editor: envi
Hứa Hành Niên đối xử với cô thế nào ư?
Trước kia bố Đường chưa từng hỏi cô điều này, chỉ đơn giản là hỏi chuyện nhà họ Hứa xong sẽ chuyển sang các vấn đề ở trường, thêm vài chuyện lặt vặt hàng ngày hoặc hỏi han suy nghĩ trong quá trình trưởng thành của cô.
Như bao kẻ yêu sớm khác, Đường Ôn cũng không dám nói chuyện của mình với Hứa Hành Niên trước mặt bố, lần nào gọi điện cũng chỉ đáp qua loa, chẳng ngờ ông lại tự túc hỏi luôn.
Không hiểu sao cô lại thấy hơi cuống, lòng bàn tay cầm điện thoại rịn mồ hôi, đầu ngón tay co rồi lại duỗi, đắn đo mở miệng: “Anh ấy cũng tốt với con lắm ạ.”
Ông ngồi thẳng, vẻ mặt nghiêm túc hơn: “Thật không?”
Đường Ôn nuốt nước bọt, sợ bố có ý kiến gì với Hứa Hành Niên nên bắt đầu ra sức thổi phồng anh: “Thật ạ, anh ấy tốt với con lắm luôn, quan tâm chăm sóc con mọi lúc mọi nơi, đã chu đáo lại còn dịu dàng, như kiểu chỉ hận không thể ôm con trong lòng bàn tay để yêu thương ý.”
Tốc độ nói của cô rất chậm, đôi mắt sáng ngời chớp chớp, trông đến là chân thành.
Nhìn con gái vui vẻ tâng bốc cậu trai khác hết lời trước mặt mình, bố Đường đau lòng ghê gớm, cả mặt xịu xuống như khinh khí cầu hết hơi, phiền muộn vô cùng ——
“Ôn Ôn lớn rồi, có bạn trai rồi nên không thích bố nữa.”
Đường Ôn nghe xong lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không, trong lòng Ôn Ôn bố vẫn tốt nhất ạ!”
Bố Đường hơi cụt hứng, nghiêm túc bảo: “Tức là cái thằng nhóc họ Hứa kia đối xử với con còn không tốt bằng bố đúng không? Thế thì con không cần ở bên nó nữa!”
Đường Ôn: “......”
Cô cũng cạn lời, lẳng lặng lấy một lọ Yakult từ trong cặp, xé miếng nắp ra rồi làm mấy ngụm.
Bố Đường thấy cô im lìm, thế là lại hỏi một vấn đề muôn thuở: “Ôn Ôn này, nếu bố với Hứa Hành Niên cùng rơi xuống nước thì con sẽ cứu ai?”
Tiểu cô nương liếm môi, suy tư đôi chốc rồi nghiêm túc đáp: “Cứu bố ạ.”
Bố Đường hả hê, xoa tay hứng chí hỏi: “Vì sao?”
Cô đáp không do dự: “Vì từ nhỏ Hứa Hành Niên đã học bơi rồi, trong khi bố chỉ là vịt cạn, lại còn sợ nước.”
Mẹ Đường với Đường Cửu Niệm ngồi một bên không nhịn nổi nữa, bật cười ha hả.
Bố Đường: “......”
Ông nhất định phải gặp cái tên đã cướp con gái của mình từ hồi tấm bé mới được.
*
Mấy ngày làm tổ trong nhà rất thoải mái, bố Đường cũng gác công việc qua một bên, cùng Đường Ôn vùi trên sô pha xem phim truyền hình nội địa.
Một già một trẻ cuộn chân nhìn TV không rời mắt, lâu lâu bố Đường còn lén trộm khoai tây chiên của Đường Ôn ăn, vừa ăn vừa tức giận: “Cái cô đen thùi lùi này sao xấu xa thế, suốt ngày hãm hại cô bé kia.”
Đường Ôn kiên nhẫn giải thích: “Vì cô ta là nữ phụ ạ, lại còn thích nam chính nên tất nhiên là không vừa mắt cô kia rồi, vậy mới suốt ngày gây sự với người ta.”
“Ừ,“ Bố Đường nghiêm túc gật gù, một lát sau lại nghĩ tới chuyện gì đó, bèn hỏi, “Trong trường có ai gây sự với con không?”
Cô lắc đầu: “Không ạ.”
“Bố thấy Hứa Hành Niên dáng dấp cũng đẹp trai phết, chẳng lẽ không có ai thích nó à? Bố con đây này, ngày xưa nhiều người theo lắm.”
Đường Ôn: “......”
Vừa nói đến Hứa Hành Niên là mặt cô lại đỏ bừng, thuận tay lấy gối ôm trong ngực nện ông một cái: “Bố!”
“Đây là bố đang suy nghĩ cho hạnh phúc của cô đấy nhé, thế có hay không?”
Cô vẫn một mực lắc đầu, nhai khoai tây chiên rồm rộp: “Không có ạ.”
“Còn lâu bố tin.”
“......”
“Con cứ nói với bố đi, xong bố về trút giận cho con, tẩn cho thằng nhóc một trận.”
Tiểu cô nương thành thật nói: “...... Nhưng mà bố cũng đâu có sức tẩn được anh ấy đâu.”
Bố Đường cúi đầu nhìn bụng bia của mình, chột dạ sờ mũi: “Không lo, nhà ta đầy vệ sĩ cơ mà... À đúng rồi, bình thường nó có hay động tay động chân với con không, hai đứa đến bước nào rồi?”
Đường Ôn: “???????”
Mấy người độ trung niên bây giờ toàn nói chuyện trắng trợn như này sao!?
Đường Ôn nóng hết cả mặt, vùi đầu vào gối: “Mình xem TV tiếp đi bố.”
Thấy cô không trả lời, bố Đường thở dài buồn bã: “Haiz, ta nói nó buồn, Ôn Ôn giờ còn giữ bí mật với tôi nữa...”
Đường Ôn: “......”
Người già và trung niên nên nịnh thế nào, online chờ, rất gấp.
*
Trước khi Hứa Hành Niên đưa Đường Ôn lên máy bay, hai người đã “nhớt” nhau ở sân bay ngoéo tay, mỗi ngày đều phải nấu cháo điện thoại 2 tiếng mới được, lệch múi giờ nhưng bên này không quên chúc bên kia ngủ ngon, bên kia chào buổi sáng bên này.
Cơ mà chưa đầy 2 ngày Hứa Hành Niên đã nhận ra rằng, tiểu cô nương chơi hăng quá nên bỏ quên anh từ đời nảo đời nào rồi.
Hai người ở hai nơi chênh lệch nhau 15 tiếng đồng hồ, 6 giờ sáng Hứa Hành Niên lên lướt vòng bạn bè của cô thấy ảnh gia đình họ đi du ngoạn quanh đồi Beverly, đại lộ Danh Vọng, đài thiên văn Griffith và ảnh chụp ở các địa điểm khác của Los Angeles nữa.
Cô mặc áo phao màu hồng phấn trẻ trung, khăn quấn từng vòng trên cổ, trên đầu còn búi một nhúm tròn đáng yêu, cả người nom rất “xù xì“.
Còn có cả ảnh cô nắm tay một anh bạn nhỏ.
Đôi mắt cô nàng cong thành hình trăng non, nét ngài nở nang, lúm đồng tiền sâu hoắm, sống động trên màn hình.
Hứa Hành Niên đứng dậy mở rèm cửa, ánh nắng chói chang tràn vào phòng, anh lười nhác dựa người bên cửa sổ lưu từng bức ảnh một.
Vuốt màn hình điện thoại, tự nhiên anh lại thấy hơi ghen tị, rõ ràng là anh với cô còn chưa có tấm nào chụp chung cả.
Xuống tầng ăn sáng xong anh lại rúc vào phòng lật sách trong sự nhàm chán, lòng anh rục rịch, cứ cách hai phút là lại mò lấy điện thoại xem cô có update gì không, lướt một lần là hết tong nửa tiếng, lướt mãi mà chẳng được gì thế là lại hậm hực vứt điện thoại ra.
Đây là lần đầu tiên Hứa Hành Niên phải cảm khái, vòng bạn bè đúng là một thứ có ích.
Nếu là lúc trước thì cuối tuần ở nhà có thể trêu cô chơi, còn giờ trừ đọc sách ra thì chẳng có gì để làm, anh bỗng nhận ra hoạt động xã giao của mình đúng là quá nhạt nhẽo.
Nghĩ suy một hồi, anh tìm đến một dãy số hay gọi trong danh bạ, ít ra thì mấy năm trước những lúc rảnh rỗi đều là cậu chơi với anh giết thời gian.
Lục Hoài Sâm còn chưa tỉnh ngủ, mò tìm điện thoại để bên giường, đôi mắt nhập nhèm nhìn tên người gọi, nhăn mày: “Có việc gì?”
Cái kiểu người không có vợ bên cạnh mới nhớ đến người khác này, cậu không muốn để ý chút nào.
“Dậy, chơi game đi, bây giờ luôn.”
Cậu lầm bầm: “ Mơ đi, hôm nay tớ muốn đi dạo phố với Lạc Nhan.”
“......”
“Thế ngày mai.”
“Mai đi công viên trò chơi với cô ấy rồi......” Cậu dừng một chút rồi nói tiếp, “Ngày kia cậu cũng không cần hỏi đâu, gần đây tớ bận lắm, nếu mà cậu chán quá thì ngồi đếm xem mình còn mấy cọng tóc đi, tớ nghe bảo thanh niên mắc bệnh tương tư tóc rụng ——”
Không đợi cậu nói xong, Hứa Hành Niên đã cúp máy trước, gọn gàng dứt khoát.
*
Vất vả lắm mới nhịn được đến 11 giờ trưa, anh mẩm bên kia chắc đã hơn 9 giờ rồi, có lẽ cô đã về khách sạn, thế là anh bèn gửi chat voice qua.
Tiếng chuông chờ vang lên hồi lâu mới có người nhận, chất giọng mềm mại thuộc về Đường Ôn truyền tới, y như mèo con vừa tỉnh ngủ: “Anh ——”
Hô hấp của anh cứng lại, cổ họng như bị ai đó nhét bông vào, tâm trạng mù khói dường như đã bị tiếng gọi khẽ khàng này mềm hóa, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Anh đằng hắng một tiếng, giọng nói mang theo nét trầm khàn: “Đang làm gì đấy?”
Tiểu cô nương mặc áo ngủ, nằm trườn ườn hình chữ đại (大) trên giường lớn, cô vò tóc bảo: “Em vừa tắm xong... Hôm nay đi chơi mệt quá, anh xem vòng bạn bè của Ôn Ôn chưa?”
“ Rồi.”
“Bố đưa cả nhà đi nhiều nơi lắm, mua được rất nhiều thứ trên phố Rodell, còn đi tham quan triển lãm tranh nữa, đồi Beverly ngợp thôi rồi, đâu đâu cũng là đồ hiệu với trang sức xa xỉ, em với chị chụp nhiều ảnh lắm, còn gặp cả minh tinh Hollywood nữa cơ, em nhớ là đã thấy trên phim rồi mà mỗi tội không nhớ tên...” Cô huyên thuyên một hồi rồi hỏi: “Hôm nay anh làm gì thế?”
Anh trả lời đơn giản: “Ăn cơm, ngủ, đọc sách.”
Tiểu cô nương dùng chân kẹp một góc chăn rồi lăn người, tự cuốn bản thân thành một chiếc cơm nắm, tò mò hỏi: “Không hẹn ai ra ngoài chơi ạ?”
“Anh không, ai cũng bận cả.”
“Dạ.”
Cô thấy chăn cuốn hơi bí nên lại lộn người lại, dẫu chăn ra đoàng hoàng rồi đắp lên.
Hứa Hành Niên đứng bên cửa sổ, lòng bàn tay nhàn tản chống lên bệ, ngón trỏ thong dong gõ nhịp: “Nay đi chơi vui không?”
“Vui ạ...” Không biết là do ăn cơm chiều hơi no hay sao, cô nàng nấc khẽ, xoay người rồi lại cất giọng nhè nhẹ, “Chỉ là thỉnh thoảng lại nghĩ, nếu có cả anh nữa thì tốt biết mấy...”
Động tác trên tay anh bỗng chững lại, mi khẽ nhấc, đầu ngón tay run rẩy.
“Nếu có anh ở đây thì sẽ vui hơn nhiều.”
“......”
Một lát sau, ống nghe bên kia lặng hẳn, nhưng vẫn nghe được loáng thoáng tiếng thở vội của cô, rầu rĩ, hơi trầm, lại nghe như đang trộm sụt sùi.
Tim anh như bị nhấc lên, gọi: “Ôn Ôn?”
“Em đây ạ...”
Giọng Hứa Hành Niên càng dịu: “... Sao thế em?”
“Không sao ạ, chỉ là em thấy...” Tiếng kêu của mèo con pha chút buồn bã, xen với giọng mũi nghèn nghẹn, như mơ như hồ thở than ——
“Thấy nhớ anh quá.”
Tiếng đồng hồ trong phòng như ngưng trệ.
Ánh dương chói chang đẩy đưa từ ngoài khung cửa sổ, Hứa Hành Niên cảm giác trái tim mình như bị túm chặt, ngực lại chẳng khác nào có chiếc búa đập vào từng hồi, bức bối đến mức không thở nổi.
Cô khóc.
Tay nắm điện thoại của anh tăng thêm lực, bàn tay mướt mồ hôi, môi mỏng hơi mím.
Anh sao có thể không nhớ cô chứ.
editor: yo, tôi đã đổi tên truyện thành Chiếc đuôi nhỏ ngọt ngào rồi. Nghe hay hơn hẳn. Hôm nọ cũng định đổi nhưng bận quá nên quên luôn. Cảm ơn bạn l0ve05 đã gợi ý nhan đề này.