp đẽ nhất mà anh từng chứng kiến, cô lặng yên đứng đó và nổi bật với không quá nhiều động tác gây chú ý. Từ mái tóc đến nước da của cô đều đặc biệt thu hút ánh nhìn của kẻ khác.
“Tuyệt vời.” Cổ Nghiên Hy nhìn Thu Dung không chút che đậy sự hứng thú của mình, ngay cả Lâm Huy Thành cũng bất ngờ trước biểu hiện của anh.
Tuy nhiên một người không thường biểu lộ hỉ nộ ái ố ra ngoài như Lâm Huy Thành cũng không khỏi thừa nhận, cú đáp đất đó của cô đã để lại một ấn tượng khó phai mờ trong lòng anh.
Cổ Nghiên Hy không ngần ngại tiến lại gần để quan sát kỹ hơn, anh càng tiến tới một bước, sự cảnh giác trong đôi mắt xám ấy càng tăng thêm một phần.
Ở tuổi thiếu niên, khí thế của Cổ Nghiên Hy đã được xem là uy nghiêm bức người, hầu như bất kỳ người bình thường nào nhìn thấy anh đều đã bước lùi ba phần, đứng trước một con mồi đầy thú vị như Thu Dung, khí thế ấy trở nên dày đặc hơn rất nhiều.
Lâm Huy Thành có hơi bất ngờ trước hành động như săn mồi của anh, im lặng án binh bất động chờ xem phản ứng của đứa trẻ trước mặt. Bởi vì anh nhận ra Cổ Nghiên Hy không có ý định dọa nạt đứa trẻ trước mặt mà chỉ đơn thuần là thưởng thức.
Nhưng Thu Dung lại không nghĩ như vậy.
Thu Dung bị khí thế của Cổ Nghiên Hy làm cho sự cảnh giác tiềm ẩn trong con người cô trỗi dậy, mỗi một lúc anh cận kề bước tới cô lại thấy không ổn. Vì vậy không nói hai lời, Thu Dung liền xuất thủ trước. Tiên hạ thủ vi cường.
Động tác của cô chuẩn xác mau lẹ khiến ánh nhìn của Nghiên Hy một thoáng hiện lên sát ý, ánh mắt anh chỉ dành với những người có khả năng đánh ngang cơ với mình. Từng chiêu từng chiêu của cô nhắm vào Nghiên Hy đều là sát chiêu, điều đó cho thấy cô đang sẵn sàng dốc toàn lực tấn công anh. Nghiên Hy nhận ra được, nếu anh đánh giá thấp cô, anh sẽ phải trả giá khá đắt.
Trong quan niệm của Cổ Nghiên Hy trước giờ, vật gì càng đẹp, thì nó sẽ càng độc. Trong mắt anh thì đứa trẻ trước mặt đây hoàn toàn đúng với quan niệm đó. Vì vậy anh không ngần ngại hóa giải từng chiêu của cô.
Cả hai người quần nhau trước sân chính của viên nghiên cứu đã kinh động không ít người, cận vệ của Cổ Nghiên Hy đứng một bên không dám xen vào cuộc đấu của hai người nếu như không có hiệu lệnh cho phép của anh.
Giao thủ hơn mười mấy phút, nhận ra những người xung quanh kỳ lạ đó sẽ không xen vào cuộc đấu của họ, Thu Dung càng tin chắc rằng những người này không phải là dư đảng của gia tộc họ Dương. Bằng vào thực lực của kẻ đang giao chiến trước mặt cô đây đã đủ cho thấy, thân phận của những người này tuyệt đối không thấp hơn Dương Thiếu Quân. Hơn nữa, trong dư đảng không thể nào có một người mạnh như vậy mà cô không hề hay biết.
Mãi giao chiến kịch liệt, cô không hề để ý đến thân hình trẻ con của cô hiện giờ lại đạt đến tốc độ kinh khủng như vậy, mỗi một động tác của đều nhanh đến một cặp mắt thường không qua huấn luyện sẽ không thể nào bắt kịp. Người ngoài nhìn vào, đặc biệt là Lâm Huy Thành thật sự đã bị kinh động không ít.
Chưa bàn về kỹ thuật chiến đấu của cô, nội tốc độ từ lúc khởi điểm khi giao đấu với Cổ Nghiên Hy đã vượt xa khả năng của một người trưởng thành bình thường chứ đừng nói tới người đang giao đấu chỉ là một đứa trẻ nhỏ gầy.
Thế thì đừng nhắc đến Cổ Nghiên Hy đã trải qua quá nhiều đợt huấn luyện hà khắc của bộ đội đặc chủng. Vẻ mặt anh đã bắt đầu nghiêm túc hơn, quá lâu kể từ lúc không còn được giao chiến với kẻ nào ngang tay ngang sức với mình trong mười lăm phút đầu tiên, Cổ Nghiên Hy càng đánh càng hăng.
Phía Nghiên Hy chỉ mới bắt đầu khởi động thì phía Thu Dung lại gần như kiệt sức, cô cảm nhận rõ cơ thể sắp sửa đạt tới cực hạn nếu cô còn tiếp tục dốc hết sức đánh với anh. Cô đang làm một việc không khác gì lấy trứng chọi đá, cứ đánh mãi như thế này cô sẽ rơi vào cảnh một mất một còn với người đứng trước mặt đây, anh quá kinh khủng. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã sở hữu năng lực kinh người như thế, sau này chắc chắn sẽ là một nhân vật làm mưa làm gió không thể xem thường.
Nếu là Thu Dung ngày trước hẳn sẽ còn trụ được lâu hơn, nhưng cô rất rõ cơ thể hiện tại của mình, hoàn toàn không phải là của mình. So về kỹ thuật, Thu Dung có thể miễn cưỡng được xem là ngang tay với Cổ Nghiên Hy, nhưng so về thể lực và sức bền, cô hiện tại không bằng một phần mười anh. Những vết xô xát của các đòn đánh nhanh chóng xuất hiện trên làn da trắng ngần và khuôn mặt chật vật của Thu Dung.
Một giây lơ là, Thu Dung liền bị anh đánh văng ra xa. Cô rơi xuống đất như con bướm gãy cánh, nằm bất lực dưới đất.
Cô ôm bụng lồm cồm bò dậy, nhìn Cổ Nghiên Hy bằng ánh mắt đầy sát khí.
“Thế nào, còn muốn đánh nữa không?” Cổ Nghiên Hy nhìn bộ dạng chật vật của Thu Dung, nở nụ cười ngạo nghễ, anh tiến lại gần chỗ Thu Dung đang ngồi, từ trên cao nhìn xuống cô như một bậc bề trên kiêu hùng.
Thu Dung mím chặt môi trước sự khiêu khích đó, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Cổ Nghiên Hy rất nghĩa khí chờ cô loạng choạng đứng dậy chứ không tiêu nhân thừa dịp cô đang yếu thế mà tấn công, huống hồ chiến thắng một đứa trẻ cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì để mà khoe khoang cả.
Thế nhưng bất ngờ, dưới ánh mắt kinh ngạc của Cổ Nghiên Hy, cô xoay người bỏ chạy hết tốc lực. Tư duy của Thu Dung rất rõ ràng, cô đánh không lại thì cũng không ngu xuẩn đến mức đứng yên để bị bắt lại.
Với tốc độ nhanh bất thường của mình, cô nhanh chóng vượt qua được lớp lớp cận vệ chuyên nghiệp.
“Đâu có dễ như vậy.”
Lâm Huy Thành bất ngờ xuất hiện phía trước đón đầu chặn đường cô.
Thu Dung rơi vào thế cưỡi cọp không thể không đánh trả, nhưng anh lại hóa giải từng chiêu từng chiêu của Thu Dung một cách dễ dàng khiến cô lại một lần nữa rơi vào thế hạ phong.
Nếu Cổ Nghiên Hy thuộc tuýp người tấn công như vũ bão giống cô, thì Lâm Huy Thành lại ngược lại hoàn toàn, chiêu nào của anh cũng nhẹ tựa lông hồng, mà vô cùng hữu lực. Anh dễ dàng gạt bỏ từng chiêu chuẩn xác của cô mà không tốn một chút sức lực.
Nhìn vào đôi mắt bình thản của Lâm Huy Thành, Thu Dung bất chợt cảm thấy mình như con thú hoang đang đứng trước người thuần thú và bộc lộ hết bản tính hoang dại bất tuân quy luật vậy. Chiêu thức của cô bị cả hai người nắm rõ như lòng bàn tay.
Một Cổ Nghiên Hy cô đã đánh không lại, nay xuất hiện thêm một Lâm Huy Thành còn cao tay hơn.
Cô không muốn bình chân như vại rơi vào tay bọn họ dễ dàng như vậy, nhưng Thu Dung không thể không thừa nhận, sự bất lực kéo dài giữa hai lần giao thủ mang đến phỏng đoán không thể nào thoát khỏi tay bọn họ dần trở thành sự thật.
Trong đầu Thu Dung giờ duy nhất nghĩ được một chuyện đó là dốc toàn lực lui về phía sau chạy thoát.
Nhưng cô không biết mọi suy nghĩ bất an hiện rõ trong mắt cô đã hoàn toàn bán đứng cô, một người giỏi nhìn thấu tâm can người khác như Lâm Huy Thành, lại không thể nào để sót được điều vô cùng quan trọng ấy.
Nhận ra Thu Dung bắt đầu không phản đòn nữa mà dốc toàn lực lùi về sau mong mở đường máu chạy thoát, Huy Thành nhanh chân hơn một bước bọc phía sau lưng cô, cô vì vội vàng muốn chạy trốn liền dính một chưởng không dùng toàn lực của anh.
Vừa tỉnh dậy đã liên tiếp dính hai đòn của Cổ Nghiên Hy và Lâm Huy Thành, chưa nói trước đó còn vật lộn với Huỳnh Tưởng Minh, cơ thể Thu Dung đạt tới cực hạn, cô gần như không thể gượng dậy được nữa. Cô bất lực ngước nhìn Lâm Huy Thành đang đứng từ trên cao nhìn xuống bộ dạng chật vật của cô với anh mắt lạnh lùng.
“Em không biết là dù có chống trả thế nào đi nữa, em cũng không thể nào thoát khỏi đây sao, cô bé?”