Bây giờ Sở Dĩnh thật sự không chịu nổi tinh lực tràn đầy của Chu Tự Hàn, anh không nên tùy tiện, cô phải ngủ, nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đi nằm ngủ say như chết.
Chu Tự Hàn thất vọng đau khổ, trong lòng vẫn còn có chút lo được lo mất, coi như ôm Sở Dĩnh thật chặt như vậy cũng có chút không nỡ, cúi đầu nhìn qua Sở Dĩnh trong ngực, ngủ say giống như tiểu trư, vô cùng không có tim không có phổi.
Chu Tự Hàn có ý xấu ấn cái mũi của cô xuống, Sở Dĩnh phất tay một cái, rầm rì một tiếng, cô lại ngủ tiếp, Chu Tự Hàn không khỏi bật cười, bộ dạng Sở Dĩnh khi ngủ thật đáng yêu, có sự khác nhau rất lớn so với lúc tỉnh táo, lúc tỉnh quá mức lạnh nhạt, có lúc căn bản không giống như phụ nữ, sẽ không làm nũng, càng sẽ không giả bộ đáng thương, cũng không khác lắm so với khối lạnh lẽo, nhưng khi cô ngủ, lại như cô bé nhỏ, gò má hồng hào, cái miệng nhỏ nhắn khẽ dẩu lên, có chút tư vị kiều diễm.
Chợt Chu Tự Hàn có chút hiểu cảm giác khi anh cả nhà anh nuông chiều chị dâu nhỏ, có lẽ, anh cả anh nói có chút đạo lý, luôn có một người phụ nữ là ngoại lệ như vậy, nếu như người phụ nữ này là Sở Dĩnh, anh cảm thấy còn có thể tiếp nhận, nhưng sự tồn tại của Lăng Chu như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt vậy.
Chu Tự Hàn thật sự tò mò rốt cuộc tại sao Lăng Chu và Sở Dĩnh lại chia tay, ngoại trừ thành kiến của bản thân mình ra, anh phải thừa nhận, Lăng Chu đó tương đối xuất sắc, bằng không, anh cũng sẽ không ăn giấm chua như vậy, hơn nữa, rõ ràng anh ta không thể quên tình đối với Sở Dĩnh, anh nên làm thế nào để đá văng tiểu tử kia ra xa là một vấn đề, canh phòng nghiêm ngặt cố sống chết giữ lấy không bằng trực tiếp diệt trừ tai hoạ về sau.
Lăng Chu. . . . . . Chẳng lẽ là con cháu nhà họ Lăng, nhà họ Lăng kinh doanh mấy đời, hôm nay cũng có chút lực ảnh hưởng ở chính trị, nhưng cũng không có ở trong mắt của Chu Tự Hàn, mặc dù Lăng Chu là người nhà họ Lăng, muốn giành phụ nữ với anh, cũng không phải chuyện đùa.
Chu Tự Hàn biết mình cũng có chút mâu thuẫn, lại muốn biết chuyện quá khứ của Sở Dĩnh, lại sợ biết rồi, mình nổi nóng lên lại muốn trừng trị Sở Dĩnh thật tàn nhẫn, sau đó cô nàng này lại tủi thân bắt đầu khóc, anh lại phải dụ dỗ nửa ngày, chỉ có điều như vậy không được tốt lắm, muốn giày vò ư, thôi, xem chừng một chút là được, dù sao công việc của Sở Dĩnh cũng không xê xích gì nhiều, về sau đi chỗ nào đều mang cô theo, để cho cô và Lăng Chu đó không rãnh để gặp mặt, lại tiếp tục nghĩ cách, đá văng Lăng Chu ra, cho dù có hai người quá khứ gì, ngày dài cũng đều xong rồi.
Chu Tự Hàn tính toán rất tốt, có thể có người đương thời coi là tính toán không bằng trời, kế hoạch không bằng biến hóa, Lý Xuyên tự mình tới Tinh Huy tìm Chu Tự Hàn, hiển nhiên Chu Tự Hàn muốn nể mặt, không nói đến danh tiếng của Lý Xuyên, chỉ biết hai người hợp tác mấy bộ phim điện ảnh, bộ nào cũng làm Chu Tự Hàn thu được lợi nhuận cao ngất trời, nhìn ở phần tiền bạc, anh cũng không thể đem Lý Xuyên đuổi ra ngoài, để cho trợ lí Từ mời người đến phòng khách quý.
Chu Tự Hàn vừa tiến đến, Lý Xuyên liền vội vàng đứng lên cười nói: "Chu tổng thật đúng là người bận rộn, đợi hai ngày mới đợi được đến khi Chu tổng có thời gian rãnh rỗi." Chu Tự Hàn nói: "Đâu có, đâu có, công việc gần đây đều chạy tới cùng một lúc, mời ngồi, Thanh Liên đang trong giai đoạn tuyên truyền, đạo diễn Lý nên bận rộn hơn nhiều so với tôi đi! Sao lại chạy đến ngồi trong ngồi trong miếu nhỏ của tôi đây?"
Lý Xuyên cười trêu nói: " Nếu nơi này là miếu nhỏ của Chu tổng, nhưng là không có Phật lớn rồi, đây là tôi không có chuyện không lên điện tam bảo(chỉ phật, pháp tăng) rồi!" Thật sự là Lý Xuyên cũng không có biện pháp, coi như anh nhịn cho đến bây giờ, phim mới tuyên truyền cũng phải chạy đi theo khắp nơi, chứ đừng nói diễn viên trong đoàn làm phim nữa, bao nhiêu ngôi sao cũng phải tìm thời gian rảnh rỗi, đồng ý đi tuyên truyền, đừng xem Sở Dĩnh là người mới hoàn toàn, thì có thể vắng mặt, hiện giờ truyền thông cũng lạ, người càng thần bí như rồng thấy đầu không thấy đuôi, hứng thú càng cao, hận không được đào người ra ngoài, hơn nữa Sở Dĩnh còn là nữ chính, từ đầu tới đuôi không lộ mặt một lần, bây giờ không nói qua, truyền thông la hét ầm ĩ, nhà đầu tư cũng hơi bất mãn.
Dĩ nhiên nhà đầu tư lớn nhất vẫn là Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn không muốn để cho người phụ nữ của mình xuất đầu lộ diện rồi, anh có thể làm thế nào đây, Lý Xuyên cũng buồn bực, trước kia cũng không thấy Chu Tự Hàn để ý người phụ nữ của mình như vậy, làm sao đến Sở Dĩnh lại không giống nhau, chỉa mìn vào mấy nhà đầu tư khác, Lý Xuyên chỉ có thể tự ra tay mà nói điều kiện.
Ai bảo bên dưới mấy chương trình truyền hình chủ yếu, bên sản xuất trực tiếp chỉ đích danh Sở Dĩnh phải xuất hiện, thật ra thì cũng hợp tình hợp lí thôi, cộng thêm xì căng đan của Sở Dĩnh hai ngày nay, thủ đoạn câu khách vô số, quả thật chính là bảo đảm tỉ lệ người xem TV, những chương trình truyền hình kia làm sao sẽ bỏ qua cho cơ hội ngàn năm có một này.
Nghĩ đến chỗ này, Lý Xuyên chỉ có thể nhắm mắt nói: "Chu tổng, bên dưới còn có tuyên truyền trên mấy mấy chương trình truyền hình, anh xem có thể để cho Sở tiểu thư phối hợp một chút hay không, nếu không, thật sự thì tôi cũng có chút ăn nói không được."
Chu Tự Hàn cũng biết Lý Xuyên khó xử, nhưng chỉ là có chút không bỏ được Sở Dĩnh, gần đây quan hệ giữa hai người rất hài hòa, ít nhất ở một phương diện Chu Tự Hàn cho là như thế, Sở Dĩnh là một con heo lười nhỏ không hơn không kém, có lúc, Chu Tự Hàn cũng nghi ngờ nhiều năm trước đây như vậy, cô sống tới giờ như thế nào, nếu không cần gấp, trên căn bản sẽ không ra cửa.
Mỗi ngày lúc anh rời giường làm việc, bảo bối còn ngủ, thật ra thì điều này cũng không thể oán trách cô, bởi vì buổi tối chỉ cần ôm cô, Chu Tự Hàn sẽ hưng phấn giống như cắn phải thuốc lắc, không vận động thì đi nằm ngủ không yên, giày vò một lần còn không được, mỗi lần cũng phải đến khi hoa mai nở khác nhau (hoa khai nhị độ), mới có thể thỏa mãn, Sở Dĩnh ở trên giường lười hơn, nhớ trong một năm kia, cô rất phối hợp, không giống với hiện tại chỉ toàn để cho anh phục vụ.
Có lúc Chu Tự Hàn cảm thấy, mình rất giống cây đậu, so với khi đó, Sở Dĩnh bây giờ, anh thích, ngay cả kỳ cục trong mắt anh cũng trở thành đáng yêu, mỗi lần ở trên giường đều thúc anh nhanh lên một chút, chuyện gì cũng ứng phó qua loa, nhưng mỗi lần vẫn bị anh lăn qua lăn lại, suy nghĩ một chút thật sự có điểm buồn cười.
Sau khi anh đi làm rồi, khoảng hơn chín giờ Sở Dĩnh rời giường ăn điểm tâm, sau đó tản bộ bên ngoài vườn hoa, ngồi một lát, trở lại ăn trưa, buổi chiều đọc sách một hồi hoặc chơi máy vi tính một lát, ngủ một giấc buổi trưa, chờ anh trở về ăn cơm tối cùng nhau, thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, nhưng mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại đúng giờ cho mẹ của cô, tình cảm mẹ con rất tốt, có loại cảm giác sống nương tựa lẫn nhau, nếu như anh có một bữa tiệc xã giao muốn cô đi cùng, lại phải hôn lại dụ dỗ, nói lời van xin cả nửa ngày, Sở Dĩnh mới có thể bằng lòng đồng ý.
Thật ra thì có trường hợp xã giao, Chu Tự Hàn cũng sẽ không để cho cô đi, chính là mấy phải bữa tiệc ở một chỗ với Kiến Quốc, anh thích Sở Dĩnh ở bên người, đều là người mình cả, anh cũng muốn để cho cô đi ra ngoài giải sầu, cả ngày ở trong nhà buồn bực, sợ cô buồn rồi sinh bệnh ra, nhưng đây không có nghĩa là anh đồng ý cho Sở Dĩnh chạy đi tuyên truyền cả ngày lẫn đêm.
Giống như biết ý nghĩ của anh, Lý Xuyên nói: "Vậy ba chương trình truyền hình lớn, lễ chiếu mở màn tại thành phố B, đến lúc đó, Chu tổng và Sở tiểu thư có thể tham gia cùng nhau."
Chu Tự Hàn suy nghĩ một chút cũng liền đồng ý chuyện này, nếu Lý Xuyên tự thân xuất mã, anh nhất định phải cho nhân tình này, còn là một nguyên nhân khác, tuy Sở Dĩnh không lưu luyến với giới nghệ thuật, nhưng dù sao "Thanh Liên" cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên của cô, hơn nữa, rất có thể là một bộ phim duy nhất, kết thúc hoàn mỹ, cũng là một phần kỉ niệm trân quý về sau, liền gật gật đầu nói: "Tôi sẽ thông báo John cố gắng phối hợp tuyên truyền cho Thanh Liên. . . . . ."
Tiễn Lý Xuyên đi, Chu Tự Hàn cúi đầu nhìn qua đồng hồ, liền gọi điện thoại cho Sở Dĩnh, điện thoại di động vang lên hai tiếng thì có người nhận, Chu Tự Hàn không khỏi nhếch miệng: "Bảo bối, em làm gì đấy?" Sở Dĩnh chẳng muốn nói chuyện với anh, qua loa dạ một tiếng: "Không có làm gì cả." Cô nói thầm trong lòng còn có thể làm gì chứ, chính là ngồi ăn rồi chờ chết thôi!
Lời nói lời trong lòng, Sở Dĩnh cảm thấy, nói từ trên phương diện nào, cô cuộc sống lý tưởng trước kia đã thực hiện được hơn phân nửa, chỉ có chút bất thường thôi, nam chính không phải là Lăng Chu mà đổi thành Chu Tự Hàn, mà quan hệ của bọn họ cũng không chân thực, trần trụi rất nhiều, nhưng cô được thanh thản mà đã lâu chưa có, không hề rầu rỉ vì tiền nữa, càng không cần thiết phải nghĩ về sau như thế nào, tính toán cuộc sống qua ngày, để cho cô và Chu Tự Hàn có khả năng sống chung rất hòa bình, chỉ cần Chu Tự Hàn không tìm cô gây chuyện là được.
Sở Dĩnh cảm thấy, sở dĩ mình và Chu Tự Hàn có thể yên bình như thế, nguyên nhân căn bản nhất là giữa bọn họ không có tình yêu, thật ra thì giữa nam nữ, tình yêu là hoàn toàn thứ xa xỉ, phần lớn mọi người mua không nổi, bây giờ suy nghĩ kĩ một chút, tình yêu thật nhiều, có tình yêu, sẽ đi để ý, sẽ không khỏi ích kỷ vì mình, để ý, ích kỷ, tình yêu bất tri bất giác liền biến chất rồi, rất nhiều cặp nam nữ vừa bắt đầu thì yêu chết đi sống lại, đến cuối cùng đều gây gổ chia tay, thậm chí oán hận cả đời, cả đời không qua lại với nhau, cho nên còn không bằng không có tình yêu, thật là tốt.
Nếu như tình yêu biến mất đi, có lẽ nam nữ trên đời sẽ sống thoải mái hơn một chút, giống như cô và Chu Tự Hàn, mặc dù nói không biết mình và Chu Tự Hàn phải dây dưa bao lâu, nhưng cô rất chắc chắn, giữa hai người bọn họ không tồn tại thiên trường địa cửu gì đó, tựa như xây nhà, nền tảng của cô và Chu Tự Hàn đều là cát chảy, làm sao có thể được nhà cửa trên cát chảy, đây là đạo lý rõ rành rành, cũng vì vậy cô không có áp lực chút nào.
Chu Tự Hàn nghe thanh âm không còn hơi sức của cô, không khỏi cười nhẹ một tiếng: "Thế nào? Còn mệt mỏi hả, buổi tối hôm qua em không nhúc nhích chút nào, liền nằm ở nơi đó chờ anh hầu hạ, vào lúc này vẫn còn kêu mệt mỏi sao?"
Mặt Sở Dĩnh có chút hồng, trong miệng người đàn ông này sẽ có cái khác, ba câu không thể rời bỏ chuyện kia, Sở Dĩnh tức giận: "Tôi mệt mỏi thì không được à. . . . . ." "Được rồi mà!" Chu Tự Hàn vội vàng nói: "Thật không có lương tâm, cho tới trưa cũng không thấy, em cũng không nhớ người đàn ông của mình sao, buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi! Anh bảo trợ lí Từ qua đón em tới đây, buổi chiều ở Tinh Huy cùng với anh thôi, dù sao em cũng không có chuyện bận, buổi tối ông cụ nhà Kiến Quốc mừng thọ, bày mấy bàn ở Đỉnh Phúc Hiên, em đi theo anh một chuyến."
Sở Dĩnh không khỏi nhíu nhíu mày, biết mấy bối cảnh trong nhà anh em của Chu Tự Hàn cũng rất trâu bò, sau khi cha chết, cô có chút bài xích nơi như vậy, cô mới vừa suy nghĩ tìm cớ gì từ chối, liền nghe Chu Tự Hàn nói: “Bảo bối ngoan, phải đi một chút, lát nữa ra ngoài, bình thường Kiến Quốc đối với em cũng không tệ, em không đi, về sau không biết cậu ta lại càu nhàu bao nhiêu ngày đâu, đến lúc đó em đừng chê cậu ta phiền."
Sở Dĩnh nghĩ cũng phải, Lâm Kiến Quốc đó đúng là rất càu nhàu, tiếp xúc mấy lần, cảm thấy thật ra thì mấy người kia không tính là hư hỏng, chỉ dựa vào bối cảnh trâu bò, không vì vậy mà làm bậy đã rất khó khăn rồi, thấy cô thì mở miệng một tiếng chị dâu, gọi hết sức thân thiết, làm cho hiện tại Sở Dĩnh cũng nghe quen, liền gật đầu một cái: "Vậy thì tốt, anh đừng bảo trợ lí Từ tới đón tôi, tôi tự gọi xe qua đó."
Chu Tự Hàn cười: "Gọi xe làm gì, không phải em có bằng lái sao, trong gara có nhiều xe như vậy, em chọn lựa một chiếc rồi lái tới đi." Sở Dĩnh đặt điện thoại xuống, đi quay một vòng trong gara, có chiếc Audi coi như tương đối khiêm tốn, những cái khác đều quá thu hút sự chú ý rồi, Sở Dĩnh đi lên thử một chút, coi như thấy thuận tay.
Lên tầng thay quần áo, liền lái xe đi ra ngoài, mặc dù tuổi Sở Dĩnh không nhỏ, chung quy lại không có đụng đến xe, khu vực ngoại thành không tồi, vào nội thành, liền có chút không theo kịp hàng , trong lòng cũng có chút chột dạ, càng chột dạ, càng không yên, nhìn thấy tòa nhà Tinh Huy, rốt cuộc Sở Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, một cước đạp chân ga muốn xông qua, không ngờ chiếc xe phía trước chợt thắng gấp, liền nghe đông một tiếng, . . . . . . Đụng phải. . . . . .