Khi Bạch Chí Thiện đến nơi, cô xuống xe, nhưng lại không nhìn thấy Thẩm Ngôn, ngược lại thấy bạn của cậu, là Lương Bắc và Minh Tử.
Cô khó hiểu, đi tới chỗ bọn họ.
“Thẩm Ngôn ở bên trong, mau vào thôi.”
Cách thời gian biểu diễn còn hai mươi phút, nhưng xung quanh vẫn chẳng có ai. Bạch Chí Thiện nhớ rõ Tùy Tiện có không ít người hâm mộ, không nên là lúc này cũng chưa có ai tới chứ nhỉ?
Nhưng mà Thẩm Ngôn lại đi đâu rồi? Sao lại không thấy cậu ấy đâu?
“Một lát nữa Thẩm Ngôn sẽ đến, cậu cứ ngồi chờ trước đi nhé.”
Lương Bắc nói xong thì đưa cho cô một ly nước chanh, sau đó rời đi.
Bạch Chí Thiện ngồi ở đó, xung quanh khá tối, khiến tầm nhìn của cô mơ mơ hồ hồ. Lòng bàn tay đổ mồ hôi, thường xuyên nhìn tới nhìn lui.
Bạch Chí Thiện đang chuẩn bị lấy điệ n thoại ra thì trước mắt bỗng sáng ngời, sân khấu được vén màn, người đứng ở giữa sân khiến cô chớp mắt ngẩn ngơ.
Thẩm Ngôn đứng ở đó, ôm đàn ghi – ta, cầm microphone.
Chỉ vài giây sau, môi mỏng khẽ cong, không có bất cứ nhạc đệm nào cả…
Ánh mặt trời có chút chói mắt
Anh đứng đây, tâm thần ý loạn
Em xuất hiện như ánh mặt trời
Một mùa hè xinh đẹp
Gió thổi vi vu vi vu
Như hôn toàn bộ mùa hè
Em
Là ánh trăng trong lòng anh
Sáng tỏ và tươi đẹp
Mê hoặc đôi mắt của anh
…
Cậu ngừng lại, nhưng tiếng hát vẫn như quanh quẩn trong tai.
Khoảnh khắc ấy, nhạc đệm vang lên.
Giọng hát dịu dàng lưu luyến, như là tình nhân nói nhỏ bên tai, khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.
Cậu đứng ở kia, nửa người trên chìm trong bóng tôi, ngón tay thon dài đặt lên dây đàn, gảy từng nhịp.
【Anh là cậu ấy sao?】
【 Ừm.】
Đây là một bài hát mà Bạch Chí Thiện chưa từng nghe qua.
Khi âm thanh của cậu và nhạc đệm hoàn toàn chấm dứt, Bạch Chí Thiện vẫn như đang trong mơ. Hồi ức và hiện tại không ngừng đan xen, cuối cùng mơ hồ nghe được một câu…
Sinh nhật vui vẻ.
Sau đó, cậu đi tới trước mặt cô.
Cô đưa tay ôm lấy cậu.
Weibo của Tùy Tiện đổi mới vào ban đêm, không có bất kỳ tiêu đề gì, chỉ có chia sẻ một bài hát, mà tên của nó là…
《893》
Thời gian dừng lại trong hình ảnh kia là mùa hè oi bức.
...
Thời tiết dần dần bước vào mùa đông, bây giờ cũng đã mặc sang đồng phục mùa đông rồi.
Chương trình ôn tập đã được hơn một nửa, kỳ thi tháng cũng ngày càng thường xuyên.
Bạch Chí Thiện đã làm xong một bộ đề thi, trong phòng học tràn ngập khí CO2, cô không nhịn được mà cúi đầu, che miệng, ngáp một cái.
Sau khi ngáp xong thì nước mắt muốn chảy ra, đôi mắt long lanh ngập nước như phát sáng.
Thời tiết càng lạnh, Bạch Chí Thiện càng dễ mệt mỏi. Nhưng tay chân lạnh lẽo, muốn ngủ cũng không ngủ được.
Nhìn ánh mặt trời ở bên ngoài, Bạch Chí Thiện nhìn bàn tay một trắng một đỏ như bị tụ máu của mình, cô đứng dậy, đi ra ngoài.
Bước tới dưới ánh mặt trời, tay chân lạnh như băng cũng giảm bớt. Bạch Chí Thiệm như một con mèo lười biếng, tham lam hấp thụ ánh mặt trời, thoải mái nheo mắt lại.
Một bàn tay to lớn đặt lên đầu cô, sau đó chuyển xuống, ôm cô rời đi.
“Ai…”
Trong phòng thiết bị thể dục.
Thẩm Ngôn áp cô lên cửa, một tay ôm eo cô, một tay nắm tay cô, đặt lên ngực của mình, áp vào người cô.
Nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cạy mở hàm răng, đầu lưỡi đảo quanh, ấm áp mà ướt át.
Âm thanh hôn môi mập mờ khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh, cả người Bạch Chí Thiện nóng tới mức đổ mồ hôi.
Khó lắm mới có thể buông cô ra, khi hai làn môi tách ra, Bạch Chí Thiện ngây ngốc nhìn cậu.
“Bạch Chí Thiện, cậu làm đau tớ rồi.”
Đôi tay của cô để cậu áp lên ngực, lúc này đang nắm chặt lại thành một cái nắm tay nhỏ.
Bạch Chí Thiện thả lỏng tay, mắt hiện lên vẻ áy náy.
Bỗng nhiên Thẩm Ngôn thấp giọng cười, cảm nhận được sự rung động từ lồng ngực của cậu, Bạch Chí Thiện không nhịn được mà tiến lại gần, khẽ cọ cọ.
Thẩm Ngôn nắm lấy cằm của cô, để cô ngẩng đầu, lòng bàn tay lau sạch chỉ bạc ở môi cô, sau đó lại cúi đầu hôn tiếp.
Học tập buồn tẻ, có rất nhiều bài thi, áp lực, oi bức, rét lạnh…
Nhớ lại những ngày ấy, bởi vì sự xuất hiện của cậu mà tất cả đều thay đổi, những vui vẻ mà cô có đều liên quan đến cậu.
Qua ngần ấy năm, hình như không có ngừng lại.
Ngày hôn lễ hôm ấy, Thẩm Ngôn thật sự uống say. Sau khi kết thúc, Bạch Chí Thiện còn chưa kịp thay váy cưới trên người thì đã vội vàng đi nấu canh giải rượu cho cậu.
Chờ tới khi cô mang canh ra ngoài, Thẩm Ngôn đã ngủ trên ghế sô pha.
Bạch Chí Thiện cầm theo đuôi váy của mình, ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ giọng gọi cậu.
“Anh đừng ngủ, uống canh trước đi.”
Thẩm Ngôn mở mắt ra, bình tĩnh nhìn cô một lúc, sau đó ôm cô ngồi lên đùi mình.
Bạch Chí Thiện ngồi trong lòng cậu, không nói gì nhiều, cho cậu uống canh.
Thẩm Ngôn uống mấy ngụm, sau đó nắm lấy tay cô, vừa mút vừa hôn.
Bạch Chí Thiện lo liệu quá nhiều việc, cô rút tay lại, sau đó lại cho cậu uống tiếp, lặp lại như vậy vài lần, cuối cùng cũng uống xong.
Đặt bát lên bàn, cô ghé vào ngực cậu, sau đó Thẩm Ngôn bắt đầu hôn lên tóc cô.
“Thẩm Ngôn”
“Anh đây.”
“Em yêu anh.”
Đôi mắt của Bạch Chí Thiện phiếm hồng, chôn mặt vào lồng ngực của cậu.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, mềm như bông, lại quá đỗi dịu dàng.
Từ thiếu niên trở thành đàn ông, nhưng vẫn giống chàng thiếu niên năm ấy, bá đạo lại dính người. Sau khi uống say thì giống như một đứa trẻ muốn được ăn kẹo, ôm eo cô không buông.
“Em nghĩ muốn bù đắp khoảng thời gian đã lãng phí kia, nhưng hình như chẳng thể đủ.”
Thẩm Ngôn nhắm mắt lại, vừa hôm môi, vừa vuốt ve.
“Quá mệt.”
Cô thay quần áo trên người cậu, sau đó lại đẩy cậu đi tắm. Cuối cùng nằm trong ngực cậu, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
...
Sáng sớm, một tia nắng len lỏi vào trong phòng tình cờ làm Bạch Chí Thiện thức dậy.
“Để em chạy thoát được một buổi tối rồi.”
“Dạ? Chuyện gì…”
Ánh mắt Bạch Chí Thiện mơ màng, cô vẫn còn buồn ngủ, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thẩm Ngôn cắn vành tai của cô, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt của cô.
“Cả ngày hôm nay của chúng ta sẽ ở trêm giường.”
“Không ăn cơm ạ?”
Đôi mắt của Thẩm Ngôn chứa ý cười, cậu nhìn cô, nói:
“Anh sẽ cho em ăn no.”
Ngoài cửa sổ, trời tờ mờ sáng, có người còn chưa dậy, nhưng có người lại bị đói mà thức giấc.
Rèm cửa sổ không kéo kín, một tia nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt cô. Dưới ánh nắng, đôi mắt màu hổ phách như hồ nước mùa thu.
Cô vuốt ve mái tóc của cậu.
Vốn dĩ gối đầu nằm ở đầu giường, nhưng sau đó lại bị đẩy sang một bên, ra đến mép giường, cuối cùng lặng lẽ rơi xuống sàn nhà.
Lại đẩy tiếp, mái tóc dài của cô rũ xuống mép giường, từng sợi từng sợi như tơ như lụa.
Tay Thẩm Ngôn vuốt ve lưng cô, di chuyển xuống bên dưới, trở lại đúng quỹ đạo.
Không biết qua bao lâu sau, khi Thẩm Ngôn ôm cô đi vào phòng tắm, Bạch Chí Thiện cho rằng đã kết thúc rồi, vậy mà không ngờ bây giờ mới là bắt đầu.
Trong lúc chìm trong sóng tình, hai tay Bạch Chí Thiện đặt lên vai cậu, cảm nhận được cơ bụng của cậu đụng phải bụng nhỏ của cô. Cô suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều…
Trước kia, khi đang đọc sách, có người hỏi cô: Nếu có kiếp sau, cậu muốn trở thành người như nào?
Cô trả lời: Nếu thật sự có kiếp sau, tớ không muốn làm người nữa. Tớ muốn làm một con chim nhỏ, tự do bay lượn. Hoặc là hóa thành một ngọn gió, không bao giờ dừng lại.
Nhưng mà, cô còn một câu chưa nói.
Bạch Chí Thiện vuốt tóc của cậu, lẩm bẩm nói:
“Nhưng nếu kiếp sau có anh ở đó, em muốn luân hồi chuyển kiếp tiếp tục làm người.”
Trước đây, Bạch Chí Thiện cho rằng sự trừng phạt lớn nhất mà trời cao ban cho cô, chính là để cô xuất hiện trên đời này.
Bây giờ, Bạch Chí Thiện cho rằng, may mắn lớn nhất mà trời cao ban cho cô, chính là để cô xuất hiện trên đời này.
Tay của Thẩm Ngôn từ hông cô đi lên, nắm lấy.
Bạch Chí Thiện rên nhẹ một tiếng.
“Không được phân tâm”
~ HOÀN CHÍNH VĂN ~
Đôi lời của Editor:
Vậy là bộ “Đuôi Váy Của Cô Ấy” đã hoàn thành phần chính văn rồi.
Còn một chương ngoại truyện nữa chiều mai mình sẽ post nhé.
Lúc đang cố lết từng chương từng chương một thì chỉ mong nó nhanh hết, đến khi xong rồi thì lại cảm thấy tiếc nuối ghê.
Chuyện tình cảm của Thẩm Ngôn và Bạch Chí Thiện không quá sóng gió, ngược lại khá là êm đềm và nhẹ nhàng. Nhưng mà vẫn có chút gì đó man mác buồn.
Có lẽ là buồn vì tuổi thơ của Bạch Chí Thiện.
Mình cảm thấy rất khâm phục cô gái nhỏ này của chúng ta. Gia đình tan vỡ vì mẹ ngoại tình, ở với bố thì lại bị bạo hành gia đình. Đúng là chị ấy đã suy nghĩ tiêu cực, đã bước vào một thế giới riêng của mình nhưng cuối cùng, nhờ có Thẩm Ngôn mà chị ấy đã có thể buông bỏ những cảm xúc tiêu cực ấy và bắt đầu một cuộc sống mới, tràn đầy màu sắc hơn.
Mong rằng tất cả chúng ta đều sẽ gặp được một người ấm áp và dịu dàng như Thẩm Ngôn.
Và mong rằng, tất cả chúng ta đều hạnh phúc.
Thẩm Ngôn, Bạch Chí Thiện, chúng hai người bình an và hạnh phúc.