Năm giờ ba mươi phút sáng.
Thành phố sương mù cổ kính vẫn còn chìm vào trạng thái mờ ảo. Tiếng chim hót lanh lảnh truyền đến từng khung cửa sổ hộ gia đình. Ánh sáng mờ mờ chiếu đến từng ngóc ngách của thành phố, lại chỉ thấy mơ hồ từng làn sương trắng kỳ diệu.
Luân Đôn, thủ đô nước Anh, trong hiện đại lại mang nét cổ điển.
Chạy qua Starbucks, là đến quảng trường Trafalgar. Trần Tâm tai đeo tai nghe, tiếng nhạc êm dịu truyền đến bên tai, cô chạy chậm trên đường cái.
Trần Tâm có thói quen tập thể dục buổi sáng, đa phần sẽ là chạy bộ khắp con phố, tập khoảng một giờ đồng hồ, sau đó đi ăn sáng. Mọi thứ đều đặn diễn ra trong hai giờ đồng hồ, đúng tám giờ, Trần Tâm sẽ lái xe đi đến công ty.
Cô chạy chậm, rẽ phải, chạy thẳng. Một người đàn ông mặc áo bông đen dày, đi ngược hướng với cô. Trời mùa thu sương phủ tương đối lạnh, cho nên trên đường không ít người mặc đồ giống như người đàn ông đó.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng!” Luân Đôn cổ kính, con người thân thiện, những điều tốt đẹp ở đây khiến cho Trần Tâm vô cùng yêu thích. Người đàn ông thấy cô cười một tiếng, sau đó bỗng chốc nhớ ra điều gì, vội chạy theo cô hỏi.
“Thưa cô.” Trần Tâm nhìn lại, tháo tai nghe, người đàn ông tỏ vẻ ngượng ngùng, cất giọng nói trầm đặc của người bản xứ. “Phiền cô rồi. Cô có biết gần đây có một siêu thị sách, bên cạnh nó là một con hẻm dẫn đến con chợ nhỏ hay không?”
Trần Tâm nghe ra rõ ràng, nghĩ chút rồi gật đầu, chỉ về hướng ngược lại con đường của mình, hơi thở đều đặn nói: “Ngã rẽ phía trước đến giao lộ Stand và Cockspur, băng qua Whitehall, khoảng hai trăm mét là siêu thị sách.”
Người Việt Nam nói đó là nhà sách, người Anh nói đó là siêu thị sách.
Người đàn ông lắng nghe cô nói, sau đó vô cùng cảm kích gật đầu cảm ơn. Trần Tâm cười một tiếng.
“Anh muốn vào xem sách sao? Bây giờ còn khá sớm, đúng bảy giờ siêu thị sách mới mở cửa, có thể anh sẽ phải đợi lâu.”
“Cảm ơn cô, tôi tìm nó, ở gần nhà một người bạn, chúng tôi hẹn nhau đến nhà anh ta, nhưng không rõ là ở đâu, đành phải đến chung một địa điểm chính là siêu thị sách.” Người đàn ông cười nói.
Trần Tâm hiểu ý gật đầu, sau đó tỏ ý muốn rời khỏi. Anh ta vui vẻ một lần nữa cúi đầu cảm ơn, sau đó chào tạm biệt.
“Chúc một ngày tốt lành.”
“Chúc một ngày tốt lành.”
Hai người đi về hai phía khác nhau. Trần Tâm đeo lại tai nghe, tiếp tục chạy về phía trước. Người đàn ông áo đen quay đầu nhìn lại.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt quyến rũ, thân hình bốc lửa. Tóc cô đen tuyền, tròn mắt màu nâu đen, đặc điểm nổi bật của người phụ nữ thuần khiết châu Á, khiến cho người khác mê muội.
Anh ta cười mỉm, sau đó theo sự chỉ dẫn của người phụ nữ xinh đẹp đó, bước đi.
Nhà của Thái Anh xa quá, nếu không phải hôm nay là ngày cuối cùng Thái Anh ở Luân Đôn, chắc chắn anh ta sẽ không cực nhọc lết thân đến tận đây. Nhà anh ta ở tận phía tây Luân Đôn kia mà.
***
“Gabriel, mấy giờ em khởi hành?” Tiếng nói trầm ấm của một người đàn ông bản xứ vang lên trong căn phòng chung cư tại con phố Westminter xinh đẹp. Martin nhìn người phụ nữ đang bận rộn gấp đồ vào vali, anh ngồi trên giường bên cạnh, dịu dàng hỏi.
Hôm nay Gabriel sẽ về Việt Nam, cho nên anh xin nghỉ phép một ngày, thuận tiện đưa cô ra sân bay thành phố, từ đây đến đó cũng không gần.
“Hai giờ chiều.” Tên tiếng anh của Trần Tâm là Gabriel, cô nhíu mày nhìn bộ đồ lót trong tay, quay đầu lại hỏi Martin ngồi phía sau: “Em nhớ cái này em để ở nhà anh, tại sao lại ở đây nhỉ?”
Martin nghiêng người nhìn món đồ trong suốt trên tay cô, cười cười nói: “Hôm trước anh vừa mang qua, em nói em không có đồ để mặc.”
Nói xong, anh ôm chầm lấy cô, hôn lên má cô một cái thật mạnh. “Bây giờ cũng là chín giờ, em về đó thời gian lâu như vậy, một mình anh ở đây sao chịu nổi?”
Trần Tâm đảo mắt nhìn anh, không nghĩ ngợi nhiều liền áp đôi môi đầy đặn của mình phủ lên phiến môi mỏng của Martin. Martin vừa ý, hé miệng để cô dễ dàng tiến chiếc lưỡi thơm tho của mình vào trong.
Cả một quá trình dây dưa miệng lưỡi, tiếng động phát ra từ đôi môi hai người, Martin một chút chủ động cũng không có. Martin biết rõ, Gabriel người đang nằm trên người anh, ghét nhất là việc bị người khác biến cô thành bị động. Cô thích chủ động, cô bạo dạn, cô mạnh mẽ… Cô mang sức quyến rũ mê người.
Cảm nhận được bàn tay đang dần đưa xuống phía dưới của mình, Martin nhanh chóng véo mạnh cặp mông vểnh cao dưới tay, hai tay anh luồng vào trong, chiếc quần ngắn của Gabriel lập tức bị tuột xuống.
Cô nâng eo, bộ ngực tròn no đủ ép sát vào lòng Martin, hai tay cô thuần thục cởi bỏ quần tây dài của anh xuống. Hai tay lại đưa lên, chiếc áo sơ mi trên người anh cũng bị cô cởi nốt. Rất nhanh chóng, bộ phận mạnh mẽ của người đàn ông đã sớm căng lên chống vào vị trí mẫn cảm của cô.
Gabriel có thói quen không mặc đồ lót khi ở nhà, Martin hiểu rõ. Anh chưa vội cởi bỏ quần lót của mình, chỉ nhẹ ma sát lên cơ thể của cô. Đôi môi anh kéo xuống, không vén áo cô mà trực tiếp ngoặm lấy bầu ngực căng tròn kia. Chiếc áo cô mặc mỏng dính, chỉ cần liếc thoáng qua cũng thấy được hai điểm đỏ hồng bên trong, ngay cả đường cong sâu thẳm kia cũng cực kì rõ ràng.
Trần Tâm cảm nhận hơi thở nóng bừng bên của người phía dưới, cô lại ưỡn người, dâng cho Martin thứ mà anh muốn.
Là buổi sáng, rèm che đã kéo, nhưng ánh nắng bên ngoài vẫn có thể lẻn vào bên trong.
Mười một giờ hơn. Khu nhà của Trần Tâm nằm trong khu đô thị mới, tấp nập nhộn nhịp. Tiếng xe qua lại, tiếng cười nói ồn ào truyền vào cửa sổ tầng hai của ngôi nhà.
Martin nghiêng người nhìn người phụ nữ bên cạnh. Thân hình cô rất đẹp. Ngực cô đầy đặn, eo cô nhỏ nhắn, mông lại cong tròn quyến rũ. Cơ thể cô khiến cho mọi người đàn ông nào nhìn đến cũng cay mắt.
Cơn kích tình qua khỏi, mùi hương sau trận hoan ái thoang thoảng, Martin không nhịn được, vén tóc Gabriel qua một bên, hôn lên vai áo của cô.
“Được rồi, đi ăn thôi, chốc lát em tự mình đến sân bay, anh không cần phải đưa em đi.” Trần Tâm bỗng nhiên vén chăn, ngồi dậy. Từ nhà cô đến sân bay Gatwick khá xa, phía nam trung tâm Luân Đôn. Hôm nay là đầu tuần, phòng cho gặp phải trường hợp giao thông bị tắt nghẽn, cô phải đi sớm hơn một chút.
Martin thấy cô vội vàng như vậy, cũng cười một tiếng bước xuống giường. Anh theo thói quen đi đến tủ, mặc kệ trên người không có miếng vải che thân, chậm rãi lấy ra một bộ quần áo nam ở cánh cửa phải.
Tủ quần áo ngăn nấp sạch sẽ, giống hệt như chủ nhân của nó. Trong tủ này ngoại trừ những bộ sơ mi trắng, quần tây đen dài ra, thì không còn một bộ quần áo dư thừa nào dành cho nam cả. Martin xoay người, đi vào phòng tắm. Anh hạ mắt nhìn dòng nước hơi đặc mơ hồ dưới sàn nhà. Cô nàng Gabriel này, lúc nào cũng thản nhiên như vậy.
Đúng mười hai giờ trưa. Martin lái xe chiếc xe của mình đưa Trầm Tâm đến nhà hàng khá xa nơi cô ở. Một nhà hàng Ý đặc biệt ở phố sương mù mà cô rất thích.
Không cần hẹn trước, bên trong vẫn còn bàn trống. Hai người gọi hai phần mỳ Ý và một chai Chianti, một loại rượu vang miền trung nước Ý nổi tiếng.
Trần Tâm rất thích uống rượu. Cô gần như là bị nghiện rượu, một ngày phải uống ít nhất hai đến ba chai rượu mới thỏa mãn, còn đặc biệt phải là rượu mạnh, rượu đặc.
Cô nhấp một ngụm Chianti, chất lỏng nóng hổi, làm cho cơ thể cô ấm lên một chút.
“Em đi chuyến bay nào?” Martin ngồi đối diện cô, dùng dao cắt một lát thịt, hỏi.
“Vietnam Airlines chuyến thứ hai, chuyến bay thẳng đến Việt Nam.”
“Anh còn nghĩ em sẽ đến Nhật Bản chút.”
Trần Tâm cười một tiếng, thả ly rượu đáp: “Không rảnh có thời gian vui chơi, lần này em về còn phải đi khảo sát trường học ở đấy.”
“À, đừng quên nói chậm một chút. Giọng em nhanh quá, rất dễ gây khó học sinh.” Martin nuốt xuống phần mỳ. Quả thật là như vậy, anh gặp Gabriel cách đây hơn một năm, lúc đó cô đã là công dân Anh quốc, sống tận bảy năm ở đây, giọng cô cũng đã đậm chất người bản xứ, hơi nặng, nhưng vô cùng dễ nghe. Tuy nhiên, có thể điều đó sẽ không phải là tốt đối với những sinh viên đại học tại Việt Nam.
Trần Tâm gật đầu, không đáp. Cô rót thêm chút rượu vào ly của mình. Bắt đầu bữa ăn.
Ăn uống xong xuôi, lúc cả hai đi ra ngoài. Trần Tâm bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có ánh mắt đang chăm chú nhìn mình. Trần Tâm hơi nghiêng đầu, nhìn về phía bàn ăn cạnh cửa sổ trong suốt. Ở đó là một người đàn ông châu Á, khuôn mặt đẹp trai, ánh mắt thu hút. Anh ta nhìn cô, không chớp mắt.
“Sao vậy?”
Trần Tâm hơi giật mình, cười một tiếng rồi nối bước Martin.
Cô không nhìn nhầm, vừa rồi người đàn ông đó trông có chút quen thuộc.
***
Một giờ bốn mươi lăm phút chiều.
Sân bay Gatwick đông nghẹt người. Hãng hàng không Vietnam Airlines nằm ở khu thứ sáu. Trần Tâm một tay đẩy xe, một tay cầm điện thoại nhắn tin cho một người bạn khá thân ở Việt Nam.
Ngày mai cô sẽ đến Việt Nam, hẳn là ở đó không khác gì tám năm trước đâu nhỉ. Trùng hợp cuối tháng sau là tròn chín năm xa trường của cô, năm năm ra trường của những người bạn đại học. Lớp đại học vẫn còn liên lạc, bọn họ cũng rất háo hức gặp mặt nhau.
Trần Tâm chụp lại mấy bức ảnh hành lý của mình, đăng một tấm lên mạng xã hội, còn lại thì đợi đến kia xuống máy bay, lấy hình ra để tìm hành lý. Xong xuôi tất cả, Trần Tâm nắm túi xách ra ngoài sân chờ, chuẩn bị lên máy bay.
Cô may mắn mua được vé ngồi phía cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy toàn khung cảnh bên ngoài bầu trời.
Bên cạnh cô là ghế trống, tiếp viên xinh đẹp báo rằng, hành khách mang số vé cạnh cô đã hoãn chuyến, ghế này sẽ hoàn toàn trống người cho đến khi máy bay tiếp đến Việt Nam.
Trần Tâm không quan tâm cho lắm, cô gọi một ly cà phê, ở đây không được phép dùng những loại thức uống có cồn.
Cô cài điện thoại, chỉnh thành chế độ máy bay, cắm tai nghe, mở ứng dụng, sau đó lim dim nghe nhạc. Một loạt hành động nhanh chóng, quen thuộc, không cần nhìn cũng có thể làm được.
Tiếp viên xinh đẹp bước đến, khẽ khàng gọi Trần Tâm, lại nói rằng vị trí này sẽ có một vị khách đến, mong cô có thể thông cảm. Trần Tâm cười gật đầu, cầm túi xách ôm vào ngực, sau đó lại nhắm mắt tiếp tục nghe nhạc.
Ngồi khoảng mười phút, từ loa truyền ra giọng nói êm ái của phát thanh viên hàng không, nhắc nhở hành khách đủ điều. Trần Tâm không chú ý, cô quá quen thuộc những điều này rồi.
“Ở đây, thưa quý khách.” Một anh tiếp viên đứng cạnh ghế trên, hướng một người đàn ông nói.
Người đàn ông đó mặc áo sơ mi nhạt màu, có vẻ thời tiết ở đây không khiến anh ta cảm thấy lạnh lẽo. Anh ta nhìn về phía ghế trống, bên cạnh người phụ nữ đang đang nhắm mắt nghiêng đầu. Sau khi nói cảm ơn với người tiếp viên, anh ta mới ngồi xuống ghế trống đó, yên lặng.
Hai giờ một phút chiều, máy bay thuộc hãng hàng không Vietnam Airlines cất cánh, rời khỏi bầu trời nước Anh, xuất phát đến đất nước Việt Nam.
Hoàng Thái Anh làm thủ tục ở khoang phổ thông, nào ngờ vé có vấn đề, anh không kịp thời gian trở về nước, vội vàng muốn kịp chuyến bay trong ngày. Nghe theo lời tiếp viên, Thái Anh bèn đổi sang dịch vụ phổ thông đặc biệt, muốn ngồi hàng ghế trong. Trùng hợp có một hành khách hoãn vé, cho nên Hoàng Thái Anh may mắn có được vị trí ưng ý của mình.
Bên cạnh anh là người phụ nữ trẻ tuổi. Khuôn mặt tinh xảo, đường nét rõ ràng. Cô ấy vừa mang vẻ đẹp của châu Á, vừa mang vẻ đẹp của châu Âu.
Người phụ nữ này, anh biết, là người anh gặp lúc sáng, tại nhà hàng Ý phía nam thành phố, trên con phố Whitehall trang trọng cổ điển.
Người phụ nữ này, là người đại diện công ty du lịch đa quốc gia, tên là Gabriel.
Chuyến bay thẳng, Trần Tâm từ khi mới lim dim một chút đã có thể yên tĩnh mà ngủ. Cô không bị say, cũng không mấy thích thú với việc ngắm cảnh ngoài bầu trời.
Bây giờ đã là hai mươi hai giờ theo giờ nước Anh. Bầu trời bên ngoài đen ngòm, trong máy bay đã chuyển sang đèn dịu, đã vào giờ nghỉ đêm, cô biết mình còn vài tiếng đồng hồ nữa là sẽ đến.
Bên cạnh cô, người đàn ông mặc áo sơ mi nhạt màu đang ngủ say. Trần Tâm cẩn thẩn đưa đầu ra ngoài lối đi, lên máy bay mà ngủ say quá, lỡ mất phần ăn chiều, nhưng không hiểu tại sao tiếp viên lại không gọi cô dậy.
Dịch vụ của hãng ở khoang phổ thông đặc biệt của cô có kèm theo phần ăn nửa buổi.
Trần Tâm bấm chuông dưới ghế, đợi tiếp viên đến hỏi.
“Thưa quý khách, lúc mười bảy giờ mười lăm phút theo giờ Anh, vị khách bên cạnh cô nói rằng anh ấy là bạn cô, được dặn rằng không đánh thức khi cô ngủ.”
Trần Tâm cúi đầu nhìn người đàn ông đang đeo tai nghe ngủ say sưa. Không rõ vấn đề lý do ở đây, cô nhìn tiếp viên đứng trước mặt mình, cười một tiếng. “Vậy hiện tại tôi có thể dùng bữa được không?”
Bởi vì chuyến bay này từ Anh sang Việt Nam, cho nên ngôn ngữ ở đây vẫn dùng là tiếng Anh, Trần Tâm nói năng vô cùng lưu loát.
“Dạ được, thưa quý khách.”
Đợi cô tiếp viên uyển chuyển đi khỏi, Trần Tâm mới chậm chạp ngồi xuống, nhìn khuôn mặt nghiêng trái của người đàn ông bên cạnh.
Cô quen mắt, đây là người khi sáng ở nhà hàng Ý. Trùng hợp thật, không ngờ anh ta lại là vị khách ngồi cạnh cô.
Trần Tâm không nghĩ ngợi nhiều về việc người đàn ông xa lạ bên cạnh đã tự ý thay cô từ chối bữa ăn. Cô ngồi chơi điện thoại, dịch vụ ở khoang phổ thông đặc biệt vô cùng tiện ích. Một lúc sau, khá nhanh, tiếp viên đã mang bữa ăn đến cho cô.
Lần này, Trần Tâm không thể không đánh thức người bên cạnh dậy được. Không trách cô được, bởi vì anh ta ngồi bên ngoài.
“Xin lỗi quý khách, tôi có thể xin một chút không gian để lấy đồ dùng được không?” Người tiếp viên hỏi anh ta.
Hoàng Thái Anh mơ màng tỉnh giấc, anh nhìn cô tiếp viên hàng không, sau đó lờ mờ gật đầu.
Được sự đồng ý của anh, tiếp viên nhanh nhẹn bày bữa trên chiếc bàn nhỏ phía sau ghế trước mặt Trần Tâm, trước khi đi còn chúc cô ăn ngon miệng.
Hoàng Thái Anh nhìn người phụ nữ bên cạnh tao nhã dùng bữa, cơn buồn ngủ đã vơi đi mấy phần. Anh đột nhiên nhớ lại buổi chiều đã không gọi cô dậy, bèn mở lời xin lỗi trước: “Thưa cô, chiều nay bữa ăn đã không gọi cô dậy, thật xin lỗi cô rồi.”
Giọng anh trong, hơi thấp, tiếng Anh lưu loát, rất tốt, nhưng ngữ điệu vừa nghe đã biết không phải là người bản xứ từ Anh, bởi nó không trầm, không nặng bằng Martin, cũng không nhẹ, không cao như người Mỹ.
Trần Tâm nhìn anh, cười một tiếng phóng khoáng nói: “Ồ không, cảm ơn anh đã từ chối giúp tôi. Lúc đó tôi ngủ rất say, không thể nào còn sức mà dùng bữa được bữa.” Trái ngược hoàn toàn với giọng nói trong như tiếng suối của anh, giọng cô lại trầm, hơi nặng, một người phụ nữ mang theo hơi thở mê hoặc của nước Anh.
Anh cũng cười, sau đó im lặng để cô dùng bữa.
Tiếp viên lại đến dọn dẹp phần ăn, Trần Tâm lại gọi thêm một ly cà phê đen.
“Cô là người gốc Việt sao?” Thái Anh nhìn cô, đôi mắt anh sáng hơn cả ngôi sao ngoài cửa sổ.
“Phải, tôi là người Việt Nam, nhưng tiếng Việt của tôi khá tệ.” Đó là lý do khiến cô không thể nào nói chuyện với gia đình một cách bình thường nhất.
“Ồ, chúng ta là đồng hương rồi.” Thái Anh cười nói: “Tiếng Việt của tôi rất tốt, tôi là một giảng viên đại học.”
Trần Tâm gật đầu một cái, rồi nói: “Tuyệt thật. Quên phải giới thiệu, tôi tên là… Trần Tâm, anh có thể gọi nhanh là Gabriel.” Cả cái tên “Trần Tâm” nói ra cũng không thuận miệng. Trước nay cô không thích người khác gọi tên tiếng Việt của mình, bởi vì ở nước ngoài, công việc đồng nghiệp rất khó gọi. Nhưng hiện tại, trở về Việt Nam, bên cạnh là một người đàn ông Việt Nam chính gốc, cho nên không nói tên tiếng Việt của mình ra, cô nghĩ như vậy có vẻ không lịch sự cho lắm.
“Ồ, tôi tên là Thái Anh, cô có thể gọi tên một chữ của tôi là Anh cũng được.” Anh không giống cô, cái tên của anh thoát ra từ đôi môi mềm mại rất dễ nghe.
Trần Tâm gật gật đầu. Uống một ngụm cà phê, lại nói: “Anh về Việt Nam thăm quê, hay là làm việc?”
“Tôi đến Anh công tác, bây giờ trở về.” Anh đáp lời, nhìn cô một chút rồi hỏi: “Gabriel, cô có muốn học thêm một chút tiếng Việt hay không? Tôi có thể giúp cô luyện ngữ pháp, âm điệu, dù sao chúng ta cũng là đồng hương, ngược lại cũng giúp cô rất nhiều thứ khi ở nước.”
Tiếng Anh chỉ có hai ngôi, “I” và “you”, “tôi” và “bạn”, phải dựa vào hoàn cảnh mới có thể xét từ được. Không giống như tiếng Việt, “anh”, “em”, “chị”, “bạn”,… Thái Anh giúp cô có thể nói được tiếng Việt, như vậy mới tỏ ra biểu cảm một chút, “I” và “you” ngược lại không tạo ra một tia cảm xúc nào.
Trần Tâm thoáng im lặng, suy nghĩ. Cô có dự định về nước trong thời gian khá lâu, có lẽ sẽ phải học lại một chút tiếng Việt, như vậy cũng tốt hơn một chút.
Cô nhìn người bạn mới tên Thái Anh, vui vẻ cười đáp: “Anh, vậy thì tôi làm phiền anh rồi.”
Anh cười đáp lời không sao liên hồi. Thái Anh mở đèn nhỏ riêng ở sau ghế người phía trước, lấy từ trong túi một cuốn sổ nhỏ và một cây bút bi.
“Đây là do công việc, buộc phải luôn mang theo bên mình. Tôi chỉ cô một chút, trên giấy viết ra sẽ dễ nhớ hơn.” Anh nhìn cô giải thích.
Trần Tâm nghe vậy gật đầu, lại uống một hơi cà phê, chỉnh lại vị trí ngồi thoải mái, sau đó chăm chú nghe anh nói qua về tiếng Việt.
Một giờ hai mươi lăm phút sáng theo giờ nước Anh, bầu trời Việt Nam đã là rạng đông.
Thái Anh nhìn ra hướng cửa sổ, tinh thần anh không có chút nào là mệt mỏi hay buồn ngủ. Anh nhìn người phụ nữ đã ngủ say bên cạnh mình, khẽ cười một tiếng.
Bọn họ đã học qua một vài câu nói thường dùng ở Việt Nam, có “Chào buổi sáng”, có “Ăn ngon miệng”, có “Chúc ngủ ngon”,…
Và có cả “Anh yêu em”, Thái Anh nhớ rõ, trước khi chìm vào giấc ngủ, anh nghe Trần Tâm lẩm bẩm trong miệng một câu: “Em yêu anh”…