editor: envi
May là thầy tổng phụ trách đã thu mắt về ngay sau đó, hình như không phát hiện ra sự kì lạ ở bên họ: “Thế cho nên, ban kiểm tra kỉ luật các em phải theo dõi thật nghiêm ngặt các hiện tượng yêu sớm trong nhà trường, phải chặt đứt hành vi này đến tận ngọn.”
Đường Ôn thở phù một hơi, nhưng vừa mới thả lỏng quá lắm một giây thì đã nghe tổng phụ trách gọi tên Hứa Hành Niên, giọng sang sảng như tiếng chuông đồng.
Tim cô nảy lên thình thịch, lòng bàn tay túa lúa mồ hôi, cả người cứng đơ.
Hứa Hành Niên thản nhiên quay sang, thu lại nét lơ đãng trong đôi mắt, thay bằng sự nghiêm túc.
Chỉ là tay đang trộm nắm tay cô dưới bàn thì vẫn chưa buông ra.
Thầy tổng phụ trách nheo mắt nhìn anh, trầm giọng bảo: “Phân việc cho các thành viên trong ban nhé, vạch ra chi tiết các quy tắc kiểm tra lại một lần nữa, cứ bắt được nam nữ qua lại bất thường thì phải trừ ngay điểm để răn đe, em hiểu chưa?”
Anh đáp: “Hiểu ạ.”
“Còn nữa,“ thầy nhìn học sinh ngồi quanh phòng, chỉ tay dặn, “Về vụ việc của hai em khối 12 lần này, mỗi người các em về viết một bản kiến nghị rồi nộp cho tôi, phải trung thực vào! Hiểu chưa!”
“Hiểu ạ --”
“Rồi, tan họp đi-- tôi cũng biết có mấy anh mấy chị không thích tôi mở họp,“ ánh mắt thầy làm như vô tình lướt qua mặt Tráng Hán, “Mới bước chân vào phòng đã nhìn ra rồi, có bao nhiêu mất kiên nhẫn viết hết cả lên mặt.”
Tráng Hán vẫn ngồi thẳng tắp, bày ra vẻ ngoảnh mặt làm ngơ.
Chờ đến khi tổng phụ trách ra khỏi phòng họp, anh ta mới thở phào một hơi rũ vai, không nhịn được chửi thề: “Sao lần nào ông ý cũng phải kháy tớ mới chịu được thế.”
Trịnh Mạn Mạn cười lả giả chọc ngoáy: “Vì ông ngay thẳng quá mà, đàn anh Manh Manh ạ.”
Quách Kỳ thở dài: “Còn phải viết báo với chả cáo... Rõ là đã xử lí xong xuôi cả rồi mà còn bắt bọn mình viết kiến nghị, rành rành là muốn bọn mình tung hô mấy lão còn gì?”
“So ra thì tớ còn ức vụ bắt tụi mình đi theo dõi hơn,“ Trần Ngang là kiểu người ba ngày hai bữa không yêu đương không đổi bạn gái là ngứa ngáy lòng mề, cậu ta xoa tay nhìn Hứa Hành Niên đầy ám chỉ, “Hội trưởng, thế bọn mình nên theo dõi nghiêm túc hay là...”
Hồi nãy, bóng thầy tổng phụ trách nề nếp vừa khuất là Hứa Hành Niên buông tay Đường Ôn ra ngay, chống cằm nhìn cô cười hờ hững.
Cô nàng vừa bị dọa mất mật, trong khi đó anh lại làm ra cái vẻ chẳng có việc gì sất, khiến cô tức đến mức mài răng muốn cắn người.
Trần Ngang đen mặt nhìn hai con người kia mắt qua mày lại, mặt đanh lại rồi lặng lẽ khép miệng.
......
Anh ta quyết định cứ ghim Hứa Hành Niên trước đã.
*
Đêm lạnh như nước.
Lúc Hứa Hành Niên nắm tay Đường Ôn đẩy cửa đi vào phòng KTV, bên trong đã vô cùng náo nhiệt.
Ánh đèn chồng chéo chiếu lên giấy dán tường màu đỏ, in lên trần nhà là những bóng người đu đưa, ánh sáng mờ ảo hắt ra tứ phía làm cả căn phòng trông như một cảnh trong mơ.
Vừa vào cửa, khí lạnh điều hòa lập tức phả vào cánh tay để trần của Đường Ôn, cô cau mày, vô thức nâng tay trái lên xoa cánh tay, theo sát phía sau Hứa Hành Niên.
Thấy bọn họ tiến vào, âm thanh gào rú trong phòng đột nhiên im bặt, chỉ còn lại tiếng nhạc đệm ầm ĩ đập vào tai, Tráng Hán cầm mic hô to: “Hội trưởng, sao giờ mới đến?”
“Tắc đường.”
Anh vừa đáp vừa dắt Đường Ôn tới góc sô pha ngồi xuống. Điều hòa trong phòng đúng là bật hơi thấp, lúc anh lơ đãng chạm vào cánh tay cô, thấy lành lạnh, bèn cởi áo khoác của mình ra khoác cho Đường Ôn.
Đường Ôn ngoan ngoãn nâng tay để tự anh sắp xếp, lẩm bẩm hỏi: “Anh không lạnh ạ?”
Anh xắn từng vòng tay áo lên, sau đó ôm trọn bàn tay cô, trầm giọng trả lời: “Không lạnh.”
Không khí huyên náo xung quanh vẫn đang sôi sùng sục, chỗ họ ngồi hơi tối, dường như chẳng ai chú ý đến. Cô ngửa đầu nhìn đăm đăm đôi mắt ngời sáng của Hứa Hành Niên chặp lâu, đoạn ôm lấy cánh tay anh, co người như viên tròn bé xíu rồi rúc vào lòng anh, giọng mềm mại: “Anh tốt quá đi.”
Hứa Hành Niên rũ mi, phết nhẹ lên chóp mũi mình, thanh âm dịu dàng như nước: “Trước khi ra ngoài đã bảo em mặc thêm áo khoác rồi, thế mà không chịu nghe lời.”
“Nhưng sắp sang hè rồi mà.” Cô hơi lơ đễnh, dùng đầu ngón tay mở bàn tay anh ra, sau đó áp lòng bàn tay mình lên tay anh, so to sánh nhỏ hai bàn tay đang kề sát.
Ngón tay anh gọn ghẽ, khớp xương thon, dài hơn cô, lòng bàn tay cũng lớn hơn cô một cỡ, có thể dễ dàng bao trọn tay cô trong đó.
So đi so lại, tiểu cô nương hơi chu môi, đầu ngón tay lần lên trước như đánh đàn piano cho tới khi dài hơn đầu ngón anh một đoạn thì dừng lại, chốt: “Tay em lớn hơn anh nhé.”
Hứa Hành Niên trông hành động trẻ con của Đường Ôn, khóe môi khẽ nhếch, nghiêng mặt hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Bỗng nhiên cô nàng lại nổi hứng “chơi nhây”, ngón tay lại thụt xuống, gãi mấy đường như mèo cào lên lòng bàn tay dày rộng của người nọ.
Bị cào vừa buồn vừa ngứa, anh chỉ giữ lấy đầu ngón tay cô không cho nghịch nữa, tay còn lại thì luồn ra sau ôm chặt eo cô, kéo cô lại gần mình hơn một chút.
Trên người Hứa Hành Niên luôn có một mùi hương riêng biệt, tựa như chiếc thơm thoang thoảng được hun nồng dưới ánh mặt trời, sạch sẽ và mát lạnh.
Đường Ôn chôn đầu vào cổ anh, ôm nghiến lấy eo bạn trai.
Không biết ai đã chọn một ca khúc kinh điển, vì sợ lạc tông nên cố ý mở bản gốc, giai điệu day dứt nhẹ nhàng, kết hợp với ánh đèn mờ tối càng dễ khiến lòng người ta nổi sầu.
Đường Ôn ghé vào đầu vai anh, ý thức đang dần mơ hồ thì loáng thoáng nghe được một câu ca truyền cảm, chẳng hiểu sao lại thấy cảm động, cô ngửa đầu mổ nhẹ vào tai Hứa Hành Niên.
Giọng cô rất nhỏ, rất nhẹ, Hứa Hành Niên suýt thì nghe không rõ, anh ghé sát lại.
“Em may mắn lắm mới gặp được anh.”
Nếu không gặp Hứa Hành Niên, có lẽ giờ cô đang ngồi trong một góc phòng học nào đó trên đất Mỹ, học bài, lên lớp nghe giảng như bao kẻ khác, kết vài người bạn, ngày qua ngày đối mặt với những nỗ lực và cơ hội khác nhau.
Có lẽ cũng sẽ có một người bạn trai ngoại quốc, cùng cô thả bước trên đường phố Los Angeles, cùng cô đếm sao trời, ngắm trăng xa.
Biết đâu người đó cũng sẽ như anh vậy, hiểu mọi thứ về cô, bao dung khuyết điểm của cô, dung túng những khi cô tùy hứng, quý trọng mọi điều, mọi điều của cô.
Cũng không chắc nữa.
Nhưng may sao, cô đã gặp Hứa Hành Niên --
Người có thể cho cô một đời vui vẻ.
......
Động tác lẳng lặng “đẩy đưa” của họ lọt ngay vào mắt Quách Kỳ đang chuẩn bị “khoe giọng”, cậu ta cầm mic ho nhẹ vài tiếng, cả gan lắm miệng: “Cái đôi ngồi trong góc sô pha kia, ban ngày ban mặt giữ kẽ chút nha.”
Vừa dứt lời, tầm mắt tất cả mọi người nhao nhao đổ về phía họ.
Đường Ôn da mặt mỏng, bật phắt lên từ trên vai anh như cái lò xo, đỏ mặt quay sang chỗ khác, tóm chặt áo khoác như muốn trốn tránh.
Môi Hứa Hành Niên gợi nhẹ, kéo cô vào ngực mình lần nữa như muốn phân bua, nhướn mày khiêu khích Quách Kỳ: “Sao? Ghen à?”
Mặt tiểu cô nương sắp bị thiêu chín tới nơi, vội vàng lấy tay che kín lại.
Quách Kỳ trố mắt, đột nhiên ôm ngực, ra lệnh cho Tráng Hán bên cạnh: “Mau mau, mau mang cơm chó của ngon thức báu lên cho trẫm.”
“Bẩm, có ngay đây ạ.” Tráng Hán hiểu ngay tắp lự, với lấy cái gạt tàn để trên bàn, cung kính dâng bằng hai tay.
Hai người họ đùa giỡn làm cả phòng cười vang.
Chỉ mình Đổng Kha hơi nhếch miệng, vẻ mặt khá mất tự nhiên.
Không biết ai đã để mấy chai bia lên bàn, tiếng bọt sủi khi bật nắp chai trào lên nóng rực bên tai.
Tráng Hán lần lượt rót đầy ly trước mặt mọi người: “Bọn mình chơi trò chơi đi.”
“Chơi gì? Nói thật hay đại mạo hiểm quê lắm rồi.”
“Chơi” bội số của 7 đi (*)“.”
(*)Gốc là 拍七令(phách thất lệnh). Ở Việt Nam trò này gọi là “Bội số của bảy” nên mình để tên thế luôn.
“Chơi kiểu gì?”
“Bắt đầu đếm từ 1, đếm tới số có chứa số 7 hoặc những số chia hết cho 7 thì không được hô số mà phải đập lên bàn, người sau tiếp tục đọc số liền kề. Nếu ai đếm sai hay không đập bàn thì bị phạt rượu.”
Trò này đòi hỏi khả năng phản xạ nhanh nhạy của người chơi, Đường Ôn biết mình vốn lơ ngơ, nhưng ngặt nỗi không tham gia thì không được, cô nhíu mày nhìn Hứa Hành Niên.
Người nọ cầm tay cô trấn an: “Không sao đâu, sai thì anh uống hộ em.”
Cô bật cười đồng ý.
Qua hết một vòng, đã có vài người trúng đạn vì đủ lí do, Đường Ôn may mắn thoát chết 3 lần, nhưng tới lượt của cô ở lần thứ 4 thì bị hẫng ở số 84.
Thấy Hứa Hành Niên toan cầm ly bia trước mặt mình, cô vươn tay cản lại, lòng bàn tay ấm áp giữ cổ tay anh, nhỏ giọng nói: “Để em tự uống trước đi, anh uống thay em mãi thì không công bằng với người khác.”
Vừa rồi Trịnh Mạn Mạn chơi thua cũng tự uống, cô không thể tỏ vẻ đỏng đảnh để Hứa Hành Niên chống lưng cho mình mãi được.
“Có ổn không em?”
Anh biết nhỏ tới giờ cô chỉ mới uống bia vị dứa hay Cocktail thôi, chưa uống bia hàng thật giá thật bao giờ.
Đường Ôn cười xòa, che miệng ghé vào tai anh, hạ giọng: “Em mà uống say thì chẳng phải vẫn còn có anh đưa về sao.”
Người bên cạnh nhìn không nổi nữa, tùy tiện nói: “Này này này nhanh lên hai cái người này, chịu phạt mà còn thầm với thì gì đấy hả.”
Đường Ôn cười ngại, bưng ly chậm rãi đưa thứ chất lỏng ấy xuống bụng, mấy ngụm cuối cùng, cô ngửa đầu làm một hơi cạn sạch.
“Được em!” Mọi người xung quanh rôm rả vỗ tay.
Đường Ôn hơi nhăn mày, thấy vị vừa cay vừa đắng, uống cũng không ngon như cô tưởng.
Chơi thêm mấy vòng, cô uống sang ly thứ ba là bắt đầu thấy người lâng lâng, đầu óc choáng váng thành một nùi.
Lúc mới uống còn chưa thấy xi nhê gì, ai ngờ cơn say từ từ ngấm vào càng lúc càng rõ rệt, đến khi tàn cuộc thì cả người cô đã chuếnh choáng không phân biệt nổi bắc nam, đầu nhỏ tựa vào vai Hứa Hành Niên luyên huyên nói mớ.
“Ôn Ôn?” Anh gọi khẽ bên tai cô.
Tiếng cô nhỏ như muỗi: “Bố ơi, Hứa Hành Niên tốt với con lắm, bố đừng có thành kiến với anh ấy mà...”
Hứa Hành Niên nhíu mày, một tay đưa ra sau ôm eo cô, tay kia đặt lên bắp đùi rồi bồng hai chân cô lên, ôm cô tới một góc sô pha.
Tay phải của Đường Ôn cứ nắm rịt lấy vạt áo anh, cảm thấy cả người mình khô nóng nên không nhịn được muốn cởi áo khoác ra. Hứa Hành Niên ngăn đôi tay đang quậy loạn của cô, ấn chiếc đầu nhỏ lộn xộn vào cổ mình, thấp giọng dỗ: “Ngoan nào.”
Cô nàng lại giãy ra, mê man mở mắt, trong hốc mắt dường như còn lờ mờ hơi nước, “Hứa Hành Niên?”
Anh khóa chặt tầm mắt cô lại: “Anh đây.”
“Em nóng.”
Cô nàng không an phận nằm trong ngực anh cọ tới cọ lui, đôi mắt đen nhánh tựa như ánh sao sáng ngời, cứ thế nhìn thẳng vào anh, không biết định làm gì nữa.
Hứa Hành Niên hít sâu một hơi, che mắt cô lại, trầm giọng hỏi: “Đi rửa mặt nhé?”
Tiểu cô nương khựng lại rồi chậm rãi gật đầu.
Anh giúp cô khoác lại áo bị tuột xuống đầu vai, nắm tay cô định đứng dậy, ai ngờ mông cô vẫn dính chặt lấy sô pha không xê dịch chút nào, duỗi hai tay về phía anh: “Ôm em.”
Đúng là say thật rồi, giờ không biết thẹn thùng là gì luôn.
Anh bị dáng vẻ trề môi đầy bất mãn của cô chọc cười, cúi người nhẹ nhàng ôm cô nàng dính như bạch tuộc kia vào người mình, cứ thế bế cô lên đi về phía cửa.
Mọi người trong phòng đua nhau nhìn về phía anh.
Trịnh Mạn Mạn ợ chua một cái, dựa vào sô pha nói với Đổng Kha ngồi cạnh: “Vẻ mặt hội trưởng trông yêu chiều thật, quen cậu ấy hai năm mà chưa thấy cậu ấy đối xử với ai như vậy bao giờ, hẳn là cậu ấy thích Ôn Ôn lắm.”
Người nghe cô ấy nói trầm hẳn, cắn môi không nói gì.
Ra khỏi phòng, ánh đèn trên hành lang rất chói, Đường Ôn nhắm nghiền mắt, hai chân thì kẹp chặt hông Hứa Hành Niên, đầu không an phận cọ vào cổ anh.
Anh vuốt xuôi mái tóc dài của người con gái: “Ôn Ôn ngoan nào, đừng nghịch.”
Tiểu cô nương chẳng để lời anh vào đầu, ôm cổ anh càng thêm chặt, hàm răng thì gặm lung tung lên đó, cuối cùng lần theo sườn mặt day nhẹ vành tai anh.
Cả người Hứa Hành Niên điếng lại, cảm giác như bị điện giật từ nơi làn môi cô chạm vào truyền một mạch tới lòng bàn chân, cả ngực cũng nóng đến mức tê dại.
Hô hấp anh trầm xuống, xoay người bước tới căn phòng tối om ngay bên cạnh, áp lưng cô lên mặt tường, tì vào trán cô, cả giọng cũng hóa khàn: “Em muốn làm gì hả?”
Mắt cô sáng trong rạng rỡ, tựa cơn lốc vũ trụ cuốn xoay giữa ngân hà rộng lớn, hút hết mọi sự chú ý của anh đi, khiến người ta phải chìm sâu vào đó một cách không thể khống chế.
Chưa để anh kịp phản ứng, phiến môi nóng bỏng của cô gái đã dán lên, cứ mổ lung tung lên bờ môi mỏng của anh, đầu lưỡi liếm láp từng chút từng chút một.
Hứa Hành Niên đờ đẫn.
Cảm giác rất khác lần cô chủ động hôn anh ở Mỹ, lúc ấy là cái chạm môi đầy e dè, ngây ngô như trái táo còn xanh, còn lúc này đây, hình như nhờ tác dụng của cồn mà cô nàng nhân cơ hội làm xằng làm bậy.
Môi cô rất mềm, mùi son môi hòa vào hương rượu, hơi thở ấm áp đưa tới từng chút một, làm anh tưởng như mình cũng chìm vào cơn say đê mê mất rồi.
Tiếng Hứa Hành Niên thở dốc thêm nặng, cảm giác như thần kinh mình sắp bị cô hành chết đến nơi, nhân lúc cô chừa ra để thở, anh chớp thời cơ đoạt lại quyền chủ động.
Răng môi quấn quít, Đường Ôn thấy đầu mình chỉ còn lại một mớ hỗn độn, hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì khuỵu dần từ trên mặt tường xuống, may là anh đã ôm lấy eo cô kịp lúc.
Cô khẽ giằng ra khỏi chiếc hôn của anh, đưa tay sờ sau lưng mình, nói lí nhí: “Cộm người em... đau quá.”
Anh bật cười, khẽ cắn môi dưới của cô, chống trán: “Mình ra ngoài nhé?”
Mặt cô đã nóng đến mức mê man, môi cũng đau, vội vàng dùng sức lắc đầu.
Hứa Hành Niên ôm cô ngồi lên sô pha, cô thì yên vị trên đùi anh, đầu gác lên vai anh, hít sâu từng ngụm khí.
Anh thắt chặt vòng ôm: “Tỉnh chưa?”
Cô không nói chuyện.
“Còn nhận ra anh không?”
Cô lại rướn lên trên rồi dùi dụi, vành mắt phiếm nước, giọng còn vương chút run rẩy: “Hứa...Hứa Hành Niên.”
May đấy, đùa giỡn lưu manh đúng người rồi.
Suy nghĩ của cô vẫn còn hơi loạn, giọng líu nghíu:: “Em vẫn biết là anh mà, trên người anh có mùi hương rất dễ chịu, dễ chịu vô cùng, độc nhất vô nhị, nghe là biết anh ngay.”
Hứa Hành Niên cười rộ lên, cong ngón tay quệt chóp mũi cô, “Mũi em là mũi cún đấy à?”
Cô ngồi thẳng, đôi mắt đượm nét mơ màng chớp chớp: “Mũi cún là gì anh?”
“Là mũi em đấy.”
Cô đáp ồ, ngoan ngoãn gật đầu.
Tay áo vốn được xắn lên giờ đã buột xuống, tay cô lọt thỏm trong đấy rất bất tiện, đang nóng sẵn rồi giờ lại có cảm giác như bị thứ gì đó siết chặt lấy mình, khó chịu bức bối.
Hứa Hành Niên ghìm tay cô lại: “Em ngồi đàng hoàng chút được không hả?”
Đường Ôn nhăn mặt, không nhịp được phải nói lại: “Nhưng em nóng lắm.”
Nhưng ra mồ hôi càng nhiều thì càng không được cởi quần áo, không thì nhất định sẽ bị cảm.
Anh vỗ lưng cô, âu yếm dỗ dành: “Mình đi rửa mặt em nhé?”
Cô nấc cụt, từ chối thẳng thừng: “Không đi.”
“Sao thế?”
Tiểu cô nương liếm môi, đánh bạo sán lại gần anh thêm chút, khuôn mặt cong thành vầng trăng non: “Vì em muốn hôn anh.”
Hứa Hành Niên ngớ người, khẽ nâng mi lên.
“Muốn phi lễ với anh nữa.”