Thật ra thì Sở Dĩnh không có khẩu vị gì, mỗi lần vào mấy ngày kỳ sinh lý, đều vô cùng không thoải mái, vốn là muốn kết thúc công việc xong, rồi về nhà ngủ, lại bị Chu Tự Hàn đưa đến nơi này, chơi bài chơi đến bây giờ, cũng đã nửa đêm rồi.
Sở Dĩnh thật sự không lý giải được vì sao Chu Tự Hàn không dẫn cô tới đây thì không được, Sở Dĩnh ăn hai miếng thì để cái thìa xuống, Chu Tự Hàn đem canh gà dinh dưỡng lên thổi thổi, đưa tới nói: "Uống hết canh gà này đi, đầu bếp nơi này nấu canh thì tuyệt nhất."
Sở Dĩnh không muốn bực mình với anh ở trước mặt những người này, hai ba lần đem canh gà ăn hết, Chu Tự Hàn chỉ chỉ cơm chiên còn dư lại: "Cái này nếu để cho lão gia tử nhà anh nhìn thấy, có thể dạy hai giờ tư tưởng giáo dục cho em." Nói xong đem cơm chiên cô ăn còn dư lại lùa mấy cái vào trong miệng.
Sở Dĩnh sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên nghe Chu Tự Hàn nói tới chuyện nhà anh ta, trước kia mẹ luôn nói chăm sóc từ nhỏ đến lớn, có thể thấy được mặc dù Chu Tự Hàn hèn hạ vô sỉ, gia giáo lại tương đối khá.
Ăn cơm xong, Chu Tự Hàn ôm Sở Dĩnh đứng lên, nói với mấy người kia: "Các cậu tiếp tục đi, bọn mình đi trước đây." Kiến Quốc vội nói: "Chu lão đại, cậu cũng quá không có suy nghĩ rồi, hôm nay khó khăn lắm anh em mới có vận may vượng đại sát tứ phương, đừng đi, đừng đi, chơi hai vòng nữa đi."
Chu Tự Hàn cười một tiếng, chỉ chỉ cái đó thay tay anh : "Sẽ để cho hai người khác thay mình, thắng hắn, thua đều tính cho mình, bảo bối nhà mình cũng buồn ngủ không mở mắt ra rồi, trở về lại tìm một ngày khác, chúng ta đánh suốt đêm luôn."
Trần Bân cười nói: "Kiến Quốc được rồi a, đừng chậm trễ lão đại và chị dâu làm chính sự." Mấy người cũng mập mờ nở vài nụ cười, mặt Sở Dĩnh có chút hồng, đám người này quả thật không có ngượng miệng, chỉ là cô thật sự không biết, Chu Tự Hàn làm như vậy, rất hào phóng, như một người đàn ông.
Đi theo Chu Tự Hàn ra khỏi hội sở, đến ngồi xuống chỗ ngồi phía sau xe, Sở Dĩnh liền có chút buồn ngủ không dậy nổi nữa, trước kia còn chống đỡ đấu trí đấu dũng với Chu Tự Hàn, hiện tại cũng thỏa hiệp, cũng không còn cần thiết phí sức lực nữa, mềm nhũn tựa vào trong ngực Chu Tự Hàn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Chu Tự Hàn cười, vừa cầm tay của cô, liền nhịn được không nhíu nhíu mày, bây giờ cũng là tháng năm rồi, tay của cô vẫn còn lạnh lẽo giống như băng, cúi đầu nhìn kỹ cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút tái nhợt, xem ra thật sự là không thoải mái.
Chu Tự Hàn cũng không biết mình làm sao, muốn ở một chỗ với Sở Dĩnh, cho dù có hiểu rõ chuyện này không thể trở thành sự thật được, nhưng cũng không muốn buông ra, Chu Tự Hàn đặt Sở Dĩnh ở trong lồng ngực mình, để cho cô thoải mái hơn một chút, đem hai tay nhỏ bé của cô nắm ở trong tay mình.
Vậy có chút ấm áp khô ráo quen thuộc từ bàn tay xuyên vào trái tim, Sở Dĩnh không khỏi mở mắt ra, có chút mơ hồ nhìn Chu Tự Hàn, bình tĩnh nhìn anh thật lâu, giãy giụa tay mấy lần cũng không thoát ra được.
Chu Tự Hàn cúi đầu hôn ở trên trán cô, dịu dàng hỏi cô: "Thế nào? Còn chưa thoải mái sao?" Sở Dĩnh lắc đầu một cái rồi nhắm mắt lại, không còn giãy giụa nữa, nhưng không khỏi suy đoán trong lòng, rốt cuộc Chu Tự Hàn muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là thủ đoạn cứng rắn dùng chán rồi nên đổi sang dụ dỗ sao, bày ra một sắc mặt tình cảm dịu dàng như vậy, nói thật, Sở Dĩnh thật sự có chút luống cuống cực kỳ, căn bản đây không phải là Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn làm sao có thể săn sóc dịu dàng đối với phụ nữ như thế.
Cảm thấy xe dừng lại, Sở Dĩnh mở mắt ra mới phát hiện, không phải là chỗ ở của cô, mà là biệt thự vùng ngoại thành của Chu Tự Hàn, Sở Dĩnh cau mày nhìn Chu Tự Hàn: "Ngày mai tôi muốn đi tuyên truyền cùng đoàn làm phim." Ý kia chính là nói cho Chu Tự Hàn biết cô không rãnh bồi anh ta.
Chu Tự Hàn cười, lôi kéo tay của cô xuống xe: "Tinh Huy là của anh, anh là nhà đầu tư lớn nhất kiêm luôn nhà sản xuất của “Thanh Liên”, giai đoạn tuyên truyền trước em không đi thì có quan hệ gì."
Sở Dĩnh chợt bắt đầu khó hiểu, Chu Tự Hàn làm ăn kiêu ngạo thế nào, người đàn ông này quả thật cố tình làm bậy không đến mức không thể nói lý, nhưng mà anh đều không để ý, cô có chuyện gì, cô đã sớm phiền những thứ tuyên truyền thông báo không dứt kia rồi, coi như đây là phúc lợi của Chu Tự Hàn đi.
Sở Dĩnh từ phòng tắm đi ra ngoài chỉ thấy Chu Tự Hàn đã vây áo choàng tắm xung quanh tựa vào đầu giường, đang cười híp mắt nhìn mình, Sở Dĩnh cũng không xa lạ với Chu Tự Hàn như vậy, hơn nữa trong mắt của anh nói trắng ra **, rào rạt thiêu cháy gần như đã thành lửa cháy lan ra đông cỏ, Sở Dĩnh không khỏi có chút sợ, cô nhớ rõ, thủ đoạn giày vò cô ở trên giường của người đàn ông này, bây giờ muốn, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.
Chu Tự Hàn quét qua Sở Dĩnh từ trên xuống dưới, cô vừa mới tắm rửa xong, trên người mặc vào một cái áo choàng tắm của anh, áo choàng tắm vô cùng rộng rãi, mặc ở trên người cô rộng thùng thình, lại có loại hấp dẫn kì lạ.
Nghiêm túc tính toán ra, hai người không biết đã làm bao nhiêu lần rồi, trên căn bản đã tương đối quen thuộc, nhưng lúc này Sở Dĩnh vẫn cho Chu Tự Hàn một loại kích động hoàn toàn mới như cũ, có chút tương tự tâm tình lúc lên giường lần đầu tiên, có phần không khỏi khẩn trương và mong đợi, rõ ràng là một người phụ nữ lại mang cho anh hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Ánh mắt Chu Tự Hàn xẹt qua cổ thon dài trắng nõn của cô, cằm cong duyên dáng, dừng ở trên mặt của Sở Dĩnh, Sở Dĩnh thật sự rất đẹp, nhất là Sở Dĩnh sạch sẽ như thế này, tia sáng của đèn trên tường, giống như hoa quỳnh lặng lẽ nở rộ vào ban đêm, thanh lệ quyến rũ: "Tới đây, bảo bối. . . . . ."
Thanh âm Chu Tự Hàn có chút trầm thấp, vang lên ở trong không gian tĩnh lặng, cực kỳ hấp dẫn.
Sở Dĩnh hơi chần chừ mấy giây, chậm rãi đi tới, trong nhà lót thảm khắp nơi, chân của cô dừng ở phía trên không một tiếng động nào, mỗi một bước lại cũng miễn cưỡng như vậy.
Sở Dĩnh không khỏi nói xấu sau lưng mình, chuyện đến nước này, còn kiểu cách cái rắm, cũng không phải là lần đầu tiên bồi người đàn ông này ngủ, nhiều một lần thiếu một lần có quan hệ gì.
Sở Dĩnh vừa đi đến bên giường, liền bị Chu Tự Hàn ôm lấy thân thể xoay một vòng tròn, đè ở phía dưới: "Bảo bối, nhưng vào lúc này sẽ không thể náo loạn cùng anh đi! Hả? Tới để cho người đàn ông của em hảo hảo thân ái. . . . . ."
Sở Dĩnh có chút bài xích việc Chu Tự Hàn hôn cô, cho dù hai người đã từng làm vô số lần, nhưng chân chính hôn môi lại không có mấy lần, đại đa số dưới tình huống, Chu Tự Hàn đều giống đại gia một dạng chờ cô phục vụ, cô kỹ nữ như giá rẻ phải liều mạng lấy lòng anh.
Truyện chỉ post duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn
Chu Tự Hàn không thích hôn môi, Sở Dĩnh cũng không ưa thích, phương diện nào đó nói, Sở Dĩnh cảm thấy, hôn môi so làm tình phải thân mật thiêng liêng hơn, cô đã từng mê muội cho Lăng Chu hôn.
Nụ hôn đầu tiên của bọn họ chính là tại vào ngày Lăng Chu thổ lộ đó, ngày xuân hoa lê bay tán loạn, anh nói: " Sở Dĩnh anh thích em, chúng ta ở chung một chỗ đi!" Sở Dĩnh còn nhớ rõ, lúc ấy trái tim của mình dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô khẽ gật đầu một cái, trong mắt Lăng Chu vui sướng soi rõ hoa lê bay tán loạn xung quanh, đẹp đến rung động lòng người, sau đó Lăng Chu hôn cô, cô có thể cảm giác được rõ ràng rằng anh khẩn trương.
Trước tiên anh hôn cô một chút, sau đó ngẩng đầu lên có chút bận tâm nhìn cô, mới cúi đầu tiếp, hàm răng hai người đụng nhau, đôi môi cũng có chút đau, sau này suy nghĩ lại một chút cũng cảm thấy buồn cười.
Bề ngoài Lăng Chu lịch sự, làm nên những chuyện này, nhưng cũng là một người đàn ông không hơn không kém, mỗi lần hôn cô cũng tương đối nhiệt liệt, dường như muốn nuốt chửng cô.
Nhắm mắt lại, trong mơ hồ, Sở Dĩnh cảm thấy, giống như Lăng Chu hôn lại cô, cũng nhiệt tình như thế, kịch liệt như thế, cô không tự chủ được ôm lấy cổ của Chu Tự Hàn, bắt đầu đáp lại anh.
Chu Tự Hàn đích thực không thích hôn môi lắm, anh cảm thấy ở trên giường, hôn môi đơn thuần là dư thừa, snh thích phụ nữ hôn chỗ khác của anh. . . . . . Nhưng là anh muốn hôn Sở Dĩnh, lần trước hôn cô một lần, sau đó anh liền bắt đầu nhớ nhung mùi vị đó, hơn nữa đối với gương mặt xinh đẹp sạch sẽ như vậy, môi đỏ nhạt sáng bóng, Chu Tự Hàn không nhịn được muốn hôn cô.
Chỉ là, anh thật sự không nghĩ tới Sở Dĩnh sẽ đáp lại anh nhiệt liệt như thế, Chu Tự Hàn rất rõ ràng, Sở Dĩnh đơn thuần, bức bách với bất đắc dĩ đi theo anh, nếu như không phải là tự mình dùng thủ đoạn uy hiếp, đớn chừng cô nàng này có thể tránh anh liền trốn xa hơn, cho nên lần này Sở Dĩnh đáp lại, thật sự làm cho Chu Tự Hàn vui mừng không dứt.
Chưa bao giờ biết, Sở Dĩnh còn có thể nhiệt tình như vậy, coi như trước kia, thời điểm cô lấy lòng anh, cũng xa xa không có nhiệt tình như lúc này, bây giờ nghĩ lại, lúc ấy Sở Dĩnh cũng đều là qua loa với anh.
Sở Dĩnh khó được nhiệt tình làm Chu Tự Hàn khỏi phải nói kích động rất nhiều, hơn nữa tư vị này thật sự là không nói ra được, Chu Tự Hàn đang ôm lấy đầu nhỏ của Sở Dĩnh, càng dùng sức hôn cô, khuấy động mật dịch trong miệng cô rồi nuốt xuống, cảm thấy giống như quỳnh tương ngọc dịch (chỉ rượu ngon).
Lúc Sở Dĩnh sắp hít thở không thông, mới hoảng hốt trở lại hiện thực, hôn cô thế nào lại là Lăng Chu, Chu Tự Hàn không biết hôn qua bao nhiêu phụ nữ, Sở Dĩnh chợt thấy bắt đầu ghê tởm, dùng sức đẩy anh ra.
Chu Tự Hàn cũng hôn đủ vốn, buông cô ra, nhìn thấy Sở Dĩnh trước mắt, lửa nóng trong ngực càng thêm đè nén cũng đè nén không được, một khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Dĩnh đã đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn cũng bị anh hôn đến sưng đỏ không chịu nổi, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm một, cổ áo choàng tắm bị anh ngăn lại, lộ ra nửa đoạn tuyết bạch rất tròn, đỉnh viên anh đào đỏ thắm tươi mới kia, dọc theo áo choàng tắm như ẩn như hiện, khuôn mặt nhỏ bé thanh thuần, nghiêng như thế càng xinh đẹp hấp dẫn hơn, cô nàng này muốn anh thèm chết. . . . . . Chu Tự Hàn vừa cúi đầu chôn ở trước ngực của Sở Dĩnh, đầu lưỡi bao ở đỉnh tươi mới này, vừa hôn vừa liếm, giống như một đứa bé bú sữa mẹ.
Sở Dĩnh chợt phát hiện, mình cũng rất bi ai, rõ ràng ghét Chu Tự Hàn, nhưng thân thể của cô cũng có trí nhớ, đời này cô có tổng cộng hai người đàn ông này, mặc dù yêu Lăng Chu sáu năm, cũng là sau này hai người mới đột phá cửa ải cuối cùng, dù vậy. Dù sao còn chưa có tốt nghiệp, hai người ở chung một chỗ cũng có nhiều điều cố kỵ, hơn nữa, Lăng Chu và Chu Tự Hàn cũng không có khả năng so sánh gì, cô và Lăng Chu đều là lần đầu tiên của nhau, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên. . . . . .
Coi như Lăng Chu nghiên cứu thấu đáo nữa, so với Chu Tự Hàn đã duyệt qua vô số người như thế nào được, vả lại nghiêm túc tính toán số lần mà nói, cô làm cùng Chu Tự Hàn so với Lăng Chu nhiều hơn không biết gấp mấy lần rồi, thời điểm Chu Tự Hàn muốn cô, căn bản sẽ không quan tâm cô thoải mái hay không, có khó khăn hay không, ở trên giường của Chu Tự Hàn, cô chính là kỹ nữ không hơn không kém, Chu Tự Hàn muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn làm bao nhiêu lần, thì làm bao nhiêu lần, chính anh sảng khoái là được, một đêm đúng làm khổ cô, xương cốt cả người cũng nhũn ra.
Giằng co một năm, cho dù trong lòng Sở Dĩnh không chấp nhận Chu Tự Hàn nữa, thân thể của cô lại vẫn có thói quen phản ứng đối với anh, đây là Sở Dĩnh cũng không khống chế được phản ứng sinh lý, bất đắc dĩ vừa buồn vừa đau xót. . . . . .
Chu Tự Hàn hôn cô, tay chậm rãi trượt chui vào trong áo choàng tắm, Sở Dĩnh vội vàng đẩy anh ra: " Chu Tự Hàn, tôi không thoải mái. . . . . ."
Chu Tự Hàn cũng lại cười, hôn lên bờ môi của cô một cái, nhỏ giọng nói: "Bảo bối tính tính toán toán, cũng bao nhiêu ngày không cho anh đụng rồi, hôm nay anh không làm, chỉ sờ sờ bảo bối nhà anh cho đỡ thèm ăn. . . . . ."