Từng bông hoa tuyết
nhè nhẹ rơi xuống đậu trên gò má lạnh lẽo của Thu Dung, sau một thoáng
tan thành nước lại chảy xuống như những giọt nước mắt xót thương cho
cuộc đời chưa được hưởng lấy một ngày hạnh phúc của cô.
Nằm trên
nền tuyết trắng lạnh lẽo giá băng, cô đưa mắt nhìn trời đêm tĩnh mịch
không có lấy một vì sao. Tự hỏi lòng mình, vậy là cô đã có thể chấm dứt
chuỗi ngày đau đớn đó được chưa?
Chắc là được rồi nhỉ? Việc cuối cùng cô có thể làm cho anh, cũng sắp hoàn thành rồi.
Hẳn là cậu chủ kính yêu của cô đang ở trong căn biệt thự ấm cúng, hạnh phúc ôm lấy vị hôn thê của mình chờ tin vui ngày mai, sau này sẽ cùng nhau
xây đắp tổ ấm riêng của hai người.
Chỉ riêng hai người.
Và cô sẽ không phải được thấy điều đó.
”Ánh mắt đó là gì hả Thu Dung?” Anh ngẩng đầu khỏi tập tài liệu trên tay, cô còn nhớ ánh nhìn của anh khi ấy lạnh lùng đến đáng sợ, cứ như Thu Dung
vừa làm chuyện gì tày trời lắm.
Ánh mắt say đắm của cô bị anh bắt được.
Cô giật mình, lúng túng cúi đầu: “Không có gì, thưa cậu.”
”Đã làm thuộc hạ thì không thể để những chuyện khác quấy nhiễu tâm tư của
mình.” Anh ném xấp tài liệu vào người cô, giấy rơi tứ tung, giọng anh
bực bội khó chịu: “Lui xuống chịu phạt đi.”
Cô cúi đầu che giấu nỗi buồn.
”Vâng, thưa cậu.”
Đã làm thuộc hạ thì không thể để tình cảm quấy nhiễu tâm tư.
Cô luôn nghe lời anh, nhưng sao lần này thật sự khó quá, cô không thể khống chế trái tim mình, đem lòng yêu anh.
Yêu cậu chủ của mình, thì phải trả giá.
Yêu anh trai của mình, thì phải bị trừng phạt.
Mà giờ Thu Dung cô vừa dơ bẩn, vừa sắp cận kề cái chết. Lấy tư cách gì đi yêu nữa đây?
Cô bỗng muốn khóc thay cho mình, mà môi vẫn nhếch lên thành một nụ cười nhạt thếch.
Nỗi đau cả đời cô phải chịu, cứ nối tiếp nhau, chồng chất lên nhau. Có ai thấu được chăng?
Nếu thật sự có kiếp sau, Thu Dung không muốn yêu ai thêm một lần nào nữa.
Càng không dám nhớ nhung đến hai chữ 'hạnh phúc' vốn không dành cho mình.
Hình không có thì bóng sẽ mất. Nhưng những lúc không có bóng, hình vẫn sẽ tồn tại.
Kể từ khi Thu Dung nhận thức được mọi chuyện xung quanh mình, cô đã sống
trong cảnh bạo hành gia đình, không phải cha dượng của mình nhậu nhẹt
say xỉn về đem cô ra đánh đập hả dạ, thì cũng là người mẹ ruột trút giận bằng những đòn roi cay nghiệt, luôn miệng mắng cô là đồ vô dụng, sinh
cô ra khiến sự nghiệp của bà đổ vỡ, sống cảnh nghèo đói túng quẫn và lấy phải ông chồng tệ bạc. Đau đớn hơn nữa là những khi, mẹ sẵn sàng thờ ơ
đứng một bên nhìn cô bị cha dượng đánh mà không hề can ngăn, cũng bởi vì ông ta một tay cưu mang hai mẹ con cô khỏi cảnh đầu đường xó chợ.
Trong những trận đòn roi như thế, mẹ Thu Dung không cho phép cô khóc, bà luôn nói người đáng khóc phải là bà mới đúng, và nhận ra nước mắt chỉ làm
tăng thêm roi vọt, vì vậy dù có đau đến cách mấy, cô cũng cố gắng không
khóc. Dưới đòn roi vô tình quật xuống, Thu Dung chỉ còn biết co cụm nơi
góc nhà, sự quật cường đáng sợ đã xuất hiện trên gương mặt non nớt cũng
từ đó mà ra.
Sự bình thản của Thu Dung càng khiến người khác dị nghị, họ luôn cho rằng cô là một đứa trẻ không được bình thường.
Khi ấy mấy người hàng xóm thường xầm xì với nhau rằng Thu Dung chỉ là một
đứa con hoang, thật lòng mà nói khi ấy Thu Dung không hiểu sâu sắc hai
từ “con hoang” nghĩa là gì mà mọi người đều nhìn cô với ánh mắt thương
hại hoặc ghét bỏ. Rồi thì mẹ cô là kẻ thứ ba trơ trẽn, ỷ mình chút nhan
sắc để quyến rũ cậu cả, người thừa kế của một gia tộc có tiếng và lợi
dụng cái thai để được bước chân vào nhà giàu có. Nhưng tiếc thay Thu
Dung không phải con trai, làm gì có chuyện được thừa nhận, còn cuộc đời
và sự nghiệp của bà cũng vì thế mà xuống dốc không phanh do chịu quá
nhiều điều tiếng nhơ nhuốc. Hiển nhiên một gia tộc lớn không thể nào để
cho một vết nhớ như mẹ cô sống tốt được. Đó là điều mà người dưng hay
kháo nhau như thế, Thu Dung nghe lỏm được mà thôi.
Còn rất nhiều
những lời nói ác ý khác mà Thu Dung còn quá nhỏ để hiểu được. Việc nhận
thức những năm tháng tuổi thơ bất hạnh cũng đã quá sức chịu đựng đối với một đứa trẻ.
Sau đó không lâu dượng nhậu xỉn đi gây gổ với giang hồ bị người ta đập chết, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con Thu Dung phải vật lộn mỗi ngày với cái ăn, có khi nhịn đói những ba, bốn ngày liền
cũng là chuyện rất thường tình. Cho đến một ngày bà không chịu nổi nữa
liền lôi kéo Thu Dung đến trước cổng một khu biệt trang lớn, gặp một
người phụ nữ quyền quý, đứng bên cạnh là quản gia đã phục vụ cho gia
đình họ nhiều năm.
Thu Dung nghe không hiểu hết những gì bà đã
khóc lóc tỉ tê gì với nữ chủ nhân của căn biệt thự đó và dưới sự thầm
thì to nhỏ của quản gia với người phụ nữ đó, mà cuối cùng Thu Dung đã bị bán đi.
Chính xác hơn là cô bị bỏ lại và mẹ cô ôm một xấp tiền ra đi.
Mặc cho Thu Dung khóc lóc van xin thế nào, bà cũng phũ phàng hất tay cô ra
và không một lần quay đầu lại, ôm số tiền có thể khiến bà sống tốt nửa
đời còn lại đi ra khỏi biệt trang. Cũng từ đó cho đến lớn, Thu Dung
không còn thấy mẹ mình nữa, bà sống chết ra sao không một ai nói cho cô
biết, rồi cô cũng dần quên mất hình dáng của bà.
Có chăng cũng còn lại cái danh đứa trẻ ngay đến mẹ đẻ cũng không cần.
Thu Dung đã khóc rất nhiều khi bị bỏ lại, sau này nhớ lại hình như cả đời cô, chỉ riêng lúc đó là cô được thực sự khóc một lần, khóc
đến khô cả nước mắt cũng chẳng có ai đoái hoài, lại không có những trận
đòn roi ngăn cản.
Và những năm tháng ở đó, cũng là lúc Thu Dung gặp cậu chủ Dương Thiếu Quân, anh trai cùng cha khác mẹ của cô.
Mười tuổi Thu Dung đã bước chân vào nhà họ Dương, trong mắt người ngoài thì
cô dù là con ngoài giá thú thì cũng phải quay về nhận tổ tông. Nhưng đối với Thu Dung mà nói, cô chẳng qua chỉ là một món đồ bị bán đi khi mẹ
mình rơi vào cảnh túng quẫn mà thôi.
Và người mua cô không ai khác chính là mẹ của Dương Thiếu Quân.
Bà ta chấp nhận cho cô vào đây không vì cái gì khác ngoài danh dự không
thể mất của nhà họ Dương, còn lại thì cô vẫn không là gì cả, ngay cả đến họ Dương, cô cũng không được phép mang theo. Danh dự của cả một gia tộc lớn phải chịu một vết nhơ là Thu Dung thì thử hỏi ai sẽ cho cô được
đường đường chính chính ngẩn mặt làm người. Đến khi lớn lên, Thu Dung
mới thật sự thấu hiểu, tuổi thơ của cô gồng gánh điều tiếng của gia tộc
mà dẫn đến số phận bất hạnh, nghĩ được như vậy, cô mới không cảm thấy
oán hận.
Ngoại trừ lần gặp đầu tiên, từ dạo ấy Thu Dung không còn gặp lại người phụ nữ quyền quý kia, càng đừng nói là được gặp mặt người được xem là cha ruột của mình. Nghe đâu cả hai đã ly thân sau khi sinh
ra đứa con trai đầu lòng là Dương Thiếu Quân, Dương Hiếu Kính chuyển ra
khỏi biệt trang lập nên sự nghiệp mới. Người cô có thể gặp được là quản
gia của nhà họ Dương, người lo chỗ ăn chỗ ở cho cô.
Như đã nói,
dẫu mang huyết thống của nhà họ Dương, Thu Dung chỉ được xem như là
người ăn kẻ ở trong nhà, làm sai thì vẫn bị phạt không cho ăn cơm, phạt
quỳ, phạt đòn và rất nhiều kiểu hình phạt mà kẻ hầu nào sống trong biệt trang lâu năm có thể nghĩ ra để chờ cô
sai phạm. Bởi lẽ cô có than khóc thì có ai đứng ra bênh vực đâu, họ vốn
không thích xuất thân hèn kém của cô, họ cảm thấy cô chính là nỗi ô nhục của nhà họ Dương, vào được đây ăn nhờ ở đậu cũng đã là phước phần của
cô rồi.
Mỗi một ngày trôi qua, Thu Dung không muốn bị phạt thì
phải chăm chỉ chạy việc, ai sai gì làm đó, cô cũng không còn thời gian
để nghĩ đến những chuyện khác ngoại trừ phải làm để có cái ăn mỗi ngày,
lại chẳng màng đến chuyện tính tháng tính năm.
Rồi một ngày kia cô lại gặp lại người phụ nữ đó, có vẻ thấy cô lấm lem bùn
đất không hợp nhãn quan của bà ta, liền sai người chỉnh trang lại cho
cô, ngay cả mái tóc dài ngang lưng cũng bị cắt ngắn đi. Mọi thứ trước
sau đều không cho Thu Dung có cơ hội được ý kiến, mà Thu Dung cũng hiểu
chuyện, nên đành im lặng.
Sau khi nhìn tới nhìn lui đến khi đã
hài lòng, người phụ nữ mới cho quản gia thông báo những việc sắp tới cô
sẽ làm và nhiệm vụ chính của cô chính là ở bên cạnh phục vụ cho anh trai cùng cha khác mẹ của mình. Ngoại trừ xem mình như kẻ dưới, tuyệt đối
không được phép tự cho mình là em gái của Dương Thiếu Quân, bởi vì cô
không xứng. Người phụ nữ đó đã nói với cô như vậy.
Thật ra có
được phép hay không, cô cũng chẳng dám mơ tưởng gì, đã không ai xem cô
như người nhà, sao cô phải hạ thấp mình đi nhận người thân, trong lòng
Thu Dung đã thực sự nghĩ như vậy. Việc khiến cô tò mò đó là quyết định
của phu nhân, tại sao lại chọn cô ở cạnh con trai của bà?
Tuy nhiên câu trả lời mãi sau này Thu Dung mới được biết.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu chủ, anh là một thiếu niên quanh năm suốt tháng
nằm trên giường bênh, nước da trắng xanh đối lập với nước da hơi nâu
khỏe mạnh của cô, đã khiến cô không khỏi ngỡ ngàng. Trong đầu cô luôn tò mò về hình ảnh người anh trai trên danh
nghĩa này, nghĩ thế nào cũng không thể ngờ đến anh lại chỉ là một thiếu
niên phải vật lộn với bệnh tật, trong lòng Thu Dung lúc ấy đã dâng trào
một cảm giác xót xa mà chính cô cũng còn chưa bao giờ tự dành cho mình.
Lẽ dĩ nhiên là không ai biết được, vì cô không dám thể hiện ra.
Dương Thiếu Quân mắc bệnh tim bẩm sinh, một căn bệnh quái ác đeo bám khiến
anh cũng dần phải học cách kiểm soát cảm xúc của mình. Hầu như Thu Dung
chưa bao giờ thấy cậu chủ biểu lộ một cảm xúc khác biệt nào ngoài sự
lạnh nhạt xa cách, kể cả một nụ cười mỉm cũng không. Ngay cả khi có phu
nhân ở đó, anh vẫn giữ nguyên một bộ mặt như vậy.
Tuy vậy trong mắt Thu Dung, anh chỉ lạnh nhạt ở vẻ ngoài, bên trong lại rất dịu dàng ôn hòa.
Anh hình như không hề bất ngờ với sự hiện diện của Thu Dung, thậm chí cô có làm
gì khi ở cạnh anh, anh cũng không quan tâm, làm đúng làm sai đều không
một lời trách mắng. Và anh khác với tất cả mọi người ở chỗ, anh không hề tỏ ra chán ghét cô.
Mà sự xa cách của anh đã là động lực để Thu Dung cố gắng mỗi ngày.
Thu Dung không biết, kể từ lúc gặp Dương Thiếu Quân, cô đã mặc định anh là
người thân yêu duy nhất trong lòng mình. Cuộc sống của cô bắt đầu khác đi bởi việc không xoay quanh ai khác ngoại trừ một người.
Ở đâu có Thiếu Quân, thì ở đó có Thu Dung.
Thế là từ đó, mỗi khi trời vừa hửng sáng cho đến khi đêm xuống, cô luôn ở
bên cạnh chăm sóc Thiếu Quân, Thiếu Quân học gì làm gì cô cũng sẽ học
làm y như vậy với ước muốn được giúp đỡ anh, nhưng bởi vì từ nhỏ Thu
Dung đã không được học hành đàng hoàng cộng với tố chất của anh còn hơn
hẳn người thường nên điều đó khiến cô phải vất vả hơn trong việc bắt kịp nhịp độ của anh. Thu Dung chăm chỉ đến mức trên dưới biệt trang ai
cũng thấy cô vừa làm việc vừa lẩm nhẩm học bài, khi mọi người bắt đầu ngày mới thì Thu Dung đã ngồi ở một góc say sưa đọc sách nghiên
cứu. Kể cả sau khi Thiếu Quân nghỉ ngơi cô vẫn tiếp tục theo chân quản
gia học cách quán xuyến mọi việc một cách chu đáo nhất. Phàm là chuyện
có liên quan đến Thiếu Quân, Thu Dung đều không dám lơ là.
Mọi sở thích và sở ghét của Thiếu Quân cô đều nắm rõ, ngay cả bệnh của anh tái phát bất chợt cũng do một tay Thu Dung lo liệu. Hơn bất kỳ ai khác, Thu Dung bắt đầu ở bên anh như hình với bóng. Anh là hình, còn cô là bóng. Không có hình, sẽ không có bóng.
Dần dà không còn ai dám xem thường cô nữa, dường như Thiếu Quân lúc ấy cũng đã nhìn cô với ánh mắt khác đi. Cũng bắt đầu vô tình nói với cô một, hai câu bâng quơ không hơn không kém.
Khoảng thời gian ở bên Dương Thiếu Quân là khoảng thời gian duy nhất cô không
phải nghe những lời xầm xì to nhỏ về mình, những trận đòn roi và hình phạt nặng nề, hay những lời mắng nhiếc đầy bực bội. Mà vẫn luôn là sự
tĩnh lặng khó nói thành lời. Rồi thời gian cứ lẳng lặng trôi qua, cô
càng ngày càng thích được ở gần anh.
Thiếu Quân không thích ồn
ào, cô cũng không thích nói nhiều, Thu Dung luôn nỗ lực chiều theo ý
muốn của anh, không chen chân quá nhiều vào thế giới của Thiếu Quân, mà
luôn đứng từ xa nhìn lại, cô luôn lo sợ một ngày nào đó lỡ như mình làm
sai, anh sẽ chán ghét cô. Nhất là khi có người ngoài, cô sẽ chủ động
tránh sang một bên, sợ vì bản thân mình mà ảnh hưởng đến cái nhìn của
người khác lên anh. Ánh hào quang của Thiếu Quân, không thể vì cô mà vấy bẩn.
Trong không gian học tập và làm việc thường nhật, ngoại trừ anh và cô không hề có người thứ ba xen vào. Chỉ khi đi ra ngoài được
bảo bọc bởi các vệ sĩ mới là lúc người không có không gian riêng. Khiến
Thu Dung thỉnh thoảng luôn tự hỏi, trước đây khi không có cô ở bên, có
phải anh chỉ luôn cô độc một mình? Cảm giác đó thật sự rất khó chịu.
Cho đến một ngày hai năm sau đó, trên đường trở về biệt trang, xe của họ bị chặn đầu, toán người đó muốn bắt Thiếu Quân đi. Đây không phải lần đầu tiên Thu Dung chứng kiến cảnh
tượng đó. Bởi vì gia thế nhà họ Dương quá lớn, làm ăn với cả chính phủ
và xã hội đen, quan trường hay thương trường đều có vô số đối thủ như hổ rình mồi. Muốn nắm vững cục diện thì nhằm vào cậu chủ của nhà họ Dương
là chuyện rất bình thường. Ngay cả khi là người nhà họ Dương, xứng danh
kế thừa toàn bộ sự nghiệp, cũng đã đưa Thiếu Quân lên trước đầu sóng
ngọn gió, an toàn của anh ảnh hưởng đến rất nhiều con người.
Nhưng lần đó thì khác, ngày ấy khi dằn co với toán người đáng sợ đó, Thiếu Quân đã bị thương.
Bởi vì Thiếu Quân bị bệnh tim, nên bất cứ một ca phẫu thuật nào thì tính
mạng cũng như chỉ mành treo chuông. Thu Dung như chết cứng khi ôm Thiếu
Quân toàn thân đầy máu, nỗi sợ hãi bủa vây lấy cô trong giờ phút đau đớn đó.
Hình mất đi, thì còn gì bóng.
Thu Dung đã tự trách mình rất nhiều. Kể cả khi phu nhân chỉ thẳng vào mặt
cô trách phạt nặng nề, cô cũng không cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nhìn thấy hình ảnh Thiếu Quân nằm trên giường bệnh trong tình trạng nguy kịch, lần đầu tiên Thu Dung nhận thức rõ được sự bất lực yếu đuối của mình không sớm
thì muộn sẽ là một gánh nặng. Muốn được ở bên Thiếu Quân, Thu Dung phải
trở nên mạnh mẽ hơn mới bảo vệ được người mình thương yêu, còn là người
thân duy nhất của chính mình.
Cũng chính lúc đó, cô được gặp cha
ruột của mình, một người đàn ông quyền lực mà người ngoài nghe danh đã
phải kính sợ, hay tin Thiếu Quân nhập viện đã tức tốc từ nước ngoài trở
về.
Chợt tỉnh khỏi cơn mê muội, Thu Dung biết muốn trở nên mạnh mẽ hơn, thì đây chính là cơ hội giúp cô đổi đời.
Cô nhất định phải trở nên mạnh mẽ.
Lần gặp mặt đó, cô không dám gọi ông là cha, mãi đến sau này vẫn vậy. Nhưng ông thì biết cô là con gái của mình. Ngẫm lại cô cũng không biết mình
đã lấy đâu ra nhiều dũng khí để cầu xin ông cho cô một cơ hội được trở
nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ Thiếu Quân.
Và ông đã chấp nhận.
Mà không một lời chất vấn.
Cô thật lòng không muốn rời xa cậu chủ của mình, nhưng đây là con đường mà Thu Dung phải chọn. Không một ai được phép cản đường Thiếu Quân. Bàn
tay của anh không thể nhuốm máu của gia tộc. Cô phải trở thành điểm tựa
của anh, giữa muôn vàn trắc trở.
Vậy nên, mười hai tuổi Thu Dung
rời khỏi biệt trang nhà họ Dương, theo chân người cha chưa một lần cô
dám gọi, bước trên con đường mà không một người bình thường nào dám bước đi. Mưa máu gió tanh, mưu ma chước quỷ, kể cả gian trá lừa lọc ở bất kỳ lĩnh vực nào, Thu Dung đều học lấy. Thế giới mà cô dấn thân không có sự nhân từ, nhưng bởi vì trong tim luôn có một người cần phải bảo vệ, nên
Thu Dung sẽ cam tâm tình nguyện chịu đựng.
Để rồi khoảng thời gian bình yên cũng hạnh phúc nhất trong cuộc đời Thu Dung đã vĩnh viễn dừng lại ở năm tháng đó.