Đuổi Tình Yêu Đi

Chương 17: Chương 17




Người phụ nữ này kiêu ngạo không có giới hạn rồi, cô thật sự cho rằng giới giải trí tốt như vậy sao, nếu không phải có anh che chở cho cô, sao có thể thuận buồm xuôi gió như vậy, xem ra nên dạy dỗ Sở Dĩnh thật tốt, nếu không cô vĩnh viễn cũng không học ngoan.

Chu Tự Hàn cầm điện thoại gọi tới: "Kiến Quốc, hôm trước cậu nói cục phó Cục Văn Hóa cái gì kia, muốn ăn bữa cơm với Sở Dĩnh có phải hay không?"

Sáng sớm, Kiến Quốc còn chưa tỉnh ngủ hẳn, hôm qua uống hơi nhiều, vào lúc này đầu còn mịt mờ, nửa ngày sau mới phản ứng được, Chu Tự Hàn đang nói cái gì.

Nhắc tới chuyện này thật là có chút phiền toái, nghề này của bọn họ, cơ quan quản lí trên đỉnh đầu chính là Cục Văn Hóa, thật ra thì bằng bối cảnh của mấy người bọn họ, đúng là không có nhìn mọi việc trong mắt, chỉ là không muốn gây phiền toái, cũng không phải là chuyện lớn gì, là đàn ông ai không thích gái đẹp chứ, hơn nữa trong ngành giải trí, đừng nói mời một ngôi sao ăn cơm xã giao, thật sự làm chút gì cũng không kì lạ, cục phó Lưu này là một lão già, không biết làm sao lại coi trọng Sở Dĩnh rồi, nếu là người khác, cũng một câu nói chuyện, ăn cơm uống rượu hưởng thụ cũng không có gì, nhưng Sở Dĩnh là ai chứ, mấy anh rõ ràng trong lòng lắm, đó là quả tim của Chu lão đại, vì một Sở Dĩnh này thật sự đã hao hết tâm tư, cũng không biết có cách thu vào tay hay không.

Ngày đó Kiến Quốc mới thử nói ra, gương mặt Chu Tự Hàn đó liền rớt xuống, cáu gắt ngay trước mặt mấy người bọn họ, lời nói vô cùng khó nghe: "Kiến Quốc nếu cậu là Quy Công dẫn mối, mình không ngăn cản, muốn có suy nghĩ cắm sừng cho lão tử, tiểu tử cậu chán sống rồi."

Trần Bân vội cười hắc hắc hoà giải: "Vậy nói làm sao, Kiến Quốc cũng chỉ nói đùa thôi, sao lão đại lại nóng nảy như vậy, thật ra thì nói một cách thẳng thừng, chính là chuyện ăn bữa cơm mà thôi, tìm người khác cũng giống vậy." Chuyện như vậy mới coi là qua đi.

Sau đó, Kiến Quốc lầm bầm với Trần Bân: "Trước kia chính là để cho mấy người tình đang mặn nồng với lão đại ra ngoài xã giao, cũng không thấy như thế nào, làm sao tới Sở Dĩnh này lại khác biệt." Trần Bân nói: "Được rồi, còn chưa nhìn ra hả! Sở Dĩnh này chính là khối thuốc nổ, không thể đụng vào, cậu nên nghĩ biện pháp khác đi!"

Kiến Quốc cũng biết, Chu Tự Hàn xem trọng Sở Dĩnh, anh cũng không muốn tìm phiền toái, nhưng cục phó kia lén lút nói với anh, cục trưởng mới điều tới lại coi trọng Sở Dĩnh rồi, người ta cũng không đùa.

Kế hoạch nâng cấp hội sở Ôn Tuyền kia của Kiến Quốc đang gặp khó khăn, hôm nay còn đang chờ công văn phê chuẩn, không thể đắc tội được, lại nói, Chu Tự Hàn -Tinh Huy rất kiêu ngạo, cũng sắp xếp người khác trông nom, không phải chỉ ăn bữa cơm sao, cũng không thiếu đi khối thịt nào, nhưng Chu Tự Hàn ngăn cản, anh cũng không dám nói tiếp, đang vắt óc tìm mưu kế khác đấy, ai ngờ đột nhiên Chu Tự Hàn lại đổi ý, không cần biết bởi vì sao, dù sao vấn đề đã được giải quyết ngay trước mắt .

Kiến Quốc lập tức tỉnh, còn có chút không tin hỏi thêm một câu: "Hàn ca, cậu nói thật chứ? Đừng để đến lúc đó động đến tâm can của cậu, cậu sẽ trách mắng người anh em này đó!"

Chu Tự Hàn nhíu mày nói: " Không phải cậu nói chỉ ăn bữa cơm sao, cậu còn đắn đo gì, còn muốn mình dạy cho cậu hả?" Chu Tự Hàn rất sảng khoái, trong lòng của Kiến Quốc có chút tê dại: "Việc đó, cậu nên nói rõ cho anh em hiểu chứ! Người khác đắn đo đều tốt, Sở Dĩnh này không phải là không giống nhau sao?"

Chu Tự Hàn hừ một tiếng: "Mình muốn cho cô ấy hiểu rõ ràng, không có mình che chở sẽ có hậu quả gì, nổi nóng với mình cái gì chứ, mình bị cô ấy sai khiến một lần là đủ rồi."

Quẳng điện thoại xuống, Kiến Quốc thiếu chút nữa không có cười phá lên, không cần phải nói, rất rõ ràng là ở Sở Dĩnh kinh ngạc ở nơi đó rồi, chỉ là Sở Dĩnh cũng thật có chút kiêu ngạo hơi quá, Kiến Quốc suy nghĩ, Chu lão đại muốn mượn lí do này để kích thích tính tình của Sở Dĩnh, mặc dù nói ra miệng, nhưng cũng không thể làm ra chuyện thật, thật ra thì lần đầu ăn cơm, cũng không thể làm chuyện gì, lại nói, còn có mình và Trần Bân cũng ở đấy.

Nghĩ đến chỗ này, vội vang gọi điện thoại cho lão Lưu: " Cục phó Lưu, tôi là Kiến Quốc, chuyện ông nói kia làm được, tối mai, anh em tôi bày bữa tiệc vây cá, ông phải đên dự!"

Bên kia cục phó Lưu nói: "Có tổ chức tiệc hay không không quan trọng, Sở Dĩnh phải làm như thế nào?"

Kiến Quốc nói: " Cục phó Lưu giao phó chuyện này, tôi còn có thể không hiểu sao? Gần đây cô ấy đang đóng phim điện ảnh, không dễ gì có được giờ rảnh sáng mai, tôi đây không vội vàng gọi điện thoại cho ông sao, ông yên tâm, cô ấy nhất định đến. . . . . ."

Để điện thoại di động xuống, Kiến Quốc không khỏi suy nghĩ, người cục trưởng mới tới này không biết là thần thánh phương nào, nghe Lưu lão đầu nói vẫn chưa tới 30, còn trẻ như vậy đã làm đến cấp bậc cục trưởng, thật không được rồi, đoán trừ năng lực ở bên ngoài ra, bối cảnh trong nhà cũng không thể khinh thường.

Hôm đó Sở Dĩnh liên lạc người đại diện Jhon trở về studio, thời điểm Jhon nhận được điện thoại của cô, trong lòng còn buồn bực, hôm qua Chu tổng dùng sức mạnh ôm Sở Dĩnh đi, anh còn tưởng rằng không có mấy ngày thì không về được đâu, đoàn làm phim bên này cũng đã chào hỏi tốt rồi, không ngờ mới một đêm, Sở Dĩnh đã chạy về tới.

Jhon này sớm thói quen thích nghe bát quái, có chút không nhịn được lửa bát quái hừng hực trong lòng, lừa gạt nghe ngóng mấy câu, cũng không nghe ngóng ra cái gì, Sở Dĩnh còn làm ra dáng vẻ bình tĩnh, giống như cô ấy và Chu tổng căn bản không quen biết, làm cho Jhon cũng có chút không sờ được bát quái.

Truyện chỉ được post duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn

Nhận được điện thoại của trợ lí Từ gọi tới, thì càng mơ hồ hơn, tuy Jhon là người đại diện của Sở Dĩnh, nhưng anh cũng là người của Tinh Huy, lần trước bởi vì ăn bữa cơm cùng Hàn tổng của Âu Phỉ, để cho Chu tổng không có lỗ mũi trách mắng một bữa, Jhon còn có thể không hiểu sao, phàm là bữa tiệc xã giao, có thể từ chối liền từ chối, điệu bộ của Chu tổng hôm qua kia, rốt cuộc hai người cũng có chút tiến triển, thế nào hôm nay lại thay đổi.

Để an toàn, Jhon còn cẩn thận hỏi một câu: "Cậu chắc chắn để cho Sở Dĩnh đến bữa tiệc tối mai chứ? Lão Từ, tôi cũng không phải là người ngoài, cậu nói với tôi một câu thật lòng đi, chuyện này là thật hay giả? Đừng để đến lúc đó Sở Dĩnh đi, Chu tổng nơi đó lại mắng tôi không ngừng."

Trợ lí Từ nhỏ giọng nói: "Nói thật với anh, chuyện này tôi cũng không nói rõ được, bữa tiệc là Chu tổng tự mình giao phó xuống, tính tình của Sở Dĩnh đó quá cứng rắn, lúc không có chuyện gì làm thì anh cũng khuyên nhủ một chút, mềm một chút, chúng ta đều tốt, gay gắt với Chu tổng như vậy, ai cũng muốn yên tĩnh." Jhon nói trong lòng: tôi khuyên? Chu tổng cũng không có cách gây khó dễ cho Sở Dĩnh, tôi có thể khuyên mới là lạ.

Jhon đi về tới nhìn chằm chằm Sở Dĩnh trên đài, hôm nay diễn ở bên trong phòng, chụp đoạn dạo chơi trong công viên gặp phải kinh sợ ở trên sân khấu, còn mời Triệu Phân Phương ở đoàn kịch Côn Khúc tiếng tăm đích thân tới chỉ đạo, thời gian eo hẹp, Sở Dĩnh chỉ học được nửa ngày, liền đi quay phim, cho dù mới học nửa ngày, lại tương đối có dáng điệu, trang điểm cũng xinh đẹp, giọng hát uyển chuyển, đàn sáo dễ nghe, sinh động không nói ra được.

Lý Xuyên nói câu nói kia thật đúng, nhân vật Thanh Liên này quả thật chính là dành riêng cho Sở Dĩnh, cái loại say mê hấp dẫn đó, hứng thú đó. . . . . . Thật sự như hoa xinh đẹp quyến rũ, như nắng hạn gặp mưa, làm cho người ta xúc động, thở dài.

Jhon không nhịn được nói với Triệu Phân Phương bên cạnh: "Triệu lão sư ông dạy thật tốt!" Triệu Phân Phương lại lắc đầu một cái: "Côn Khúc không phải có thể học cấp tốc gì đó, tôi không có dạy cái gì? Sở Dĩnh vốn biết, bất kể là hát hay động tác cũng tương đối quen thuộc, tôi chỉ uốn nắn một chút thôi, tôi đã hỏi cô ấy, làm sao hát được Côn Khúc, người trẻ tuổi bây giờ ai còn tiếp xúc với những thứ này, cô ấy nói mẹ của cô ấy thích, khi còn bé đã học qua một ít, đáng tiếc, đây là một hạt giống tốt."

Jhon không khỏi mỉm cười, đáng tiếc sao, Sở Dĩnh xinh đẹp dưới tên kia trình độ học vấn cũng không phải là người bình thường có thể có, nhất là trong giới giải trí, nhìn Sở Dĩnh xinh đẹp dưới ống kính, Jhon cảm thấy cô ấy giống như một kho báu phong phú, thủ chi bất tận, dùng không hết, Jhon có lúc luôn muốn, hoàn cảnh lớn lên của Sở Dĩnh nhất định vô cùng tốt, trên người cô ấy có một loại khí chất cũng không phải một sớm một chiều là có thể có được, đó là lắng đọng ở trong xương, cần bồi dưỡng lâu dài mới được.

Chụp được một tuồng kịch, Sở Dĩnh cảm thấy mình nhanh mệt mỏi, dù sao cô cũng không phải diễn viên Côn Khúc chuyên nghiệp, cô cũng chỉ là Mẫu Đan Đình dạo chơi trong công viên gặp phải kinh sợ, chịu sự giáo dục hun đúc của gia tộc, mẹ cô có loại yêu thích đặc biệt đối với Côn Khúc, thích nghe, hơn nữa đã từng là diễn viên nghiệp dư nổi danh nơi quê hương trong thành nhỏ.

Giống như tất cả bậc cha mẹ khác, cha mẹ của cô cũng mong con trở thành phượng hoàng, chỉ là cha tương đối dân chủ, thời điểm ban đầu để cho cô học tài nghệ, cũng không có bức bách, mà là để cho cô tự lựa chọn một cái, lúc ấy cô chọn đàn cổ, cũng không phải bởi vì thích, mà do biết loại này rất khó tìm được giáo viên phù hợp dạy cho cô, trong lòng cô luôn cho là không tìm được giáo viên, mẹ sẽ buông tha, đáng tiếc không thành công.

Côn Khúc là do lúc không có chuyện gì làm học chơi cùng mẹ, khi đó vĩnh viễn cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày cần dùng, rất nhiều việc cũng như vậy, dù sao con người cũng không có cách nào biết trước được tương lai.

"Sở Dĩnh, ngày mai có một bữa tiệc, cô phải đi. . . . . ." Sở Dĩnh dừng tay đang tháo trang sức một chút, gật đầu một cái: "Biết rồi." Sở Dĩnh đồng ý sảng khoái như vậy, ngược lại Jhon có chút băn khoăn: "Việc ấy, chính là ăn bữa cơm cùng lãnh đạo Cục Văn Hóa, không có việc gì khác. . . . . ." Sở Dĩnh nghiêng đầu nhìn anh: "Cám ơn anh, Jhon."

Sở Dĩnh rất rõ ràng, đại khái đây là thủ đoạn của người đàn ông Chu Tự Hàn kia, tính nhẫn nại của người đàn ông kia dùng hết rồi, Sở Dĩnh không khỏi cười cười, cô luôn tin một câu nói là không muốn lại được (cái này ta chém, nguyên văn convert: vô dục tắc cương, ai biết thì chỉ cho mình nha :blahblah: :blahblah: ), hôm nay cô còn sợ gì, ăn cơm xã giao, lúc trước vì chuyện của cha cô, bữa tiệc nào mà cô chưa từng tham dự qua, những ông chú kia trước đây thân thiết gọi cô là cháu gái, tất cả cũng là loại đàn ông diện mạo xấu xa, cô sớm nhìn thấu rồi, nói trắng ra là, về điểm này làm việc, cô đã sớm để mình đạt được mục đích bằng bất cứ giá nào, còn sợ bữa tiệc nào.

Chỉ là Sở Dĩnh không ngờ, người cô phải tiếp trong bữa tiệc là Lăng Chu, người cô cho là cả đời này cũng sẽ không gặp lại nữa, phục vụ vừa mở cửa phòng ra, Sở Dĩnh liền bị người ở trong làm cho sững sờ, cứng ngắc đứng ở cửa.

Phòng tiệc cao cấp nhưng cũng sánh ngang với 'phòng cho tổng thống' của khách sạn năm sao, phòng lớn như vậy lại chỉ có bốn người ngồi, bốn người trong đó Sở Dĩnh chỉ biết mình Lăng Chu.

Thiếu niên tuấn lãng trong trí nhớ, giờ đã trở thành người đàn ông trầm ổn xuất sắc, Sở Dĩnh vẫn biết, Lăng Chu rất xuất sắc, anh vẫn mạnh mẽ hơn cô, anh có lý tưởng, có khát vọng, không giống với cô, cô chỉ muốn lấy chồng sinh con, sau đó bình thường sống qua ngày, cô đã từng hỏi Lăng Chu: "Em không phải là đặc biệt không có tiền đồ chứ?"

Lúc ấy Lăng Chu cười, hôn cô thật lâu rồi nói: "Đây mới là Dĩnh Nhi của anh, em chờ làm vợ anh đi, sau đó ở nhà sinh con, trước tiên sinh một đứa con trai, sau đó lại sinh một đứa con gái, như vậy chúng ta liền có nam nữ song toàn rồi. . . . . ."

Hiện tại suy nghĩ lại một chút, khi đó thật khờ, vội vàng vạch kế hoạch cho tương lai, vội vàng thề non hẹn biển, lời thề tin tưởng son sắt, những việc kia nhất định sẽ thực hiện, chưa bao giờ hoài nghi nửa phần.

Thời gian mới là tàn nhẫn nhất, lừa dối một chút, tất cả kế hoạch đều trở thành bọt nước, Lăng Chu ngồi ở trước mặt cô, trước kia tràn ngập tình yêu trong mắt, bây giờ cặp mắt ấy hàm chứa giễu cợt, hàm chứa hận ý lạnh lẽo, anh ta hận chết cô đi! Nếu đã hận chết cô, tại sao còn muốn gặp cô, cả đời không qua lại với nhau, không phải rất tốt sao. . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.