Đuổi Tình Yêu Đi

Chương 36: Chương 36




Vốn là Chu Tự Hàn muốn giơ tay lên sờ sờ, nhìn tới hình ảnh trong máy tính lúc này, Sở Dĩnh chợt mở mắt ra, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, Chu Tự Hàn sợ hãi nhịn không được gõ mấy cái vào mặt bàn, chẳng lẽ cô nhận ra máy quay, cũng sẽ không, camera bí mật này là một công nghệ cao giống đèn trần gần như hoàn mỹ nhất, ngay cả nhân viên chuyên nghiệp cũng rất khó phân biệt, huống hồ là Sở Dĩnh.

Quả nhiên, Sở Dĩnh cũng chỉ nhìn mình chằm chằm mấy giây liền cúi đầu, đầu vừa mới rũ xuống, một cái chân thon dài liền giơ lên thật cao, hai cái tay theo chân chậm rãi xoa nắn. . . . . . Tí tách. . . . . . rốt cuộc máu mũi của Chu Tự Hàn cũng không phụ sự mong đợi của mọi người rơi vào trên màn hình máy vi tính, tuy cách một lớp màn hình máy tính, nhưng vẫn không ngăn cản được tư thế mê người này của Sở Dĩnh trên màn hình. . . . . .

Chu Tự Hàn chợt thấy một chỗ phía dưới liền nhảy nhảy dựng lên, cứng rắn chỉa vào phía dưới laptop, anh không khỏi thống khổ rên một tiếng, cuối cùng lưu luyến nhìn màn hình không rời một cái, rút giấy lau sạch sẽ laptop để qua một bên, đi toilet, xử lý máu mũi của mình.

Nhìn vào gương một cái, Chu Tự Hàn cũng thiếu chút nữa không nhận ra mình, trong gương không phải Chu Tự Hàn anh a! Dưới mũi là hai dòng máu mũi, rõ ràng là một người bỉ ổi, lão sắc quỷ dâm ô.Truyện chỉ post duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn.

Chu Tự Hàn mở vòi nước xử lý máu mũi xong, vội vàng ra ngoài, vừa nhìn thấy màn hình laptop, bỗng nhiên mắt trợn to, lỗ mũi nóng lên, vội vàng dùng tay nắm lấy lỗ mũi, tránh cho máu mũi mới vừa ngừng lại chảy tiếp, trong màn hình vừa đúng lúc Sở Dĩnh từ bồn tắm ra ngoài, hơi nước nóng ẩm khiến cho hình ảnh có chút mông lung, lại càng có mỹ cảm, Sở Dĩnh trơn bóng từ bồn tắm ra ngoài, ngay cả khăn tắm cũng không quấn lên người, cứ đứng thẳng tắp ở phía trước gương ngẩn người như vậy.

Chu Tự Hàn đúng là không có góc độ rõ ràng để nhìn toàn bộ thân thể của Sở Dĩnh nhà anh như vậy, vào lúc này vừa nhìn, trừ cảm thấy đẹp ở ngoài, cũng không thể coi thường cảm giác, để ý phản ứng, phía dưới sưng, trướng đau như muốn bể ra, anh không khỏi suy nghĩ, nếu là bây giờ mình không có đi công tác thì tốt rồi, đi vào đem đại bảo bối nhà anh đặt trên bàn đá cẩm thạch. . . . . .

Đem hai cái chân ngọc thon dài, chân vòng bên hông mình, hung hăng đi vào, tiến vào bên trong cô, khẳng định rất thoải mái, ừ. . . . . . Chu Tự Hàn không tự chủ được đưa tay cầm phía dưới của mình, mới vừa cầm còn chưa có động, điện thoại di động liền vang lên.

Chu Tự Hàn cau mày phiền não liếc một cái là trợ lí Từ, cố ý không nhận, nhưng hôm nay trợ lí Hứa không biết trúng gió gì, cú gọi mãi không dứt.

Chu Tự Hàn chỉ có thể buông tha ý tưởng, đi nhận điện thoại, hiền nhiên giọng điệu không thể tốt được: "Buổi tối muộn, có chuyện gì gấp, không thì sáng mai lại nói?"

Trợ lí Từ nhìn đồng hồ trong đại sảnh khách sạn một chút, vẫn chưa tới mười giờ, đối với thói quen hoạt động ban đêm của Chu tổng mà nói, giờ này coi như vẫn sớm, anh cũng biết hôm nay tâm tình của Chu tổng không tốt, hận không thể có thể tránh liền tránh, nhưng liếc mắt nhìn Tôn Đình Đình ngồi ở trên ghế sofa bên kia, không khỏi thầm than một tiếng.

Tôn Đình Đình coi như là bạn lâu năm của Chu tổng, không phải người của giới giải trí, là một bà chủ kinh doanh về thời trang, năm đó mới lập gia đình một năm, chồng của cô ta bị tai nạn xe cộ chết rồi, để lại công ty thời trang lớn, toàn bộ tiện nghi choTôn Đình Đình, Tôn Đình Đình và Chu tổng quen biết trong một bữa tiệc, quan hệ của hai người có chút rất khó phân biệt.

Công ty mẹ của Tôn Đình Đình là ở Thâm Quyến, mỗi lần Chu tổng tới, đều ở cùng với cô ta, Tôn Đình Đình tinh thông mọi chuyện, rõ ràng có số điện thoại cá nhân của Chu tổng, hay là tới nơi này đánh tới anh trước tiên.

Bỏ qua yêu cầu trước kia, ngay cả chào hỏi trợ lí Từ đều không cần, chỉ cần bên cạnh Chu tổng không mang theo phụ nữ, khẳng định Tôn Đình Đình chính là khách quý, nhưng hôm nay có chút không đúng, hợp đồng của Chu tổng và Sở Dĩnh viết rất rõ ràng, trong lúc Sở Dĩnh và Chu tổng qua lại, nếu như Chu tổng tìm người phụ nữ khác, Sở Dĩnh phủi mông một cái liền đi mất, cho nên, thật không có dám trực tiếp để Tôn Đình Đình đi lên, mà nhắm mắt gọi điện cho Chu Tự Hàn.

Nghe được giọng của Chu tổng rõ ràng chưa thỏa mãn dục vọng, không khỏi suy nghĩ, hôm nay gây chuyện không tốt như vậy là được, tuy nói có hợp đồng cái gì kia, chuyện bên ngoài của Chu tổng, chỉ cần muốn lừa gạt, Sở Dĩnh làm sao biết được, nghĩ tới những việc này vội nói: "Chu tổng rất vui mừng, nói muốn mời cô cùng ăn tối."

Mất một lúc như vậy , trong màn hình Sở Dĩnh đã mặc bộ áo choàng tắm đi ra ngoài, Chu Tự Hàn chỉ có thể đóng máy vi tính lại, cầm điện thoại di động nhìn huynh đệ đang tràn đầy tinh lực của mình phía dưới một chút, trong lòng không khỏi dao động, nơi này là Thâm Quyến, thỉnh thoảng anh khoan khoái thoải mái cũng không quá đáng, dù sao Sở Dĩnh cũng không biết, chính mình nhịn như vậy làm gì, hơn nữa Tôn Đình Đình hiểu chuyện hơn so phụ nữ khác, cô cũng muốn duy trì hình tượng tốt đẹp trong mắt công chúng, cho nên tìm cô là ta bảo đảm nhất.

Chu Tự Hàn xây dựng tư tưởng trong lòng cho làm một phen, gọi điện thoại lại trợ lí Hứa nói: “Cậu nói với Đình Đình, tôi lập tức đi xuống." Trợ lí Từ nghĩ thầm, cũng biết, hòa thượng Chu tổng này có thể chịu nổi mấy ngày, cả ngày ăn thịt cá quen rồi, chợt ăn chay có thể quen mới kỳ quái.

Chu Tự Hàn quẳng điện thoại di động xuống nhìn laptop một chút, chợt nhớ tới hình dáng của Sở Dĩnh khi ký hợp đồng với anh, cô nàng này cũng không phải là người phụ nữ khác, có thể hò hét là tốt, nếu để cho cô thật sự nắm được cán. . . . . . Đoán chừng cô ấy thật sự có thể quay đầu đi mất.

Chu Tự Hàn thay quần áo lắc đầu một cái, mình cũng có chút khi dễ mình, đây là thế nào, nếu thật sự bị Sở Dĩnh nắm được nhược điểm, chính là anh thật sự có một người phụ nữ khác, chỉ là gặp dịp thì chơi, Sở Dĩnh dám mặc kệ anh một chút thử xem, anh có rất nhiều chiêu để khống chế cô.

Hai cái chân dài của Tôn Đình Đình bắt chéo, phong tình vạn chủng ngồi ở trên ghế sa lon, quét mắt tới chỗ trợ lí Từ nói: " Lần này Tự Hàn có niềm vui mới, giống như đổi khẩu vị, Sở Dĩnh là người mới của Tinh Huy các người sao? Hình tượng xác thực không kém, lần này các người cũng thật biết kinh doanh, giữ vững thái độ thần bí, khiến danh tiếng của cô ấy nhanh chóng đi lên, tháng sau tôi có một buổi giới thiệu sản phẩm tại thành phố B, mời cô ấy tới đi, lần trước Từ Nhã Thi bên cạnh Tự Hàn đó giúp đỡ đi catwalk, cho mười vạn tiền biểu diễn, Sở Dĩnh này cũng cho cái giá đó đi."

Trợ lí Hứa sửng sốt: "Tôn tổng, việc này sợ rằng không được, Chu tổng đã tự mình giao phó, trừ quảng cáo của Âu Phỉ và tác phẩm điện ảnh “Thanh Liên” ra Sở tiểu thư không hề tiếp nhận công việc gì nữa."

Tôn Đình Đình rất bất ngờ nở nụcười: "Thế nào? Tự Hàn lúc này làm thật. . . . . ." Đang nói, thấy Chu Tự Hàn từ thang máy bên kia đi ra ngoài, Tôn Đình Đình đứng lên nghênh đón, tay tự nhiên ôm lấy khuỷu tay của Chu Tự Hàn, thân thiết nói: "Tới Thâm Quyến, cũng không gọi điện thoại cho em, có thể thấy được đàn ông các anh đều cùng một dạng, có vui mừng mới liền muốn người cũ nữa rồi."

Chu Tự Hàn cười lạnh: "Tôi là sợ cô bận không rãnh chiêu đãi tôi. . . . . ." Hai người trực tiếp đi tơi nhà hàng ở tầng cao nhất ăn tối, Tôn Đình Đình uống rất nhiều rượu, lúc hai người từ phòng ăn đi ra, Tôn Đình Đình đã say chuếnh choáng, Chu Tự Hàn chỉ có thể ôm lấy cô, đi tới phòng khách bên kia.

Cả người Tôn Đình Đình như chim nhỏ nép vào trong ngực của Chu Tự Hàn, thỉnh thoảng lại gần bên tai Chu Tự Hàn, tương đối thân mật, hiển nhiên Tôn Đình Đình có mấy phòng bao cố định ở chỗ này, Chu Tự Hàn tìm thẻ mở cửa phòng trong túi xách của cô ta, vừa mới quét ra vào cửa, liền bị Tôn Đình Đình ôm lấy cổ bắt đầu hôn. . . . . .

Người phụ nữ Tôn Đình Đình này nhìn qua làm việc rất nhiều kinh ngiệm, cũng đủ phóng đãng, nếu không, cũng không thể duy trì quan hệ nhiều năm với Chu Tự Hàn như vậy, Chu Tự Hàn lại hơi nghiêng đầu tránh được, anh không thể nào thích hôn môi với phụ nữ, hơn nữa, anh vừa nhìn thấy son môi đỏ tươi ngoài miệng của Tôn Đình Đình cùng với mùi rượu phả ra, cũng có chút mâu thuẫn nhíu mày một cái, ít có thể khống chế nhớ lại Sở Dĩnh.

Ở nhà bình thường Sở Dĩnh căn bản không trang điểm, đồ trang sức trang nhã cũng không dùng, chứ đừng nói tới son môi, môi của cô ấy lộ ra cái loại màu sắc hồng phấn đó, hôn lên vừa đầy đặn lại co dãn, hơn nữa, có loại tư vị rất sạch sẽ, mát mẻ lạnh, ăn tương đối tốt. . . . .

Một chân của Tôn Đình Đình đã cuốn trên ngang hông của Chu Tự Hàn, thân thể uốn éo, yêu, cọ xát trên dưới hỗn loạn, bộ ngực tuyết, bạch nhũ, áp sát vào trên người của Chu Tự Hàn, trong miệng yêu kiều, thở hổn hển mấy tiếng, một cái tay vòng ở trên cổ Chu Tử Hàn , một cái tay khác đi xuống. . . . . .

Đáng tiếc còn chưa có sờ tới chỗ yếu, đột nhiên bị Chu Tự Hàn đẩy ra, Tôn Đình Đình tràn đầy dục vọng, lửa nóng bị động tác của Chu Tự Hàn dập tắt, có chút ngạc nhiên nhìn anh.

Chu Tự Hàn cũng không muốn đẩy cô ta ra vào lúc này, thật là nhịn không được, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Dĩnh không ngừng lắc lư ở trước mắt anh, giống như trúng bùa chú một dạng, mặc dù mới vừa rồi bị gợi dục vọng lên, lửa nóng, nhưng có Tôn Đình Đình ở đây, không biết sao, liền cạn sạch sức lực rồi, trong lòng có loại cảm giác kì lạ mà bứt rứt quỷ dị.

Chu Tự Hàn sửa sang xong quần áo của mình, thản nhiên nói: "Không còn sớm, cô nghỉ ngơi đi! Ngày mai tôi còn có chuyện nên về trước." Không đợi Tôn Đình Đình nói cái gì nữa, mở cửa ra đi ra. Tôn Đình Đình sửng sốt thật lâu, mới lộ vẻ tức giận đi vào phòng tắm tắm rửa, mặc dù bất mãn, nhưng cũng biết tính khí của Chu Tự Hàn.

Chu Tự Hàn trở về phòng của mình, còn buồn bực hơn so với Tôn Đình Đình, đây cũng chuyện gì a, mình thật đúng là thành Liễu Hạ Huệ rồi, mặc dù có chút buồn bực, nhưng còn có một loại cảm giác nhẹ nhõm, nghĩ đến tối nay còn có thể toàn thân mà lui ở trước mặt Tôn Đình Đình, chính anh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sức quyến rũ của đại bảo bối nhà anh thật sự không nhỏ.

Nghĩ tới Sở Dĩnh, anh cầm điện thoại gọi tới, điện thoại di động vang lên vài tiếng, mới có người nhận, bên kia truyền đến thanh âm có chút mơ hồ của Sở Dĩnh: " Chu Tự Hàn, anh có bệnh hả! Hơn nửa đêm anh không ngủ, gọi điện thoại tới làm gì?"

Chu Tự Hàn đâu để ý mấy giờ, vội vàng tranh công thú tội: "Bảo bối, đây là anh muốn để cho em yên tâm, em xem, nửa đêm anh gọi điện thoại cho em, nói rõ người đnà ông của em không có làm chuyện xấu khác."

Sở Dĩnh hà hơi một cái, mắt trợn trắng: " Chu Tự Hàn không phải là anh muốn phụ nữ nên không ngủ được, không cần gọi điện thoại cho tôi xin phép, trực tiếp đi tìm thì mới đúng, tôi còn ước gì đấy." Nói xong, trực tiếp chặt đứt điện thoại, Chu Tự Hàn gọi lại, tắt máy.

Chu Tự Hàn cầm điện thoại di động cắn răng nghiến lợi nửa ngày, chính mình không khỏi cười vui vẻ một tiếng, đây mới là tính tình của đại bảo bối nhà anh, nếu là cô đặc biệt dịu dàng, hình thể đặc biệt dán tới đôi câu, xem chừng Chu Tự Hàn mình cũng không thích ứng kịp rồi, nhưng mà lại muốn anh đi tìm người phụ nữ khác, lời này rất chói tay, trở về phải giáo dục thật tốt, cái gì mới được a, luôn muốn đấu với anh, không có cửa đâu.

Chính mình đều vì cô trở thành Liễu Hạ Huệ rồi, cô ấy là cái thái độ gì, Chu Tự Hàn này thề mỗi ngày muốn trở về giáo dục Sở Dĩnh, đáng tiếc anh còn chưa có trở về đâu rồi, ngày thứ hai đã bị hình lan truyền trên mạng làm cho tức giận, cả người giận sôi lên, người phụ nữ này thật can đảm, trắng trợn đi quyến rũ đàn ông, thật sự coi Chu Tự Hàn anh chết rồi sao .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.