Đuổi Tình Yêu Đi

Chương 47: Chương 47




Lưu Xuân Minh đẩy cửa phòng làm việc của Lăng Chu ra: " Cục trưởng Lăng, cháu tìm chú sao?" Lăng Chu đứng lên nói: "Chú Lưu, chú ngồi đi." Đột nhiên trong lòng Lưu Xuân Minh có chút dự cảm không tốt, ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh, Lăng Chu cân nhắc chốc lát mới nói: "Chú Lưu, mặc dù cháu làm cục trưởng, cũng là mới tới, xử lý rất nhiều chuyện, khó tránh khỏi được cái này mất cái khác, nếu là đã làm sai điều gì, chú Lưu có thể trực tiếp nói ra, dù sao ngoài công việc, chú còn từng là cấp dưới của ông nội cháu, ông nội cháu thường nói cháu phải học tập chú, nói chú là người có tác phong mạnh mẽ, cán bộ xử lí công việc chu đáo."

Ánh mắt Lưu Xuân Minh loe lóe, trong nội tâm hiểu rất rõ ràng , đây là lời dạo đầu, khẳng định phía sau có chuyện, cười cười nói: "Lão lãnh đạo còn nhớ rõ những chuyện này, đó là vinh hạnh của chú, cục trưởng có chuyện gì cứ nói rõ, xem ở bên trên mặt lão lãnh đạo, chú cũng sẽ không che giấu ."

Lăng Chu đưa đồ vật trên bàn cho ông ta, Lưu Xuân Minh vừa mở ra nhìn, sắc mặt liền thay đổi rồi, cọ một cái đứng lên nói: " Cục trưởng Lăng, đây là cậu có ý tứ gì?"

Lăng Chu nói: "Không có ý gì, có người tố cáo chú tham ô nhận hối lộ, vả lại chứng cớ xác thật, đã đụng đến ủy ban kỷ luật, cũng may tiền không nhiều lắm, cháu có thể giúp được, chỉ là hi vọng chú có thể giao nộp số tiền này, sau đó tự nhận lỗi và từ chức."

Sắc mặt Lưu Xuân Minh tương đối khó coi, đầu óc nhanh chóng xoay vòng, kéo xuống mặt mo nói: " Chú Lưu của cháu năm nay cũng đã 59 tuổi rồi, cố gắng nhịn qua mấy tháng, là có thể chính thức về hưu, vào lúc này cháu bảo chú Lưu tự nhận lỗi và từ chức, chú đã có thể rơi xuống tuổi già khó giữ được, nể mặt ông của cháu, có thể để cho chú bình yên qua mấy tháng này hay không, chỉ cần cháu giơ giơ tay lên, ủy ban kỷ luật bên kia, chú đi xử lý, cháu yên tâm, chú cũng sẽ nộp lại tiền vậy."

Vẻ mặt Lăng Chu rất nhạt, nhưng giọng nói tương đối kiên quyết: "Chú Lưu, đây không phải là vấn đề thời gian dài ngắn, cũng không phải là chuyện chú có thể xử lý, làm lãnh đạo cơ quan chính phủ, tham ô nhận hối lộ vốn là xúc phạm vào luật pháp quốc gia, vốn nên bị xử lí tương xứng." Ý này chính là, tự nhận lỗi và từ chức còn tiện nghi cho ông ta.

Trong lòng Lưu Xuân Minh buồn bực, cũng biết đừng xem là tiểu tử này một tên mặt trắng, lại sinh một tâm đen tối, vẫn còn quá trẻ tuổi, vào quan trường này, còn muốn giữ mình trong sạch, nằm mơ đi, cũng không nhìn xem lão tử nhà anh là cái dạng gì .

Lưu Xuân Minh cắn răng nói: "Được! Lăng Chu, coi như tiểu tử cậu chơi hung ác, chiêu tá ma giết lừa này, còn chơi cao hơn so với lão tử nhà cậu, đúng rồi, nói không chừng chuyện bên trong này chính là do tiểu tử cậu làm ra , sợ tôi cản trở con đường của cậu, một cước đem tôi đá văng ra, nhưng cậu đừng quên có lời người đang làm trời đang nhìn, tôi nhìn xem cuối cùng cha con các người sẽ có kết quả gì." Nói xong liền đi ra ngoài.

Lăng Chu sắc mặt trầm xuống nói: "Chú Lưu, cháu xem chú là trưởng bối, mới nói chuyện với chú như vậy, nếu chú ăn nói bừa bãi tung tin đồn nhảm, cháu có thể trực tiếp đưa chú đi ủy ban kỷ luật."

Lưu Xuân Minh đứng ở cửa bên xoay người lại, nhìn Lăng Chu không khỏi ha ha cười: "Quả nhiên , nghé con mới đẻ không sợ hổ, đưa tôi đi ủy ban kỷ luật sao? Tôi còn không đến được đó, ngược lại cậu cũng không khác cha cậu lắm, so âm hiểm, so thủ đoạn, cậu còn phải học hỏi cha cậu nhiều, năm đó ở tỉnh G, làm cho đối thủ cạnh tranh phải tự sát, cha cậu mượn cơ hội lên thẳng mây xanh, một chiêu này, dùng thuận buồm xuôi gió, căn bản là cha cậu cũng âm hiểm, vẫn còn ở đó giả bộ quan lớn thanh liêm trước mặt mọi người làm cái gì chứ."

Lăng Chu sững sờ, chợt thấy rất nhiều chuyện xông vào đại não, rối loạn, tập trung ong ong vang lên trong đầu anh: "Chú có ý tứ gì?" "Có ý tứ gì? Muốn biết có ý gì, về nhà hỏi cha cậu đi, làm gì có người nào không biết chuyện này chứ." Xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Lăng Chu chậm rãi ngồi ở trên ghế sa lon, đem lời nói của Lưu Xuân Minh nghĩ tới nghĩ lui qua mấy lần, tương đối hiểu lời nói của Lưu Xuân Minh, nếu như nói cha có đối thủ cạnh tranh khi đảm nhiệm chức phó chủ tịch tỉnh ở tỉnh G, cũng chỉ có thể nói là cha của Sở Dĩnh, cha của anh và chú Sở là bạn học thời đại học, hai người cùng nhau tiến vào chính trị.

Ở chỗ không có bối cảnh làm điều kiện tiên quyết, có thể làm đến chức phó chủ tịch tỉnh, gần như không thể làm được, nhưng chú Sở làm được, trừ năng lực làm việc ở ngoài, sức hấp dẫn riêng của chú Sở tương đối cao, năm đó ở tỉnh G có rất nhiều bình luận tốt.

Cho dù cha anh và chú Sở đều là phó chủ tịch tỉnh, thành tích, lực ảnh hưởng, cha anh cũng rớt lại phía sau rất xa, nếu như năm đó chú Sở không có xảy ra việc gì, đoán chừng vị trí hôm nay của cha anh nên thuộc về chú Sở, đây cũng là chuyện rất nhiều người biết, nhưng Lăng Chu chưa bao giờ nghĩ tới cha anh và chuyện của chú Sở có liên hệ gì.

Năm đó sau khi gặp chuyện không may, anh về nhà cầu xin cha giúp một tay cứu chú Sở , cha nói với anh: "Nếu như có thể cứu, này còn cần con nói sao? Cha với chú Sở của con trừ là đồng nghiệp còn là bạn học cũ, chỉ là lần này chú Sở của con quá hồ đồ, gần đây lại vừa thanh tra nhân viên tham ô, bên ủy ban kỷ luật tự mình nhúng tay vào, cha con bao có nhiêu bản lĩnh chứ, sao có thể cứu người từ trong tay họ?"

Mẹ anh ở một bên nói: "Nhìn người gương mẫu như vậy, lại âm thầm nuôi tình nhân, có câu nói trên không nghiêm thì dưới sẽ loạn, vốn là mẹ cũng không hi vọng con và Sở Dĩnh nói yêu thương, thừa cơ hội này nhanh chia tay đi." Lúc ấy Lăng Chu vì thế, còn tranh cãi ầm ĩ một trận với mẹ anh.

Nếu như theo lời nói Lưu Xuân Minh, chẳng lẽ là cha vì tương lai chính trị, hãm hại chú Sở, không, không thể nào, điều này sao có thể , Lăng Chu bị chính cái ý nghĩ này của mình dọa sợ, ở trong lòng anh ông ấy luôn luôn cao lớn ngay thẳng, năm đó ông khuyên anh tham gia chính trị, trừ Sở Dĩnh là nhân tố ở ngoài, còn có tấm gương của cha ở trước mặt, anh nghĩ nếu như mình có thể làm người giống như ông ấy cũng không tồi, làm sao ông ấy sẽ đi hãm hại cha Sở Dĩnh như vậy, nhất định là Lưu Xuân Minh người này chó cùng giứt dậu, nhìn thấy mình không giữ được, mới cắn loạn như thế.

Buổi tối Hàn Chấn gọi điện thoại cho anh nói ra ăn cơm, tuy Hàn Chấn là người Trung Quốc, cũng sống ngây người ở nước ngoài hơn phân nửa thời gian, đã sớm thành nửa người ngoại quốc, cho nên rất yêu thích bữa ăn tây, địa điểm hẹn là nhà hàng Tây trên tầng chót của một khách sạn cấp năm sao.

Lăng Chu dừng xe ở trong gara để xe phía dưới khách sạn, lúc xuống xe, chợt nhìn thấy một chiếc xe giống như xe của cha anh dừng ở bên kia, đi tới nhìn một chút, cha anh âm thầm mua xe Audi A8, đại đa số thời gian không cần dùng, với cấp bậc của ông ấy hôm nay, đi chỗ nào cũng có một đám người đi theo, có rất ít cơ hội lái xe một mình, Lăng Chu đi vòng qua nhìn biển xe một chút, quả nhiên, sao ông ấy cũng chạy tới nơi này.

Suy nghĩ một chút, anh gọi điện thoại di động cho cha anh, rất nhanh ông ấy liền nhận, Lăng Chu thử hỏi một câu: "Cha, cha đang ở đâu vậy?" Lăng Thủ Chính bên kia ngừng một chút mới nói: "Cha còn có thể ở nơi nào chứ? Ở văn phòng chứ đâu nữa, cha đây còn có công vụ phải xử lý nhanh chóng, con có chuyện gì sao, chờ về nhà rồi nói."

Lăng Chu cầm điện thoại di động, nhìn chiếc xe kia một chút, nghi ngờ vào thang máy, chuyện cũng đúng lúc, thang máy Lăng Chu đi nửa đường bị hư, nhân viên phục vụ xin lỗi, mời anh xuống dưới, đổi qua thang máy bên cạnh.

Tầng lầu thang máy hư là khu phòng khách, anh vừa mới bước vào thang máy bên cạnh, đã nhìn thấy bên kia cha anh cùng một người phụ nữ rất trẻ tuổi đi tới, anh sửng sốt một chút, vội vàng ấn nút mở cửa ra, lại chậm một bước, đi lên nhấn nút trở về ga ra ở tầng ngầm, đuổi theo tới nơi thì vừa đúng nhìn thấy cha của anh và người phụ nữ đó, chia nhau mở ra hai chiếc xe, một trước một sau đi ra ngoài.

Lăng Chu không muốn nghi ngờ cha anh, nhưng trong thang máy anh mới nhớ tới, dường như anh cũng đã gặp người phụ nữ đó, là có một phóng viên rất nổi ở tỉnh G , lại quên mất tên gọi là gì, chuyện như vậy nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ lạ. . . . . .

Hàn Chấn cụng cái ly của Lăng Chu một cái: "Thế nào? Một bộ dáng vẻ không yên này, vẫn là vì Sở Dĩnh sao?" Sắc mặt Lăng Chuu ám: "Không phải." "Cái gì không đúng sao?" Hàn Chấn cười nói: "Vừa nhìn cậu và cô ấy như thế, cũng biết hai người các cậu ai cũng không có quên được, tôi nói làm sao cậu lại giống như hòa thượng, ngay cả i bạn gái cũng không có, thì ra là tình cũ khó quên, Sở Dĩnh rất hiếm thấy, nếu như tôi hỏi cậu tại sao ban đầu chia tay, có lẽ cậu sẽ không nói cho tôi biết!"

Lăng Chu khổ sở cười một tiếng, uống một ngụm rượu: "Thật ra thì tôi cũng rất muốn biết vấn đề này, lúc ấy cô ấy nhất định chia tay với tôi, vì chia tay, thậm chí ngay cả đứa bé cũng độc ác không cần, tôi còn có thể làm sao?"

Hàn Chấn suy nghĩ một chút nói: " Lúc ấy hai người có gì không vui sao? Hoặc là cảm giác phai nhạt, cậu hoặc cô ấy, thích một người khác. . . . . ." Lăng Chu lắc đầu một cái: "Trước khi chia tay, chúng tôi còn đi Nhật Bản nghỉ phép, chúng tôi trải qua rất vui vẻ, thậm chí có kế hoạch sau khi kết hôn đi hưởng tuần trăng mật chỗ nào, nhưng khi trở về cũng là long trời lở đất, có lúc tôi thường hi vọng, thời gian có thể dừng lại, tôi hi vọng như vậy, cũng sẽ trở lại mấy ngày ở Nhật Bản đó, sau đó vĩnh viễn dừng lại ở đấy."

Hàn Chấn lắc đầu bật cười: "Tôi cũng không biết, cậu là người si tình như vậy, nhưng tôi vẫn khuyên cậu, nếu đã chia tay, tốt nhất nên học được cách quên, cậu có thể thử phát triển một đoạn tình yêu mới, chỉ là nghe cậu nói như vậy, tôi cảm thấy được, năm đó giữa hai người nhất định có hiểu lầm gì đó, cậu không phải tìm cách biết rõ, có lẽ biết rõ, cậu liền muốn quên."

Lăng Chu cũng cảm thấy lời nói của Hàn Chấn rất có đạo lý, đáng tiếc không đợi anh biết rõ, trên mạng bỗng tuôn ra xì căng đan quan hệ bất chính đủ oanh động đến chính trị, một loạt hình video, manh mối nhắm thẳng vào cha anh Lăng Thủ Chính, cân nhắc đến ảnh hưởng quá xấu, rất nhanh sẽ bị cắt bỏ, nhưng Lăng Chu vẫn nhìn thấy một hai tờ trong đó, cho dù mặt người đàn ông trong hình và vị trí quan trọng đều bị che mờ, anh vẫn có thể phân biệt ra được, chính là cha anh Lăng Thủ Chính, mặt người phụ nữ rất rõ ràng, chính là người phụ nữ đụng phải trong khách sạn hôm trước.

Bị điều tra ra từng là phóng viên báo tỉnh G, Trần Tư Yến, theo nhánh này, đại khái cha anh cũng sẽ bị điều tra ra nhanh thôi, Lăng Chu chợt cảm thấy đau đầu nhức óc, ngay cả anh mình cũng không dám tưởng tượng hậu quả cùng với rất nhiều chuyện bị anh xem nhẹ.

Điện thoại di động trên bàn vang lên, anh nhận, là dì giúp việc nhà bọn họ, nói trong nhà đang loạn, để cho anh trở về một chuyến, Lăng Chu bàn giao công việc trên tay, vội vàng đi về nhà.

Vừa xuống xe, đã nhìn thấy dì giúp việc nhà bọn họ đứng ở cửa chính, nhìn thấy anh, giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng xông lại lắp ba lắp bắp mà nói: "Cậu chủ, thủ trưởng và phu nhân cãi nhau thật dữ dội, cậu nhanh vào khuyên nhủ đi!" Lăng Chu đưa túi trong tay đưa cho bà ấy, bước nhanh đi vào.

Vừa mới vào nhà, chỉ nghe thấy mẹ anh dùng thanh âm bén nhọn kêu la: "Cũng biết ông và tiểu tiện nhân Trần Tư Yến đó không sạch sẽ rồi, lúc ấy tôi hỏi ông, ông còn nói là tôi cố tình gây sự, Lăng Thủ Chính, ông chính là người giả vờ đứng đắn, ngụy quân tử, ông cho rằng tôi thật sự không biết sao, trong lòng ông luôn nhớ kỹ người phụ nữ Nhạc Thu Mạn kia, nhớ nhung nửa đời, ngay cả con cũng thiếu chút nữa đưa ra ngoài rồi, cuối cùng như thế nào, coi như ông giết chết Sở Cảnh Sơn rồi, Nhạc Thu Mạn vẫn ghét ông như trước. . . . ."

"Im miệng, bà điên rồi, bà nói lung tung gì đó?"

"Có phải nói bậy hay không, chính ông rõ ràng nhất. . . . . ." Chợt nhìn thấy Lăng Chu đứng ở cửa, sắc mặt hai vợ chồng cũng thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.