editor: envi
Khuôn viên trường giờ tự học buổi tối vô cùng yên tĩnh, gió nhẹ hiu hiu thổi vào mang theo hương thơm tiết đầu hạ thoang thoảng trong không khí.
Đường Ôn chống cằm ngồi trên bục giảng chán ngán lật sách giáo khoa, chỉ thấy mí mắt mình trĩu nặng đến mức sắp không nhấc nổi.
Khối 10 áp dụng hình thức thay lớp trưởng luân phiên, mỗi tối đều phải có một người ngồi trên bục giảng giám sát cả lớp trong tiết tự học, hôm nay trùng hợp đến lượt Đường Ôn.
Ngày thường, ngồi dưới có thể trộm nằm nhoài ra bàn nghỉ ngơi một lát, nhưng ngồi trên này thì cô lại không dám, vì sợ giáo viên trực ban tập kích bất ngờ từ cửa sau và cũng không ai kịp đánh thức cô cả.
Cô ngáp dài, lau sạch nước mắt đọng trên khóe mắt, rề rà lôi cuốn vở nháp đã đầy những nét vẽ lộn xộn từ dưới quyển sách giáo khoa ra.
Ban đầu vì thấy chán nên mới nguệch ngoạc mấy hình người que mặt tròn vớ vẩn, vậy mà sau khi sửa lại mấy nét, đột nhiên trong đầu lại hiện ra dáng vẻ của Hứa Hành Niên, thế là khuôn mặt được họa ra dưới ngòi bút ngày càng giống anh.
Kiểu như, chan chán lại vẽ anh chơi, cũng không tồi chút nào.
Cô nàng nhíu mày, chọc chọc đầu bút lên mặt, ngước nhìn trần nhà suy tư phút chốc rồi đột nhiên nảy ra một ý--
Nhỏ tới lớn Hứa Hành Niên luôn ỷ vào ưu thế chiều cao để vò tóc cô, trong khi đó, cứ mỗi lần cô muốn bắt nạt anh, tay mới vừa vươn ra đã bị anh lanh lẹ bắt được, cơ bản là không còn đường chống chế.
Trên WeChat cô hay dùng một gói biểu cảm vỗ đầu, hai người đứng một trước một sau, người đứng sau với vóc dáng cao lớn đang vỗ đầu người thấp lùn đứng trước.
Giờ đây, cô chính là người cao lớn đứng sau kia, còn Hứa Hành Niên đương nhiên chính là kẻ thấp bé nhẹ cân rồi.
Đường Ôn liếm môi, nghiêm túc phác họa ngũ quan của anh, từ đôi mắt thâm thúy đến sống mũi cao thẳng, những nét vẽ vô cùng tinh tế, lại còn điểm lên khóe mắt vài giọt lệ trong suốt.
Khi cô nàng còn đang tập trung tinh thần vùi đầu khổ họa thì bỗng nhiên có một quyển sách giáo khoa đè lên đầu, lực không nhẹ cũng không nặng.
Cô cứ tưởng hết giờ nên Tống Tử San ra đùa mình, nhăn mày: “Đừng nghịch nữa, tớ đang có việc.”
Hứa Hành Niên nhấc mi, gác tay lên bục, thờ ơ hắng giọng: “Vẽ đẹp nhỉ.”
Nghe thấy âm thanh và giọng điệu quen thuộc ấy, Đường Ôn đớ người rồi vội vàng ngẩng đầu.
Chẳng biết anh đến từ bao giờ, đang đứng phía dưới đối diện với bục cô đang ngồi, tay cầm danh sách phân ca trực, tầm mắt dừng lại nơi hình vẽ trước mặt, ngắm nghía thật tỉ mỉ.
Có lẽ là do âm lượng khi nói câu vừa nãy hơi lớn nên bạn học ngồi trong phòng đều ngẩng đầu lên nhìn cô, khuôn mặt mang theo vẻ xem kịch vui nhìn hai con người đang mắt đối mắt trên kia.
Đường Ôn từ từ đưa tay che nửa sườn mặt, mím chặt môi, tuyệt vọng đến cùng cực.
Sao khi nào cô làm chuyện xấu cũng bị anh phát hiện thế này...
“Vẽ cái này... em muốn thể hiện điều gì đây?” Anh hơi cúi người, nâng giọng nói “hửm”, ánh mắt kìm chặt cô lại.
Vừa rồi còn đang tràn đầy sĩ khí muốn trả đũa, bây giờ bị anh phát hiện cô lại hóa túng, cứng ngắc sờ cổ: “Không... Không có gì hết.”
Dứt lời, cô xé trang giấy nháp kia cái roạt, vo lại, không cả dám nhìn anh: “Em sợ ngủ gật nên vẽ chơi thôi.”
Thấy cô định vứt nó vào thùng rác, Hứa Hành Niên bèn giữ tay cô lại, lấy nhúm giấy nhàu nhĩ đi, nói sâu xa: “Không tệ thật mà -- poster học kì này của lớp bọn anh hình như chưa vẽ đâu, nhờ em vẽ nhé.”
Dáng anh cao ngất, dù đã đứng dưới bục nhưng cảm giác mạnh mẽ vẫn không thể xem nhẹ.
Đường Ôn nuốt nước miếng, thật sự không rõ giọng điệu ấy của anh có phải đang chọc cô không: “Không ổn lắm đâu, trường mình đâu có cho người ngoài làm hộ...”
“Em đâu phải người ngoài,“ Anh khom lưng tới gần, đôi mắt sáng trong như có thể nhìn thấy tận đáy, giọng cười dửng dưng, “Em là người nhà mà.”
Dù giọng anh không lớn nhưng vẫn bị mấy bạn học ngồi hàng đầu nghe rõ mồn một, cả bọn đai giọng “ồ” lên ý tứ, giơ cánh tay đang nổi đầy da gà.
Lại bị đút cho một miệng cẩu lương.
Biết anh trêu mình, Đường Ôn tức tối rút đuột tay ra, tiếng ồn xung quanh làm tai cô nóng đỏ, cô nàng bực bội nói: “Trời ạ, anh -- mau kiểm tra của anh đi.”
Đã nói là phải làm tròn nhiệm vụ tận tâm tận trách cơ mà! Sao hở ra là lại trêu cô thế này?
Thấy Đường Ôn xì khói gục đầu xuống bàn, Hứa Hành Niên cười khẽ rồi cũng không trêu cô nữa, rũ mắt mở bản kiểm tra ra.
Sau khi đối chiếu sĩ số viết trên bảng với sĩ số được sao lại trong bản kiểm tra, anh xoay người, tầm mắt nhanh chóng đảo quanh lớp học một vòng.
Thấy thế, Đường Ôn lặng lẽ nhổm dậy từ bao giờ không vui dẩu miệng, nghển đầu ra bảo: “Đến em mà anh cũng không tin à, lại còn phải tự kiểm tra lại sĩ số nữa cơ?”
Anh vừa nhẩm đếm vừa đáp lời: “Anh sợ em không biết đếm.”
“Em không biết đếm chỗ nào?”
Anh thu mắt, dùng cán bút gõ lên chiếc đầu nho nhỏ đang đưa lại: “Thế lần trước không phải có người nào đó quên cả tính mình vào “sĩ số thực” của lớp đấy à?”
Cô nàng méo miệng sờ soạng nơi bị anh gõ, lầm bầm: “Nên lần này em đã tính toán cẩn thận rồi được không, có ngã thì mới có khôn chứ.”
Anh “Ừ” một tiếng đầy ý vị, tay gõ nhịp lên kẹp tài liệu bên cạnh, cười nói: “Đáng khen.”
Bạn nam ngồi dãy đầu thực sự không chịu nổi hai người họ mắt đưa mày lại nữa, bèn quơ bài thi lên: “Đàn anh ơi, hai người đừng khoe ân ái nữa, câu cuối đề kiểm tra toán lần này lớp em khó quá, anh giảng cho bọn em với.”
Mọi người nghe xong mới chợt nhớ ra điểm vật lý của Hứa Hành Niên luôn đạt tối đa, bèn nhao nhao phụ họa: “Đúng đấy đúng đấy, giảng cho bọn em tí đi ạ, giáo viên dạy toán giảng lê thê quá.”
Trước sự nhốn nháo của cả lớp, Hứa Hành Niên nghiêng đầu nhìn Đường Ôn bằng ánh mắt mang ý dò hỏi.
Mặt Đường Ôn nóng lên, cảm giác tràn đầy hãnh diện bỗng chốc len lỏi, ôm mặt gật đầu.
“Đưa anh xem thử.” Anh nhận lấy bài thi, suy nghĩ chốc lát rồi đưa tay về phía cô, “Bút.”
Đường Ôn lập tức nhét bút mình vào tay anh, nháp cũng đặt ngay ngắn trước mặt anh, tiếp tục nâng mặt ngắm người nọ.
Tôn Phỉ Phỉ chọt lưng Tống Tử San, ghé vào tai cô bạn nói khẽ: “Cậu nhìn kìa, mắt Đường Ôn bắn hết cả sao luôn.”
Người kia bĩu môi, hạ giọng: “Nói nhảm, cho tớ một anh bạn trai như thế thì có mà tớ bay lên trời luôn ý chứ.”
“... Đồng ý.”
Hứa Hành Niên tính sơ qua các bước giải trên nháp trước, sau khi chắc chắn kết quả trùng khớp với đáp án, anh bèn nhặt một viên phấn trên bàn lên: “Thực ra các phép tính của đề bài này khá là đơn giản...” Anh thong dong bước lên bục, vừa kiên nhẫn giảng bài vừa viết các bước giải lên bảng.
Tống Tử San không nhịn được phải tặc lưỡi tấm tắc: “Học thần đúng là khác bọt,“
“Giơ tay nhấc chân đều đẹp trai ngời ngời luôn...” Tôn Phỉ Phỉ lại nổi máu hoa si, lắc lắc bả vai Tống Tử San, “Thực ra tớ vẫn luôn muốn biết, nếu lúc trước tham gia ban kiểm tra kỉ luật là tớ, thổ lộ cũng là tớ, thì người ở bên cạnh anh ấy bây giờ có thể nào là tớ không?”
“...... Còn khuya.”
“Vì sao?”
Cô nàng dừng lại chút, rồi cười nói: “Trừ khi cậu có thể dụ được Hứa Hành Niên ngoại tình.”
“...... Hả?”
*
Đảo mắt đã tới trung tuần tháng 7, hơi nóng che trời lấp đất quét qua cả thành phố, bài thi cuối kì vào chiều nay vừa mới kết thúc.
Lục Hoài Sâm bưng khay đồ ăn ngồi xuống cạnh Lạc Nhan, cắm ống hút vào cốc Coca rồi đưa cho cô ấy, tiếp đó là xé túi sốt cà chua rồi nặn ra hộp khoai chiên, gắp một miếng rồi đưa tận miệng cô nàng, ý bảo cô ấy há miệng: “A nào --”
Lạc Nhan thò lại gần cắn một miếng, vừa nhai vừa nói với người đối diện: “Tớ cứ thấy cái bài chứng minh trong đề toán sao sao ý, như kiểu làm thiếu bước nào vậy.” Nói đoạn, cô nàng lại nhấp một ngụm Coca.
Đường Ôn đang ăn kem ốc quế: “Hai người họ đối chiếu đáp án với chị rồi mà, đừng nghĩ nhiều quá.”
Lục Hoài Sâm quậy đá trong cốc Coca, mắt cũng không buồn nâng: “Lần nào thi xong cô ấy chả dở hơi thế, em cứ kệ đi.”
Dưới bàn, Lạc Nhan đá cho cậu một cú.
Hứa Hành Niên cũng bưng khay đồ ăn tới, đặt trước mặt Đường Ôn: “Gà chiên giòn bì hết mất rồi, mua gà viên cho em này.”
Đường Ôn cười tít: “Được ạ, em thích hết.”
Chờ anh ngồi xuống, cô bèn đưa cây kem ốc quế qua: “ vị dưa Hami ngon lắm, anh thử đi.”
Hứa Hành Niên quét mắt nhìn cô, nhếch môi, vươn tay giúp cô chùi vết kem dính trên mặt: “Ngon đến mức muốn ăn trên mặt luôn à?”
Đường Ôn phình miệng, lầm bầm phản bác: “Không may trây ra thôi mà.”
Lục Hoài Sâm ngồi đối diện ra vẻ ghét bỏ kêu “xùy xùy”, bĩu môi: “Đừng khoe nữa đi, buồn nôn muốn chết.”
Học sinh ùa ra từ cổng trường rẽ về mọi ngả như dòng sông chia nhánh, Lạc Nhan chống cằm, tầm mắt lướt qua cửa sổ, thấy một bạn nam theo sau trộm kéo bím tóc bạn nữ đằng trước, cô nàng không kìm được ảo não thở dài.
Đường Ôn cắn một miếng gà, lúng búng hỏi: “Sao thế chị?”
Cô nàng ủ rũ cúi đầu: “Khai giảng tới là bọn chị sang năm cuối rồi, nhanh thật, cảm giác như bước vào cổng trường chỉ mới hôm qua thôi.”
“Chịu khó thêm một năm nữa thôi, sắp được sổ lồng rồi mà.”
Lục Hoài Sâm bỗng nhiên nhớ ra gì đó, chen miệng: “Sau khai giảng kiểu gì bọn mình cũng thành đối tượng quan sát trọng điểm của Nhất Trung, lúc đấy thể nào cũng thắt chặt vụ yêu sớm, em hết đường đi tìm Hứa Hành Niên rồi nhé.”
Đường Ôn lau sạch ngón tay dính dầu, uống một ngậm Coca: “Chả lo, dù sao thì ngày nào về nhà cũng gặp mà.”
Nội quy trường học gì gì đấy hoàn toàn không tạo thành tí uy hiếp nào với họ.
Lục Hoài Sâm đớ ra, nhếch miệng: “...... Ờ nhỉ, hai người vốn đâu phải yêu sớm đâu, là tảo hôn mới đúng.”
Đường Ôn: “......”
*
Bước chân thời gian đã rảo sang cuối tháng tám tự lúc nào chẳng hay, ngày khai giảng đến gần, sinh nhật mười tám tuổi của Hứa Hành Niên cũng lặng lẽ tới.
Hửng sáng, Đường Ôn đã để báo thức 6 giờ kém, cô ngái ngủ bò dậy từ ổ chăn, đánh răng rửa mặt, sau đó lại tiếp tục sờ sẫm với chiếc bánh kem tối qua đang làm dang dở.
Mấy hôm trước bay về từ Mỹ, mặc cho bị lệch múi giờ hai ngày, cô nàng vẫn hứng chí bừng bừng làm món điểm tâm ngọt đã được Đường Cửu Niệm “truyền thụ” cho mọi người trong nhà họ Hứa ăn.
Nhưng cô vẫn chưa thực sự làm bánh sinh nhật bao giờ.
Sinh nhật những năm qua của thành viên trong nhà bánh kem đều đặt làm bên ngoài, nhưng năm nay anh 18 tuổi rồi, ngày trưởng thành đầu tiên có ý nghĩa rất đặc biệt, thế nên cô muốn tự tay làm một chiếc tặng anh.
Dì Cầm cũng đã rời giường, đang chuẩn bị bữa sáng, thấy cô lúi húi trong phòng bếp, khó hiểu hỏi: “Cháu làm gì đấy?”
Cô đập trứng gà và cho đường vào âu, dùng máy đánh trứng quấy liên tay: “Cháu làm bánh sinh nhật ạ.”
Dì Cầm vỡ ra: “À, hôm nay sinh nhật Hành Niên nhỉ? Mười tám tuổi đúng không?”
“Dạ!” Đường Ôn gật đầu, “Cháu định làm một cái lớn luôn, cả nhà ăn với nhau.”
Dì Cầm bật cười hiền từ, vuốt ve đầu cô: “Cần dì giúp không?”
“Có gì cháu sẽ nhờ ạ, cảm ơn dì Cầm!”