Dưới Vẻ Bề Ngoài

Chương 46: Chương 46: Hứa Qua (2009)




Cửa phòng bật mở khi Hứa Qua đang thay quần áo, cô vội vàng vớ lấy một chiếc áo khoác bọc cơ thể mình lại. Người mở cửa không hề gõ trước, lại còn không lễ phép mà đóng cửa sầm lại chính là Isabel.

Giờ là giữa trưa, ánh nắng bên ngoài chói chang, Isabel lướt vòng quanh Hứa Qua rồi kết luận: “Trông cô như con báo hồng vậy. Người ngợm gì mà lốm đốm từng mảng hồng đỏ ghê chết.”

Hứa Qua cầm khẩu súng hướng đến cô nàng không lễ phép kia: “Cút!”

“Artenza Part đi rồi, là tôi tiễn anh ấy đi.” Cô ta trơ trẽn tiếp tục nói, sau đó chỉ tay vào mặt mình: “Rồi anh ấy hôn tôi”, mặt cô ta đầy sự si mê: “Môi anh ấy mềm thật đấy!”

Hứa Qua trực tiếp dí họng súng vào thái dương Isabel, nói cho cô ta hay chính Artenza Part của cô ta khiến người cô lốm đốm như vậy. Cô cười tươi đe doạ, nếu Isabel không cuốn xéo khỏi nơi này trong ba giây, cô sẽ bấm cò.

Ha, cô nàng vẫn không tin, một mực cho rằng khẩu súng không có đạn. Vậy là Hứa Qua bắt đầu đếm ngược, khi cô đếm tới số hai thì cô ta đã biến mất dạng.

Ấy thế mà con nhóc láo toét đó đoán trúng rồi, trong súng không hề có đạn bởi Hứa Qua đã gỡ ra từ trước. Nếu chẳng may cô lau súng cướp cò thì cô sẽ mất tất cả. Cô nàng 'hậu duệ người Celt' đó càng lớn thì sức ảnh hưởng của cô ta càng mạnh. Nếu như vương triều người Celt còn tồn tại thì giờ cô ta chính là một nàng công chúa.

Hứa Qua đứng trước gương nhìn bản thân. Isabel nói cũng đúng, trông cô không khác gì một con báo hồng, cả khuôn mặt lẫn cơ thể đều ửng đỏ.

Hứa Qua dò dẫm từng bước xuống cầu thang, động tác của cô không được nhanh nhẹn như trước. Dưới ánh mặt trời chiếu lên mặt, cô cảm nhận rõ cơn đau âm ỉ từ nơi nào đó. Điều đó minh chứng chuyện tối qua không phải là cô nằm mơ.

Đau đớn từ sâu trong cơ thể cùng với sự bất an, hoảng loạn và rung động lần lượt đến rồi đi khi mồ hôi của họ hoà vào nhau.

Artenza... Ngón tay cô dừng trên môi mình. Khoảnh khắc họ đạt cao trào, anh đã hôn cô. Nụ hôn ấy chỉ lướt qua như có như không nhưng đủ để xua đi những uỷ khuất, mất mát trong lòng cô.

“Tên con chúng mình để em đặt nhé.” Anh đã nói vậy khi cô ở dưới thân anh khóc thút thít.

Cô ngẩng mặt để ánh nắng buổi trưa sưởi ấm. Hít sâu một hơi, về sau bọn họ còn có con nữa, cho dù cô có phải vượt qua mười tám tầng địa ngục, ước nguyện này nhất định sẽ tới được tai Chúa.

Ngày hôm sau, lãnh đạo tiền nhiệm của 1942 đến thăm cô. Ông cho Hứa Qua biết Lệ Liệt Nông đã thành công gặp được người đứng đầu binh chủng hậu cần. Ông ta đã cử một tiểu đoàn hộ tống Lệ Liệt Nông đến Damascus.

Tin tức này giúp Hứa Qua thở một hơi nhẹ nhõm.

Hứa Qua phát hiện còn một người nữa đi theo sau nhà lãnh đạo tiền nhiệm của 1942, chính là Isabel. Cô ta từ đầu đến cuối đều nhìn cô chằm chằm đầy địch ý.

Lợi dụng một khoảnh khắc không ai nói gì, Hứa Qua thấp giọng hỏi thăm cô nàng đang hận không thể lóc da cô ra. Học giọng điệu của Lệ Liệt Nông, Hứa Qua hỏi: “Isabel bé nhỏ, có thể nói cho tôi biết ai đắc tội cô rồi không? Có muốn tôi chỉnh người đó một trận?”

Cô nàng chỉ thẳng vào mặt Hứa Qua: “Chính là cô!”

Nhìn Hứa Qua ra vẻ 'ôi mẹ ơi, oan tôi quá', cô nàng kia lập tức 'oa' một tiếng, mếu máo: “Bọn họ nói là vì cô ngủ với Artenza Part nên mới thành con báo hồng như vậy. Tôi cũng muốn thành con báo hồng như thế.”

Lúc này, Hứa Qua vô cùng cảm kích những cô nàng lắm miệng đã phổ cập kiến thức đầy tính khoa học này cho Isabel-không-biết-điều.

**

Một ngày sau, Hứa Qua xuất viện.

Trước khi bước ra khỏi bệnh viện, cô nhận được tin Lệ Liệt Nông đã đến Damascus an toàn. Anh đang được một thương nhân địa phương hộ tống tới địa bàn của phần tử Hồi giáo cực đoan. Tên thương nhân đó là kẻ ba phải, hắn giao thiệp với đủ loại phe cánh, dù là quân đội chính phủ hay thành phần cực đoan.

Việc đầu tiên Hứa Qua làm sau khi ra viện là đến thăm Louis. Cô đã từng làm nhiều nhiệm vụ với chàng trai hay cười thẹn thùng ấy.

Dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng khi nhìn thấy chỗ chăn bị xẹp xuống từ đầu gối Louis, Hứa Qua không nói nổi một chữ.

“Không có gì đâu, Amanda.” Giọng cậu ấy vẫn bình tĩnh.

Hứa Qua lắc đầu nguầy nguậy, làm sao lại không có gì được? Làm thế nào có thể coi như không có gì?

Louis sinh ra với đôi chân để chạy trên mặt cỏ, cậu ấy chạy nhanh hơn bất kì ai. Cậu từng nói chờ đến lúc nghỉ 1942, cậu sẽ gia nhập đội bóng top đầu.

Môi cô run lên, mãi mới nói được: “Đều tại tôi không tốt, đều tại tôi không tốt...”

“Nếu lúc ấy đổi thành chị, chị cũng sẽ lựa chọn như vậy mà.” Chàng trai nhỏ hơn cô hai tháng ấy nói: “Lần đầu tiên em nhận nhiệm vụ, chị không mặc kệ em như những người khác. Chị còn vì em mà đỡ lấy viên đạn. Viên đạn ấy xuyên qua ngực, cắm thẳng vào xương sườn.”

Hứa Qua lại nhìn thấy vẻ mặt tươi vui quen thuộc của chàng trai cùng nụ cười thẹn thùng: “Lúc ấy, em xấu hổ trốn đi. Cũng là chị tìm gặp em, là chị chủ động nói chuyện với em trước...”

Louis cụp mắt, tay cậu vuốt xuống dưới, cuối cùng dừng ở vị trí đầu gối.

“Viên đạn ấy không giết được chị, nó chính là huân chương danh dự về lòng dũng cảm mà không phải ai cũng có nên chị thấy vô cùng tự hào.” Chàng trai ngẩng cao đầu, ánh mắt sáng ngời: “Lúc ấy, chị đã nói với em như thế.”

“Amanda, chị vẫn luôn là tấm gương của em. Em cũng giống chị, đây chính là huân chương danh dự về lòng dũng cảm của cuộc đời em, em thấy rất tự hào.”

Hứa Qua quay mặt đi.

“Chị đừng đau khổ như vậy. Ngài Lệ đã liên hệ bác sĩ ở Đức rồi, bọn họ sẽ có phác đồ điều trị tốt nhất cho em.”

Hứa Qua vẫn không nhúc nhích.

“Amanda, chị xem này, em không còn chân nhưng còn đôi tay mà.”

Giọng nói ấy đầy sức sống và nhiệt huyết, khiến Hứa Qua quay mặt nhìn Louis.

Viên thuốc màu nâu từ tay chàng trai bắn ra, vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không trung, giống như quả bóng cao su được sút vào cầu môn, hoàn hảo đập vào lưới trong tư thế đẹp nhất, nhưng --

Nhưng cuối cùng, ở một phần tích tắc khi viên thuốc rơi vào trong miệng, khuôn mặt đang tươi rói thoắt chuyển sang vẻ đưa đám, giống như anh cầu thủ vừa sút bóng kia đang vui sướng làm động tác ăn mừng thì bị trọng tài đường biên huýt còi đến xấu hổ: Này cậu nhóc, quả đó không được tính, việt vị rồi.

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Louis, Hứa Qua khẽ cong khoé miệng.

Từng mảng ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ phản chiếu trên mặt Louis, cậu nhoẻn miệng cười theo: “Amanda có một đôi mắt biết cười, nên chị đừng phụ lòng Thượng Đế nhé!”

Đôi mắt cô cong lên, Hứa Qua cười tươi chào tạm biệt chàng trai hay thẹn thùng.

Lúc ấy Hứa Qua không biết rằng, sau khi cô đóng cửa phòng bệnh lại, người đàn ông mặc áo blouse trắng nằm trên sô pha nhìn như điều dưỡng ở phòng VIP bỗng nhấc tờ giấy úp trên mặt.

Anh ấy đứng lên, đi đến cạnh giường Louis. Vóc dáng người đàn ông ấy cao lớn đĩnh đạc, khiến người ta cảm thấy tin tưởng dù chỉ ở lần đầu gặp mặt.

“Em có thể biểu hiện tốt hơn nữa, mà lại lấy nhầm viên thuốc đắng quá, em không nhịn nổi.” Louis uể oải nói.

Người đàn ông đưa tay vỗ vỗ vai chàng trai đang ủ rũ kia: “Cậu đã làm rất tốt rồi, cảm ơn cậu nhiều, Louis.”

**

Phía nam Prague có một tu viện hơn trăm tuổi. Nơi đây được xây dựng lại thành viện phúc lợi của tổ chức phi chính phủ.

Viện phúc lợi ấy là nơi ở của hơn một trăm bé gái vô gia cư tuổi từ mười đến mười lăm. Đa số các em đều bị từ chối bởi những viện phúc lợi khác vì những chứng bệnh tâm lý nghiêm trọng.

Những chỗ ấy thường lấy cớ rằng 'Nguồn ngân sách của chúng tôi rất có hạn' hoặc 'Thật xin lỗi, bọn trẻ không nằm trong phạm vi tiếp nhận của chúng tôi' để xua đuổi các bé gái đó.

Hứa Qua biết đến viện phúc lợi này vào năm ngoái. Khi ấy, tất cả chi tiêu hàng ngày của viện đều dựa vào nguồn đóng góp của một bà mẹ đơn thân là chủ một siêu thị ở Prague.

Biết được hoàn cảnh nơi đây, Hứa Qua chuyển toàn bộ tiền tiết kiệm mà cô tích được cho người phụ nữ ấy. Liên tục sau đó, cứ mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, hầu hết thu nhập của cô đều được chuyển vào tài khoản của viện.

Giờ thì Hứa Qua có thể được coi là một nửa bà viện trưởng rồi.

Bọn nhỏ ở đây cực kỳ vui mừng mỗi khi Amanda của chúng đến, vì mỗi lần Amanda tới, cô ấy đều mang cho chúng nhiều đồ chơi và đồ ăn ngon.

Thăm Louis xong, khi Hứa Qua đến viện phúc lợi đã là chiều muộn. Đối mặt với ánh mắt trông mong của lũ trẻ, Hứa Qua hơi bực mình: “Chị không mang đồ tới là mấy đứa không nhiệt tình nữa hử?”

“Không ạ!” Bọn trẻ đồng thanh nói.

“Không hả?” Hứa Qua làm bộ xoa xoa hông.

“Không phải, không phải là các em ấy không nhiệt tình.” Một giọng nam trầm vang lên.

Đó là tình nguyện viên mới của viện phúc lợi, Phương Vy Kỳ, cũng là đối tượng mới được nhận sự nhiệt tình, quý mến của lũ trẻ.

Phương Vy Kỳ là người châu Á, khoảng ba mươi tuổi, cặp kính trên mặt khiến anh ấy nhìn vừa trí thức lại vừa hào hoa phong nhã.

Phương Vy Kỳ mới tới đây năm trước, anh nói anh chỉ muốn một phòng để ở trong viện mà thôi. Để trả tiền phòng, anh sửa sang lại toàn bộ khuôn viên, từ cửa phòng đến cửa sổ, tự tạo trò chơi cho lũ trẻ, khuân vác những bao gạo bao bột,... Mấy tháng sau, bọn nhỏ trong viện mới phát hiện Phương Vy Kỳ đúng là một siêu nhân.

Nhưng mà kể cả Phương Vy Kỳ không làm gì cũng khiến Hứa Qua nảy sinh cảnh giác.

Sau khi điều tra hồ sơ của anh, Hứa Qua suýt nữa đã ngã ngửa. Phương Vy Kỳ là người tinh thông các kỹ thuật nghe trộm, anh đã từng làm cho chính phủ Mỹ ở Washington, hơn nữa, anh từng dùng thân phận giả để tham gia đại hội hacker quốc tế.

Như gió bão sắp đuổi đến trước màn đêm, Hứa Qua lấy súng chĩa vào Phương Vy Kỳ, dưới chân họ là nước sông Vltava chảy cuồn cuộn.

“Chỉ cần tôi đá vào mông anh một phát.” Họng súng đen chỉ thẳng vào Phương Vy Kỳ, ý bảo anh ta ngoan ngoãn đứng lên thành cầu: “Nếu anh vận khí tốt, một tháng sau, thi thể anh sẽ được tìm thấy ở rừng rậm Bohemian (2). Đến lúc đó, mọi người sẽ nói anh là người say rượu xấu số bị cơn lốc cuốn đi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thi thể anh không bị cá tôm ăn mất.”

Họng súng cô nhắm thẳng vào anh, cô nhấc chân lên, khi chân sắp phát lực thì bỗng nghe thấy: “Tôi được người bạn thân nhờ tới thăm một người.” Phương Vy Kỳ thành thật khai.

“Là ai?”

“Người đó tôi không thể nói ra, điều duy nhất tôi có thể hứa chính là, bạn thân tôi là người tốt, tôi cũng là người tốt.”

“Không nói mau, tôi đá anh xuống sông đấy.”

“Vậy cô đá luôn đi.”

Hứa Qua thu chân lại.

Mấy tháng sau, Hứa Qua phát hiện cái người có thân phận phức tạp ấy lại chính như lời quảng cáo bản thân của anh ta, Phương Vy Kỳ thật sự là người tốt.

Có một số thứ không thể lừa dối được, ví dụ như những điều mà anh đã làm cho bọn nhỏ. Mà trong mấy tháng này, Hứa Qua cũng trở nên thân thiết hơn với Phương Vy Kỳ. Những lúc nhàm chán, Hứa Qua thường hay tự hoài nghi, Phương Vy Kỳ này sẽ không...

Hứa Qua dựa vào tường phòng bếp, nhận lấy cốc cacao nóng mà Phương Vy Kỳ đưa. Cô uống một ngụm, cười tủm tỉm: “Phương Vy Kỳ, có phải anh thầm thương Natalia không?”

Natalia chính là bà mẹ đơn thân người Mỹ lương thiện, chủ cái siêu thị ở Prague kia.

Phương Vy Kỳ làm ra một bộ dáng 'cô thích nói thế nào thì là thế nấy'.

Hứa Qua lại suy ngẫm, hình như phỏng đoán này của cô không có căn cứ nào hết, mà Natalia lại hơn Phương Vy Kỳ hơi nhiều tuổi.

“Tôi biết rồi, người yêu thầm Natalia không phải là anh, mà là bạn của anh kìa.” Hứa Qua càng nghĩ càng thấy hợp lý. Khi Phương Vy Kỳ mới rời Washington, nghe nói người ta đã cố giữ anh lại vài lần mà không được. “Chính anh thay bạn mình đến chăm sóc Natalia.”

Nếu không vì sao Prague rộng lớn như vậy lại tìm đến ở nơi này.

“Vì sao cô không nghĩ rằng bạn tôi quan tâm đến cô chứ?”

Hứa Qua phát huy sự bát quái bẩm sinh cộng với tính nói bạo: “Tôi biết á, Natalia một năm trước mới chia tay bạn trai, sau đó chị ấy chẳng hẹn hò với ai cả. Chỉ cần cơ thể bạn anh khoẻ mạnh, không có cái đam mê bất chính nào thì tôi thật sự nguyện ý cùng anh đẩy thuyền. Ê, Phương Vy Kỳ...”

Người đàn ông chợt xoay người lại khiến Hứa Qua bối rối ngậm miệng. Sao cô cảm thấy anh như đang tức giận thế, nếu không phải tức giận thì chính là cực kỳ tức giận.

“Nơi này ngoài Natalia thì còn có Amanda nữa”, anh vừa nói vừa tiến lại gần Hứa Qua, còn cô cứ đứng sững nhìn anh nói nốt: “Cô biết những đứa trẻ nói về Amanda của chúng như thế nào không? Amanda của chúng cười ngọt ngào như đường mật vậy.”

Ơ, không phải là...

Cô hung hăng đẩy Phương Vy Kỳ ra, bước thật nhanh rời đi. Mà bước đi nhanh quá khiến Hứa Qua đau xuýt xoa, cô theo bản năng đưa tay xoa xoa bụng dưới.

Lệ Liệt Nông đáng chết, về sau nếu như phải thực hiện nhiệm vụ, nhất định cô sẽ không để tên tham lam ấy ngủ cùng mình. Bộ dạng hiện tại của cô nhất định sẽ khiến kẻ địch cười rụng răng, bọn chúng chỉ đợi cô ngã ngựa mà thôi.

Được rồi, cuối cùng cô cũng lấy lại được cái khí thế ngày xưa: “Phương Vy Kỳ...”

“Ngủ rồi?”

“Anh đừng đánh trống lảng, cái gì...” Đầu tiên, Hứa Qua cao giọng cắt ngang lời người đàn ông. Nhưng chỉ sau hai giây, giọng cô nhanh chóng thay đổi, lắp ba lắp bắp: “Cái gì... Cái gì ngủ?”

Ôm cánh tay, Phương Vy Kỳ nhìn thoáng qua cô: “Xem ra đúng là đã ngủ thật.”

Phương Vy Kỳ nói câu đó với giọng điệu không tốt chút nào, như thể thú cưng mà anh ấy khổ công nuôi dưỡng bị người khác câu trộm.

- -

VV: Có ai đoán được Phương Vy Kỳ là ai hem? =)))

- -

(1) Damascus: Thủ đô của Syria



(2) Rừng Bohemian: Là phần rừng bên Cộng hòa Séc thuộc một dãy núi thấp ở Trung Âu. Dãy núi này trải dài từ vùng Plzeň và Nam Bohemia ở Cộng hòa Séc tới Áo và bang Bayern ở Đức, chỗ rộng nhất dài đến 50 km. Nó tạo thành một biên giới tự nhiên giữa Cộng hòa Séc ở một bên và Đức và Áo ở phía bên kia. (Wikipedia)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.