Ánh trăng như lụa mỏng phủ kín đường phố, ánh sáng đèn đường chiếu vào thềm đá, dần dần mơ hồ thành trạng thái nửa trong suốt.
Cha Hứa khoác bóng đêm chạy về nhà, lải nhải việc vặt của công ty, vừa ngồi xuống, Đường Ôn liền hiểu chuyện mà đem chén canh đặt ở trước mặt ông.
Hứa lão gia tử thấy nàng thế, khẽ cười một tiếng, dừng lại chiếc đũa hỏi nàng: “Ôn Ôn hôm nay khai giảng, như thế nào?”
Nàng ngồi vào chỗ ngồi nhặt chiếc đũa, ý cười mà trả lời nói: “Chủ nhiệm lớp họ Doãn, là nữ lão sư dạy toán, tính tình nhìn qua khá tốt.”
Nàng có chút khát nước, liếm môi, nâng chén canh trước mặt lên uống một ngụm. Canh là vừa nấu, chén mì còn mờ mịt khí nóng, nóng đến nỗi làm đầu lưỡi nàng tê dại, nhăn mặt hít hà một hơi.
Hứa Hành Niên liếc mắt nhìn nàng một cái, nhăn mi tới, vội đem chén canh của chính mình trước mặt thổi nguội đẩy đến trước mặt nàng, đem chén canh nóng kia bưng tới.
Đường Ôn chớp chớp mắt, nâng lên chén canh “Ừng ực ừng ực” tất cả đều uống vào bụng, vui vẻ mà rung đùi đắc ý, còn đánh một cái nhẹ cách.
Hứa mẫu cười cười, đúng lúc mà chen nói vào: “Vậy ngươi cùng Hành Niên lớp cách nhau cũng không xa?”
“A?”
Vấn đề này thật ra đem nàng đánh đố, nàng tuy rằng biết khu dạy học cũng có lớp của học sinh lớp trên, nhưng có xa hay không nàng còn không rõ ràng lắm, nàng ở trường học còn không có kịp thấy Hứa Hành Niên.
Chỉ thấy Hứa Hành Niên thong thả ung dung mà rau lên ăn, giọng nói thanh thanh: “Không xa, liền ở trên lầu bọn họ.”
“Ai?” Nàng tò mò mà nghiêng đầu.
Nàng ngạc nhiên không phải tầng lầu liền nhau, mà là hắn thế nhưng biết lớp nàng, thậm chí vị trí lớp cụ thể, phải biết rằng nàng chưa từng nhắc tới.
Hứa Hành Niên gắp lên một ít rau xanh, ánh mắt không nhanh không chậm mà dừng ở trên người nàng, ánh mắt kia phảng phất là đang nói: Điều tra điểm này với ta mà nói chẳng phải là dễ như trở bàn tay......
Đường Ôn: “......”
Nàng cười ngây ngô, cúi đầu ăn cơm.
——
Thời điểm mặc trang phục mới, Đường Ôn rốt cuộc hiểu rõ Hứa Hành Niên ở trên xe đã nói “Quá dài” là có ý tứ gì.
Áo khoác tay áo quá dài, tay nàng lại nhỏ, cổ tay áo lớn đến nỗi đem toàn bộ nắm tay bao ở bên trong, ném hai phát, đặc biệt giống hát tuồng.
Nàng chân đứng ở trên giường, dẫm lên gối, đang đùa nghịch với tay áo, nghĩ chờ mong đã lâu đợt quân sự.
Đang xuất thần, cửa truyền đến một trận đập cửa, nàng vội vàng lung tung túm lại tóc, giọng nói thanh thanh: “Mời vào.”
Hứa Hành Niên bưng một chén thủy tinh đi vào, bên trong là salad dưa hấu cùng táo, đánh giá nàng đem đĩa salad đặt ở góc bàn của nàng: “Mẹ ta làm cho ngươi.”
“Giúp ta cảm ơn a di!” Nàng cười rộ lên, ở trên giường mềm nhảy nhót.
Hắn không chút để ý mà nhìn lướt qua cổ tay áo của nàng hơi lớn lên, nhướng mày cười khẽ một chút: “Kích cỡ không báo đổi?”
Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới liền, nàng lập tức ủy khuất mà nhíu mày, nói thầm nói: “Đây là cỡ nhỏ nhất.”
Nàng cho rằng cỡ nhỏ nhất chắc chắn sẽ vừa.
Hứa Hành Niên đáy mắt ý cười càng đậm một ít, chầm chậm tiến lên, nhẹ nắm lấy bàn tay không yên phận của nàng, trong ánh mắt nàng hiện lên ý khó hiểu, hắn nghiêm túc mà đem cổ tay áo quá dài của nàng xắn lên.
Động tác của hắn rất chậm, ngón tay thon dài ấn ở vải dệt thô ráp, khớp xương trắng nõn đều đều, mu bàn tay gân xanh uốn lượn đường cong mê người.
Tiểu cô nương trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, khóe miệng cong lên ức chế không được, ở gương mặt xuất hiện hai cái má lúm đồng tiền ngọt ngào.
“Ngày mai nhớ rõ mang theo nước.” Sửa sang lại xong một bên tay áo, hắn lại chuyển sang bên kia, còn không quên nhắc nhở nàng.
“Nga” nàng vỗ vỗ ót, “Bình nước của ngươi còn ở chỗ ta.”
“Ngày mai đưa cho dì Cầm là được rồi.”
Đường Ôn gật gật đầu. Nàng đứng ở trên giường, so Hứa Hành Niên cao hơn một đầu, khó được khi nào có thể rũ mi mắt nhìn hắn.
Vành tai hắn thực mềm, vành tai rõ ràng, ở tóc mai còn có thể thấy mạch máu lưu thông. Vành tai trắng mà no đủ, tinh tế đánh giá, còn có một tầng lông tơ mềm mịm.
Nhìn qua xúc cảm không tồi.
Đường Ôn trong đầu đột nhiên nảy ra ý nghĩ như vậy, nghiêng đầu chớp chớp mắt, không hề báo trước vươn tay ra, dùng đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng nắm vành tai kia.
Hứa Hành Niên động tác trên tay dừng một chút.
Cái tay kia nhỏ xinh mềm mại, gần sát má hắn mang theo vài phần ấm, cổ tay áo dài rộng theo đầu ngón tay nàng mà vô tình cọ xát vào cổ hắn, chọc đến bên tai hắn nhanh chóng đỏ lên, nóng bỏng một mảnh.
“Oa, Hành Niên, vành tai ngươi thật mềm.”
Thời điểm tâm tình nàng tốt liền thích kêu hắn như vậy, ánh mắt trong trẻo, đuôi lông mày đều nhiễm ý cười ngọt ngào.
Hứa Hành Niên yết hầu không tự chủ được nuốt một ngụm, cảm giác có chút miệng đắng lưỡi khô. Hắn rũ mi giọng nói thanh thanh “Ân” một tiếng, thanh âm trầm như sấm rền.
Nói xong lúc sau cũng không có ý tứ muốn trốn, thân mình hơi nghiêng về phía nàng, liền như vậy tùy ý nàng lôi kéo.
Tiểu cô nương không chú ý biểu tình mất tự nhiên của hắn, chơi một lát liền buông lỏng tay ra, lại nhìn hình dáng đôi tai hắn trong chốc lát, hính mình nói: “Nghe nói trưởng thành ai mà có tai như vậy rất có phúc khí a......”
“Ân?”
Nàng không xác định thanh âm chậm lại: “Hẳn là vậy đi...... Ta nhớ rõ là như vậy mà.”
“......”
“Ai nha, ngươi khẳng định có phúc khí!”
Nàng liếm nhẹ môi, tay nhỏ mềm mại vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của hắn, vẻ mặt chắc chắn.
“......”
Hứa Hành Niên không nói, buông ra tay áo đã chỉnh ra.
Cho dù đem tay áo xắn lên, quần áo cũng có chút giống bao tải ở trên người nàng, còn đai lưng đừng phải thắt đến tận cùng bên trong mới có thể có tác dụng.
“Mũ thích hợp sao?”
Hứa Hành Niên có chút lo lắng nhìn đầu nàng, quả thực chính là trong truyền thuyết bàn tay mặt cùng đầu củ cải.
“Không sai biệt lắm đi,“ nàng qua loa đại khái mà nói, ánh mắt một mực nhìn đĩa trái cây ở góc bàn, nuốt nước miếng, vươn ngón tay ra chọc chọc cánh tay hắn, chờ mong mà nhìn hắn.
Hứa Hành Niên bất đắc dĩ mà than nhẹ một tiếng, lui ra phía sau hai bước, cánh tay dài liền đem đĩa đựng trái cây cầm tới trong tay, lại đưa đến nàng trước mặt.
Đôi mắt nàng sáng lấp lánh, vui sướng mà cầm lấy xiên tre, cắm một khối salad táo, gấp không chờ nổi bỏ vào trong miệng.
Nàng miệng rất nhỏ, một ngụm đi xuống, toàn bộ bên trái gương mặt bị nhét đến phình ra.
Hứa Hành Niên cầm đĩa hoa quả, ánh mắt thẳng tắp mà dừng ở trên người nàng cười.
Mỗi lần thời điểm ăn cái gì, nàng đều thích cười cong mắt, gặp được đồ ăn ngon còn sẽ rung đùi đắc ý, nhìn qua thực hạnh phúc.
Mấy quả xuống bụng, nàng hưng phấn mà nhảy nhảy, giống như thỏ con.
“Ngươi cũng ăn nha.”
Nàng dừng lại, mồm miệng không rõ mà lầu bầu hai câu, dùng xiên tre cẩn thận bỏ hạt dưa hấu, cắm lên đưa đến bên miệng hắn.
Hứa Hành Niên dừng một chút, mỉm cười khuôn mặt dịu xuống, giơ tay cầm tay nàng, tiến đến bên môi một ngụm ăn miếng dưa hấu kia.
Thanh hương nước trái cây ở trong miệng tùy ý lan tỏa, thịt quả mềm mại, như là lúc này bị hắn nắm ở lòng bàn tay nàng vậy.
Nghĩ vậy, hắn bỗng dưng cười khẽ, đôi mắt thâm thúy lóe sáng.
Đường Ôn nghi hoặc để sát vào nửa phần trên vào gần hắn: “Làm sao vậy?”
“Quá ngọt.” Hắn nghiêm trang mà nhìn nàng.
Nàng nhăn mũi, nếm một miếng, tinh tế thưởng thức, sau một lúc lâu hồ nghi mà nghiêng đầu ——
Gì a...... Dưa hấu có ngọt như vậy sao......?
(Lemon: Đường Đương đã ngang nhiên ăn đậu hũ lại còn chọc ghẹo người ta đến đỏ mặt ^0^
Còn Hành Niên ca ca quá dịu dàng rồi )