Những lời này Lăng Chu nói tương đối tự nhiên, giống như thật sự coi Sở Dĩnh là bạn học cũ, Sở Dĩnh nhìn anh mấy giây, thu hồi ánh mắt, cũng không có nói cái gì nữa.
Lăng Chu dừng xe ở ga ra dưới tầng ngầm, xuống xe, hai người một trước một sau vào thang máy, trong thang máy không gian bị thu hẹp làm Sở Dĩnh cảm thấy, ngực có chút buồn bực, vách tường kim loại trơn bóng giống như gương phản chiếu ra vẻ mặt của cô và Lăng Chu, rõ ràng không có chỗ trốn tránh.
Lăng Chu bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt sâu u ám giống như hồ nước trong bóng đêm, Sở Dĩnh căn bản dò xét không được ý nghĩ chân thật của anh, thời gian sáu năm giữa bọn họ giống như cách một rãnh sâu cực lớn.
Hai người cách vách tường thang máy bằng kim loại nhìn nhau, cũng không có ai nói chuyện, thang máy đinh một tiếng đến tầng lầu, Sở Dĩnh nhìn một chút là tầng 18, con số 18 rõ nét mà chói mắt.
Sở Dĩnh nhớ khi đó hai người giả vờ như vợ chồng trẻ muốn kết hôn đi chọn mua phòng, bọn họ đi tới chung cư bán hoặc cho thuê tương đối sôi động đó, thời điểm họ đi cũng chỉ còn sót lại vài hộ không có bán được ở tầng 18, sau này hai người mới biết tầng 18 là tầng khó bán nhất, bởi vì người Trung Quốc tin có 18 tầng địa ngục, lúc ấy Lăng Chu còn đặc biệt mê tín mà nói ngày khác chúng ta cũng không thể mua tầng 18, cô còn cười anh mê tín, hiện tại tại sao anh chỉ chọn một tầng này.
Là mô hình một tầng hai căn hộ, Lăng Chu mở cửa căn hộ ở bên trái, căn hộ bên phải này nhìn qua giống như còn chưa có vào ở: "Vào đi! Vậy thì em muốn đứng ở bên ngoài quan sát sao?" Giọng nói của Lăng Chu mặc dù bình tĩnh, vẫn không nhịn được kèm theo chút châm chọc .
Sở Dĩnh vừa mới bước vào, Lăng Chu liền lấy ra một đôi dép màu hồng của nữ từ trong tủ giày thả vào dưới chân cô, Sở Dĩnh quét mắt nhìn dưới chân Lăng Chu, đôi dép mình đi này cùng đôi của anh, giống như là kiểu dáng tình nhân, Sở Dĩnh hơi chần chừ, vẫn nên đổi dép, dù sao cô coi như biết phân biệt, nhà này cũng tương đối đắt.
Phòng tương đối tinh xảo, đi qua cửa chính thì không gian trước mắt như rộng mở, chọn không gian cao, thiết kế biệt thự trên tầng thượng, cửa sổ sát đất từ trên xuống dưới trong phòng, có thể lấy ánh sáng (thiết kế kết cấu toà kiến trúc hoặc cửa sổ to nhỏ sao cho bên trong toà kiến trúc này có ánh sáng thích hợp) tương đối thích hợp, lắp đặt thiết bị phong cách nhưng vô cùng đơn giản, không giống phong cách của Lăng Chu lắm, nhưng đối với chỗ ở của một người đàn ông độc thân mà nói coi là rất sạch sẽ.
Trên ghế sa lon không thể thấy được tất hay áo sơ mi vứt tùy ý, sàn nhà cũng không nhiễm một hạt bụi, Sở Dĩnh nhớ rõ, Lăng Chu giống như tất cả những người đàn ông khác, nói ra cũng rất lôi thôi, quần áo hay tất cũng thích ném loạn khắp nơi, sau này hai người ở chung một chỗ, Lăng Chu sợ cô tức giận liền bắt đầu giấu, có lúc cô dọn dẹp phòng, ở góc hộc tủ, dưới giường, cùng với những chỗ cô nghĩ cũng nghĩ không đến, phát hiện anh giấu tất thối.
Vì thế hai người cũng không ít lần gây gổ, cuối cùng cô uy hiếp anh nếu giấu tất thối lung tung nữa, cô sẽ trở về ở chỗ ký túc xá của trường học, mới sửa được cái tật xấu này của Lăng Chu.
Sau khi ở cùng một chỗ, vì công bằng, đề phòng việc tranh đi cãi lại sẽ gây tổn thương tình cảm, hai người quyết định phân công hợp tác, Lăng Chu phụ trách xuống bếp rửa bát, cô phụ trách quét dọn giặt quần áo, sau sáu ngày, hai người cùng nhau tổng vệ sinh một lần.
Còn nói về sau kết hôn cũng như vậy, vì vậy còn cố ý định ra phần hiệp nghị này, Lưu Giai và Trương Phàn bị kéo tới ký tên làm chứng ở trên hiệp nghị, lúc ấy Lưu Giai nhìn hiệp nghị sau đó, trợn mắt một cái không chút khách khí châm chọc: "Bình thường yêu chết đi sống lại, thời điểm sống qua ngày, làm sao lại phân rõ ràng như vậy rồi, hai người các cậu không cảm thấy mình buồn cười sao?"
Khi đó hai người một điểm cũng không cảm thấy buồn cười, yêu cùng với ăn uống vệ sinh sinh hoạt chung một chỗ là hai việc khác nhau, dĩ nhiên, cuối cùng vẫn là Lăng Chu làm nhiều hơn, bởi vì Lăng Chu rất dễ dàng dụ dỗ, chỉ cần cô làm nũng, sau đó *** một chút, cho anh một chút ngon ngọt, Lăng Chu liền cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa, nhớ tới những thứ này, Sở Dĩnh cảm thấy vừa ngọt ngào vừa khổ sở.
"Sở Dĩnh giúp việc. . . . . ." Thanh âm Lăng Chu từ phòng bếp truyền đến, Sở Dĩnh đi tới, Lăng Chu đem đồ ăn trong tủ lạnh lấy ra đưa cho cô: "Giúp hái rau một tay cũng không quá phận đi! Tối hôm nay chúng ta liền ăn lẩu được rồi, mới vừa dọn đến không bao lâu, gia vị cũng chưa thể nào mua được."
Sở Dĩnh trầm mặc gật đầu một cái, giúp đỡ hái rau, Lăng Chu chuẩn bị một chút nguyên liệu để dưới đáy nồi, hai người đang bận rộn, chuông cửa vang lên, Lăng Chu nói với Sở Dĩnh: "Đoán chừng là hai người bọn Trương Phàn tới, em đi ra ngoài mở cửa cho bọn họ, anh đây đang bận tay đấy."
Sở Dĩnh chỉ có thể rửa tay qua, vừa mới mở cửa ra, chỉ nghe thấy giọng oang oang của Giai Giai: "Không phải anh nói đã đến qua một lần sao, sao lại đi nhầm đây, anh ngu sao? Đầu óc bị lừa đá rồi." Tiếp theo là thanh âm của Trương Phàn: "Cái người phụ nữ này, tôi chỉ mới tới một lần, cô xem một chút, bên này giống nhau như đúc, đi nhầm cũng rất bình thường, cô mà công kích tôi nữa, tôi sẽ không khách khí đâu."
Giọng của Trương Phàn có chút âm trầm, xem ra bị Giai Giai quở trách mà nóng nảy, Giai Giai mới không chịu thua anh ta một ván này, tiếp tục khiêu khích: "Chỉ với thân thể nhỏ bé này của anh, không khách khí thì có thể làm gì? Chẳng lẽ còn muốn một mình luyện tập với tôi sao?"
Sở Dĩnh bất giác mỉm cười, ông của Giai Giai luyện quyền, cụ thể là quyền gì, Sở Dĩnh cũng không rõ rang lắm, dù sao từ nhỏ Giai Giai đã đi theo ông của cô ấy luyện quyền, vào tiết kiệm Nhất Trung, trừ thành tích bên ngoài, còn có cái gì cả nước thiếu niên tổ võ thuật thưởng tăng thêm phân, có lẽ là từ nhỏ luyện quyền quan hệ, Giai Giai khổ người so với bình thường cô gái lớn một chút.
Lúc lên trung học, Sở Dĩnh chính mắt thấy được cô ấy quật ngã một tên lưu manh lưng hùm vai gấu ở cửa trường học, toàn trường ai cũng biết chuyện anh hung của cô ấy, mà Trương Phàn vừa đúng ngược lại, mặc dù là học sinh nam, dáng dấp lại tương đối thanh tú, thật ra thì Trương Phàn cũng không tính là phụ nữ, nhưng đi tới cùng một chỗ với Giai Giai, liền có vẻ có chút yếu đi.
Hai người lại thích cãi cọ, ầm ĩ nóng nảy, Giai Giai nhắc tới quả đấm, Trương Phàn cũng chỉ có thể hậm hực yên lặng, cả một đôi oan gia, quả nhiên, liền nghe Trương Phàn hừ một tiếng nói: "Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, Lưu Giai, không phải là tôi nói cô a! Cô cứ tiếp tục như vậy nữa, cả đời cũng sẽ không tìm được bạn trai."
Lưu Giai xuy một tiếng nói: "Cho dù là tìm không ra phải làm gái lỡ thì cả đời, cũng không tìm gà trống yếu bị gió thổi gục như anh đâu."
"Cô nói người nào là gà trống?"
"Người nào trả lời thì là nói người đó. . . . . ." Mắt thấy hai người lại muốn cãi cọ tiếp, Sở Dĩnh vội vàng mở cửa ra: "Hai ngươi đừng tranh cãi nữa, nhanh lên đi!" Cô nhủ thầm trong lòng rằng hai người này cũng không sợ mất thể diện sao.
Hai người thật đúng là không ầm ĩ, đều một vẻ mặt như gặp phải quỷ, Lưu Giai nói: "Cậu là Sở Dĩnh sao? Sở Dĩnh, sao cậu lại ở trong nhà của Lăng Chu?"
Trương Phàn trầm giọng nói: "Cô còn ngại gieo họa chưa đủ có phải hay không?"
Sở Dĩnh không biết nên nói gì, cảm thấy mùi vị quen thuộc tiến tới sau lưng, Lăng Chu đưa tay thò đầu tới nói: "Trương Phàn lên đây đi! Đều là bạn học cũ, tôi mời Sở Dĩnh tới, là muốn họp gặp, cũng thuận tiện giúp tôi ổn định chỗ ở."
Trương Phàn theo Lưu Giai vào thang máy còn lầm bầm: "Lăng Chu a Lăng Chu! Vết sẹo này còn chưa liền mà, thì đã quên đau rồi, mẹ nó phụ nữ thật là gieo họa."
Lưu Giai đưa chân hung hăng đạp một cước dựa theo giày của anh "A. . . . . ." Trương Phàn kêu thảm một tiếng: "Cô đạp tôi làm cái gì?"
Lưu Giai lành lạnh khoát khoát tay, không hề có thành ý mà nói: "Ồ! Xin lỗi, không nhìn thấy, chúng tôi gieo họa sao, thì phải lấy gieo họa làm nhiệm vụ của mình chứ."
"Cô. . . . . ." Trương Phàn không thể nhịn được nữa, rốt cuộc bộc phát, nắm quả đấm giơ tay lên vung đến trước mắt Lưu Giai, bị Lưu Giai đưa tay bắt được vừa chuyển vặn một cái
“. . . . . . A. . . . . .” Trương Phàn lại hét thảm một tiếng, bị cô ấy đè xuống đất, Lưu Giai lại gần anh nhỏ giọng nói: "Tôi không thèm nghe anh nói nữa, muốn luyện tập nói chuyện một mình, tôi thành toàn cho anh."
Thang máy đinh một tiếng mở ra, Lưu Giai buông cánh tay Trương Phàn ra, vỗ vỗ tay, bước nhanh quá khứ, Sở Dĩnh nhìn sắc mặt Trương Phàn đã tái xanh phía sau cô ấy, không khỏi buồn cười.
Lưu Giai nhìn thấy Sở Dĩnh và Lăng Chu đứng chung một chỗ, trong nháy mắt cảm thấy thời gian như chạy ngược lại, giống như trở lại sáu năm trước, Lăng Chu ở sau lưng Sở Dĩnh gật đầu với cô một cái: "Lưu Giai, đã lâu không gặp." Lúc này Lưu Giai mới phục hồi tinh thần lại, Trương Phàn cũng đi theo vào, trợn mắt nhìn Lưu Giai và Sở Dĩnh một cái, lôi Lăng Chu đi vào bên trong.
Lưu Giai nghiêng người lại gần Sở Dĩnh bên tai nói: "Cậu thật sự tới đây, cậu không sợ Chu Tự Hàn sẽ. . . . . ." Sở Dĩnh nói: "Anh ta đi Thâm Quyến rồi, hai ngày nay không có ở trong thành phố."
Lưu Giai quét mắt ở phòng bếp bên kia, nói nhỏ: " Mình cảm thấy cậu không phải nên tới đây, xem ra Lăng Chu chưa có chết tâm đối với cậu đấy."
Sở Dĩnh nói: "Cho nên mình muốn anh ấy chết tâm, cho anh ấy biết chuyện chúng mình đã là quá khứ rồi." Lưu Giai thở dài: "Mình cảm thấy được các cậu đây hoàn toàn là lừa mình dối người, hơn nữa, nếu như Chu Tự Hàn mà biết thì cậu nên suy nghĩ hậu quả một chút. . . . . ."
"Hai người các cô có phải cũng nên giúp một tay hay không, sẽ không phải ở đó chờ ăn hả!" Trương Phàn tức giận kêu một câu, Lưu Giai cầm quyền, cắn răng nghiến lợi nói: "Trương Phàn này cần ăn đòn, ngày nào đó mình phải trừng trị anh ta thật tốt thì mới đàng hoàng được." Sở Dĩnh không nhịn được vui vẻ cười hì hì một tiếng: "Giai Giai, cậu không cảm thấy hai người các cậu là kiểu người hoàn toàn đối lập à." Lưu Giai mới không cần quan tâm tới những chuyện đó, vén tay áo lên đi tranh cãi vỡi Trương Phàn.
Nồi lẩu sôi, bỏ thịt dê vào, chờ thịt dê chín, Lăng Chu dùng muôi múc ra thả vào trong bát của Sở Dĩnh, động tác lien tục mà thuần thục, cái thói quen này của anh làm Lưu Giai và Trương Phàn vốn đang lúc cãi vả vui đồng thời trầm mặc, sững sờ nhìn hai người.
Lúc này Lăng Chu mới tỉnh táo lại, tay cứng đờ, Sở Dĩnh yên lặng ăn thịt dê trong bát, tự mình gắp thịt, ăn vài miếng liền ăn không nổi nữa, nhưng không biết khi nào thì Trương Phàn và Lưu Giai bắt đầu sống mái với nhau, uống một ly lại một ly vẫn chưa đã ghiền, trực tiếp cầm cả chai uống, anh một chai, tôi một chai, một lát sau vài chai không liền bị ném xuống dưới đất, mặc dù là bia, nhưng kiểu uống như vậy, một lát còn không say.
Sở Dĩnh giành chai bia trong tay Lưu Giai: "Giai Giai đừng uống nữa, say thì phải làm sao?" Ai ngờ Trương Phàn chỉ vào Lưu Giai nói: " Bà đàn ông, thế nào, sợ sao? Biết ai mới thật sự là đàn ông chưa?” Giai Giai này không chịu nổi đả kích của anh, đưa tay đoạt lấy chai bia trong tay Sở Dĩnh, đứng lên nói: "Ẻo lả, ai sợ ai, hôm nay bà đây liền theo đến cùng, còn không biết người nào đi tiểu trước đâu rồi, tiếp. . . . . ."
Đầu Sở Dĩnh đầy hắc tuyến, ánh mắt cầu cứu theo thói quen nhìn về phía Lăng Chu, nhưng không nghĩ vừa đối diện với ánh mắt của Lăng Chu, hơi nóng từ nổi lẩu bốc lên, trong mắt của anh giống như dính vào một tầng khí nóng, có vẻ có chút mông lung, nhưng đáy mắt nóng bỏng lại từng sợi tơ đổ ra kia, Sở Dĩnh ít có thể nhìn thẳng vào mắt.
Sở Dĩnh khẽ nghiêng đầu, tránh ánh mắt của anh, cúi đầu nhìn đồng hồ, kim chỉ giờ đã chỉ số tám, lại nhìn một chút có vẻ như Giai Giai càng uống càng hăng, xem ra hôm nay cô không đi được rồi, cô thử vỗ vỗ Giai Giai nói: "Giai Giai chúng ta nên đi thôi." Ánh sáng trong mắt Lăng Chu biến mất trong nháy mắt.
Trương Phàn ngồi đối diện cũng không buông tha: " Bà đàn ông, chúng ta còn chưa phân thắng bại, cô đi chính là nhận thua." "Ai sợ ai chứ!" Giai Giai đẩy Sở Dĩnh ra: "Cậu trở về trước đi, hôm nay không tiêu diệt tên ẻo lả này, tôi theo họ của anh ta." "Cô nói ai ẻo lả. . . . . ."
Sở Dĩnh không có cách nào, đứng lên nói đối với Lăng Chu: "Cám ơn bữa ăn tối của anh, tôi đi trước đây." Đi tới cửa trước đổi giày, Lăng Chu cũng đi theo tới: "Anh đưa em về."
Sở Dĩnh nhìn chòng chọc anh mấy lần, mặc dù cô uống rượu không nhiều lắm, nhưng mặt có chút hồng: "Gần đây kiểm tra lái xe rất nghiêm." Lăng Chu không khỏi co kéo khóe miệng: "Yên tâm! Anh chỉ là muốn tiễn em đến chung cư mà thôi."
Thân thể Sở Dĩnh cứng đờ, có chút chật vật chợt lóe lên trong mắt, mặc dù biết mình và Lăng Chu không thể nào quay lại, nhưng cô cũng không muốn để cho Lăng Chu biết, mình ở trong biệt thự của Chu Tự Hàn, điều này hiển nhiên là hành động bịt tay trộm chuông.
Từ thang máy ra ngoài chung cư, hai người cũng không có nói chuyện, đứng ở ven đường, Sở Dĩnh mới nói: "Tôi tự gọi xe trở về. . . . . ." Vừa đúng lúc một chiếc taxi trống từ bên kia đi tới, Sở Dĩnh vừa mới đưa tay, không nghĩ lại bị Lăng Chu nắm chặt cổ tay, đẩy về phía sau một cái.
Sở Dĩnh lảo đảo một cái, bị anh chống đỡ ở trên cây khô ven đường, Lăng Chu nắm tay cô, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt của cô, bình tĩnh trong mắt anh đã rút đi toàn bộ, đáy mắt nóng bỏng hóa thành lửa mạnh rào rạt dấy lên, lúc này nhiệt độ đột nhiên lên cao, dường như muốn đem Sở Dĩnh đốt thành tro bụi.
"Dĩnh Nhi, em cứ vô tình như vậy, độc ác như vậy có phải hay không? Anh cũng không so đo chuyện trước kia, em cũng không có ý định cho anh thêm một cơ hội nữa đúng không ? Tại sao vậy? Là bởi vì Chu Tự Hàn sao, em thích anh ta, em yêu anh ta sao, em có biết hay không, anh ta có bao nhiêu phụ nữ, em cũng không ngại bẩn sao?"