“Dừng xe lại cho tôi!” Với âm thanh cao quãng tám của người phụ nữ, chiếc xe dừng lại ở ven đường.
Không để ý đến ánh mắt cảnh cáo bên cạnh, Lâm Thư Nhã mạnh mẽ mở cửa xuống xe. Sau đó, cô bước ngược lại trên đường quốc lộ, giang hai tay ra chặn lại chiếc xe việt dã màu đen đằng sau. Chiếc xe phanh gấp lại, dường như mũi xe đã suýt chạm đầu gối cô rồi.
Lâm Thư Nhã nhìn thấy bóng mình hổ báo ở trên kính chắn gió của chiếc xe, nhưng ánh mắt cô muốn xuyên qua cửa kính trực tiếp nhìn vào người ngồi ở ghế sau, Lệ Liệt Nông.
Giờ là 12 giờ trưa, ánh nắng nơi bình nguyên cực hoàn hảo, Lâm Thư Nhã có thể nhìn rõ Lệ Liệt Nông đang nhướn mày.
Ngài Lệ thật là không kiên nhẫn. Cô cởi một chiếc giày, ném về phía Lệ Liệt Nông, chỉ tiếc là cửa kính xe đã chặn lại, còn làm giày của cô bắn ra chỗ khác. Cô gào lên, siết chặt nắm đấm: “Lệ Liệt Nông, anh ra đây cho tôi.”
Người bước ra đầu tiên là tài xế, sau đó tài xế mở cửa sau ô tô, Lệ Liệt Nông cúi lưng bước từ xe xuống. Anh đứng dưới ánh mặt trời chói chang nhìn cô.
Một chân có giày, một chân không, Lâm Thư Nhã từng bước đi về phía Lệ Liệt Nông. Điều duy nhất cô tiếc nuối chính là cô vẫn đi đôi giày chạy bộ từ hôm qua. Nếu trong tay cô bây giờ là đôi giày cao gót thì tốt rồi, lập tức có thể đập nứt cái mặt đáng ghét kia ra, xem xem về sau có còn người phụ nữ nào thèm yêu anh ta không.
Cái tay cầm chiếc giày hướng về phía Lệ Liệt Nông bị cản lại giữa không trung. Người cản lại chính là anh tài xế kia. Tay cô vừa giãy giụa, mắt cũng trừng trừng nhìn Lệ Liệt Nông. Lần này không biết ngài Lệ có còn nói câu “Bởi vì cô trừng mắt với tôi” không.
Phải biết rằng, lời nói bình thường từ miệng người đàn ông này phát ra cũng có thể khiến người ta say như điếu đổ.
Tay cô giãy giụa giữa không trung, Lệ Liệt Nông ra hiệu, tài xế buông lỏng tay rồi rời đi.
Chiếc giày màu xám trắng bị Lâm Thư Nhã nắm chặt trong tay, khi nó còn cách chóp mũi Lệ Liệt Nông tầm 1 hay 2 cm, cô vẫn nghĩ rằng nếu không thể để lại một cái sẹo trên mặt anh ta thì chí ít cũng phải cho vài cái dấu giày in lên đó.
Nhưng chiếc giày lại không có cơ hội tiếp xúc mặt Lệ Liệt Nông.
Ở khoảng cách rất gần, Lâm Thư Nhã có thể thấy đôi mắt anh vẫn lạnh nhạt như vậy, nhìn cô thoáng qua rồi quay mặt đi chỗ khác.
Chiếc giày ở trên tay Lâm Thư Nhã rơi xuống, cô mở miệng: “Ngài Lệ, tôi giống vợ anh đến mức nào đi nữa thì tôi cũng là một sinh mệnh biết chạy nhảy, biết hít thở. Tôi cũng có người thân, bạn bè, họ cũng sẽ đau lòng vì tôi, anh hiểu không?”
Đáp lại Lâm Thư Nhã chỉ là chất giọng khàn khàn: “Không đập giày vào mặt tôi?”
Giọng nói kia toàn là điệu bộ: “Tôi cho cô cơ hội phát tiết hết bất mãn, chính là cô từ bỏ nó. Như vậy chúng ta không còn gì để nói nữa.”
Tên khốn này, cô trở về từ bờ vực sang thế giới bên kia đó. Vừa rồi ở trong lều không phải miệng lưỡi sắc bén lắm sao? Tại sao ra đây lại nhả từng lời vàng ngọc ki bo thế này?
Không đợi Lâm Thư Nhã xả giận, Lệ Liệt Nông đã một lần nữa ngồi vào trong xe, anh hạ cửa sổ xe xuống: “Chúng ta còn phải đi quãng đường rất dài, hy vọng cô Lâm có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt. Về đến Las Vegas, dù có bất mãn gì đi nữa, cô chỉ cần nói với trợ lý của tôi, chúng tôi sẽ bồi thường hợp lý nhất có thể cho cô.”
Lâm Thư Nhã nhặt chiếc giày lên, ném về chiếc xe đang đi xa dần xa. Chiếc giày đậu trên nóc xe được mấy giây lại rơi xuống mặt đường.
Hai chiếc xe việt dã một trước một sau tiếp tục chạy về Las Vegas. Mặt trời dần lặn, ánh nắng trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại màu vàng của cát phía cuối chân trời khiến người ta mơ màng vào giấc. Đầu cô mới chạm vào người Kim Nguyên bên cạnh là cô nhanh chóng bật tỉnh tránh đi, xoa xoa đôi mắt, Lâm Thư Nhã tiếp tục nhìn ra ngoài cửa xe.
Bên tai cô vang lên giọng điệu mỉa mai: “Được tiếp cận nền giáo dục trong hoà bình, thoải mái tận hưởng những ngày lễ, kì nghỉ khiến nhiều người thấy việc chúng ta can thiệp vào mạng sống, gây đổ máu là một việc đáng lên án và cần triệt tiêu. Một mặt phỉ nhổ, nhưng một mặt lại sợ những người như chúng ta.”
Lâm Thư Nhã không nói gì, nhưng sau khi tỉnh táo lại, nhớ đến những lời Lệ Liệt Nông nói ở trong lều khiến cô không rét mà run. Thuyết chiến tranh?
“Các ông tự nhận mình là con của trời, thật sự cho rằng mình có thể dựa vào bộ lạc này bộ lạc nọ, bay từ nước này sang nước kia, sau đó dựa vào vài câu nói không đầu không đuôi mà có thể kích động một cuộc chiến toàn cầu?” Giọng Kim Nguyên đầy sự mỉa mai: “Chỉ cần những người đó không muốn đánh, mặc kệ chúng ta tốn bao nhiêu sức thì đều là công cốc.”
Ha! Càng trơ trẽn nói còn có: “Chúng tôi đơn giản chỉ muốn nhường cho các người một cái cớ, có thể nói là một cơ hội. Đổi lại nhìn ở một góc độ khác, chúng tôi chỉ đứng ở vị trí thuận nước đẩy thuyền. Nói ngắn gọn thì chiến tranh sẽ luôn có điểm kết thúc, rồi từ điểm kết thúc ấy lại mở ra một cuộc chiến khác.”
Cô bỗng quay đầu lại nói: “Các người coi trời bằng vung, chẳng khác lũ đồ tể kia là mấy, hại chết những người vô tội.”
Nói xong Lâm Thư Nhã có chút hối hận.
Sau khi rời khỏi khu vực sa mạc kia, có một chiếc xe tải nhỏ vẫn luôn theo sát bọn họ. Từ nội dung cuộc nói chuyện của Kim Nguyên, Lâm Thư Nhã biết trong chiếc xe tải kia toàn súng ống, không chỉ thế còn có tay súng bắn tỉa.
Lúc Lệ Liệt Nông cùng lũ khủng bố đàm phán, có mười lính bắn tỉa sử dụng ống ngắm hồng ngoại ngắm thẳng vào mười đầu người trong lều. Hiện tại cô với mười người đó giống như con mồi đã hết hạn sử dụng, mà nơi này còn cách Las Vegas rất xa.
Cũng may Kim Nguyên không bị chọc tức bởi lời nói của cô. Anh ta nhìn cô một cái: “Điểm này, cô rất giống một người tôi biết.”
Cái người này đương nhiên Lâm Thư Nhã biết là ai, ngoại hình của cô giống Hứa Qua, chính là nữ ma đầu kia.
Lần này khung cảnh ngoài cửa sổ xe trở nên mờ dần, Lâm Thư Nhã có phần không cam lòng nói: “Tôi không đắc tội các người cái gì cả. Các người có biết nếu dùng từ không cẩn thận...”
“Ngài Lệ biết tiếng Ả rập.” Kim Nguyên cắt ngang lời cô.
Anh ta biết tiếng Ả rập thì liên quan gì đến cô? Còn có, cái tên Kim Nguyên này nói chuyện sao mà giống chủ mình như đúc, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Anh ta thở dài một hơi: “Sở dĩ ngài Lệ sử dụng phiên dịch để cô biết được mọi chuyện ra sao, cứ như vậy...”
Kế tiếp Kim Nguyên không nói nữa, anh ta ngậm miệng lại, bắt đầu ôm cánh tay nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lúc lâu sau Lâm Thư Nhã mới hiểu được ý nghĩa của câu anh ta vừa nói. Ánh mắt cô nhìn về phía trước, xuyên qua cửa kính nhìn về xe của Lệ Liệt Nông đằng trước. Từ nơi này cô có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của anh ta.
Phẫn nộ, sợ hãi, oán giận giờ phút này bỗng tan biến thành mây khói.
Lúc trở lại Las Vegas vừa đúng 10 giờ tối. Một tối này, Lâm Thư Nhã cũng không nhìn thấy Lệ Liệt Nông ngồi lên xe khác rời đi, phòng của anh vẫn luôn sáng đèn.
Lâm Thư Nhã đã đến đây tròn 30 ngày, vừa đúng 1 tháng rồi.
Ngày hôm sau, Lâm Thư Nhã dậy sớm hơn mọi khi. Cô chạy chậm ở lối đi bên trong khu biệt thự, ánh mắt thi thoảng sẽ hướng về phòng Lệ Liệt Nông.
Hai chiếc xe việt dã hôm qua dừng trước phòng anh.
Khoảng 7 giờ, Lâm Thư Nhã thấy Lệ Liệt Nông mặc áo gió đen bước ra khỏi phòng. Lúc cô đóng cửa phòng, Lệ Liệt Nông đang đi bộ dọc lối đi ra xe, hình như anh đang muốn rời khỏi nơi này.
Bên cạnh hai chiếc xe việt dã là bốn người đàn ông cao lớn, trong đó có một người là tài xế hôm qua ngăn cô lại. Bước hết mấy bậc tam cấp, Lệ Liệt Nông đi về phía họ.
Trong nháy mắt, một cảm giác mãnh liệt mách bảo Lâm Thư Nhã: Đây là lần cuối cùng cô thấy anh. Từ nay về sau, có lẽ cô sẽ giống như những nhóm fan của Lệ Liệt Nông, chỉ có thể nhìn anh qua Internet, qua báo chí hoặc TV, nghe một chút tin tức ngắn gọn.
Cái ý nghĩ này khiến cô nảy ra một ý định to gan, không nghĩ gì mà chạy theo thân hình rắn rỏi kia. Âm thanh cô xuyên qua ánh nắng ban mai.
“Lệ Liệt Nông!”
Người đang định ngồi vào xe bỗng dừng lại. Lông mày anh hơi nhíu, giống như không muốn tốn thêm chút thời gian nào ở đây nữa.
“Anh không thể cứ như vậy rời khỏi!” Lâm Thư Nhã lớn tiếng nói.
Lời của cô khiến lông mày Lệ Liệt Nông nhăn sâu hơn. Vệ sĩ tiến về phía cô, thấp giọng: “Ngài Lệ sắp phải lên máy bay.”
Cô đẩy vệ sĩ, ánh mắt nhìn Lệ Liệt Nông chằm chằm.
Mấy phút sau, Lâm Thư Nhã đứng cùng Lệ Liệt Nông dưới tán lá cọ, cô cúi đầu nhìn chân mình.
“Tôi chỉ có thể đứng đây 5 phút.” Anh nhắc nhở.
Lâm Thư Nhã vẫn tiếp tục nhìn chân mình.
“Hai phút rồi.” Lệ Liệt Nông lại lần nữa nhắc nhở, “Tôi có thể hiểu sự tức giận của cô, nhưng chuyện đã xảy ra thì không có khả năng thay đổi. Lời hôm qua tôi nói cũng đã rất rõ ràng, nếu như không có việc gì, vậy....”
Vừa nói, đôi chân đi giày da đen kia bắt đầu di chuyển.
Mặt cô đỏ lựng, ngẩng đầu: “Lệ Liệt Nông, anh cũng biết mẹ tôi là ai đấy. Tôi nghĩ anh cũng biết năng lực của bà ấy, nếu anh muốn.....”
Muốn, muốn.....
Cũng trong nháy mắt ấy, đôi mắt đang nhìn cô tựa như đóng băng, khiến những lời cô sắp nói chết lặng ở cổ họng. Cô còn muốn nói với anh rất nhiều.
“Lệ Liệt Nông, nếu anh muốn, tôi có thể nhờ mẹ tôi giúp anh. Mẹ tôi rất yêu tôi, chỉ cần tôi nhờ chắc chắn bà sẽ đồng ý. Lệ Liệt Nông, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ không muốn mất đi mối quan hệ này. Điều duy nhất tôi mong chính là có thể thi thoảng được gặp anh.”
“Nếu... Nếu anh cảm thấy cô ấy phiền phức, làm anh mệt mỏi, có lẽ.... Anh có thể quay lại gặp tôi, tôi.... Tôi đảm bảo tôi không hề giống cô ấy, tôi sẽ cho anh rất nhiều không gian thoải mái.”
Nhiệt độ trong đôi mắt kia vẫn tiếp tục giảm không ngừng, tựa như giây tiếp theo miệng cô còn phun ra chữ nào, anh lập tức có thể khiến cô chết không toàn thây.
Sáng sớm hôm nay, khắp nơi đều tràn ngập tin tức một người lính Mỹ đã xuất ngũ bị tổ chức khủng bố kia hành thích chém đầu. Người này khi còn trong quân đội đã đốt cháy Kinh Qur'an, quay lại video và đăng lên mạng. Nghe nói người này đã xuất ngũ, đang ở Ai Cập nghỉ phép thì bị bắt trên một bãi biển, có một chiếc thuyền bắt đi.
Chính xác là thời điểm này, ánh mắt Lệ Liệt Nông so với tin tức 'chém cổ' kia còn kinh khủng hơn nhiều.
Năm phút sau, Lâm Thư Nhã vẫn duy trì tư thế dưới gốc cọ nhìn theo bóng Lệ Liệt Nông rời đi. Thậm chí một câu 'Hẹn gặp lại' anh cũng không nói, cứ như vậy gật đầu với cô rồi rời đi.
Hai chiếc xe việt dã một trước một sau lại đi ra khỏi cửa, sau đó cánh cổng sắt lập tức tự động đóng lại.
Lâm Thư Nhã đứng phát ngốc ở đó. Sau lưng cô vang lên âm thanh không nóng không lạnh: “May mắn là cô còn chưa nói huỵch toẹt hết ra.”
Đúng là tên Triều Tiên âm hồn bất tán đang khoanh tay đứng sau lưng cô.
“Bằng không về sau nhất định cô phải hối hận.” Ánh mắt anh ta không kiêng nể nhìn mặt cô, đôi mắt sau cặp kính kia tựa như đang tìm kiếm gì đó, giọng thong thả: “Trước kia cũng có một người phụ nữ nói đại ý như vậy với ngài Lệ, kết cục của cô ta không tốt chút nào. Tôi đoán nếu cô ta có thể quay ngược thời gian nhất định sẽ không dám làm vậy.”
**
Một tuần sau, Lâm Thư Nhã đứng ở trước một bức tường màu nâu có những tán cọ lớn che khuất.
Từ nơi cô đứng có thể nhìn thấy khung cửa sổ màu trắng ngà của căn phòng cô từng ở một tháng, hiện tại cửa sổ đã đóng chặt.
Một ngày sau khi Lệ Liệt Nông rời đi, khi Lâm Thư Nhã ngủ dậy phát hiện toàn bộ căn nhà trống trơn. Những chiếc camera giấu kín sau một đêm đã biến mất. Trên tủ đầu giường xuất hiện một chiếc thẻ đen có ghi mật mã, bên cạnh là một tấm thiệp màu vàng nhạt viết 'Cảm ơn.'
Chiếc di động lúc trước của Lâm Thư Nhã bị lấy đi giờ đang ở trong tay trái của cô.
Vừa khởi động điện thoại, Lâm Thư Nhã liền nhận được cuộc gọi của quản lý thông báo ngày mai cô đi làm bình thường. Sau đó là điện thoại của Hank, rồi sau đó lại là điện thoại của đồng nghiệp.
Một tuần trôi qua, Lâm Thư Nhã đã quay về cuộc sống trước đây, cùng đi xem phim với Hank, Chủ nhật đến nhà anh ta ăn cơm.
Mọi thứ dường như chưa từng xảy ra, không có gì thay đổi, giống như lời nói của tên người Triều Tiên kia. Nhưng thật sự là không có gì thay đổi sao? Một tuần này Lâm Thư Nhã thấy mình như người bị lệch múi giờ, luôn trong trạng thái ì ạch.
Cái trạng thái thẫn thờ này khiến Lâm Thư Nhã khi có thời gian sẽ lập tức lái xe đến đây. Chào đón cô luôn là cánh cổng sắt đóng chặt.
Ngạc nhiên là sáng hôm nay cánh cửa kia lại mở ra, chỉ là người đứng ở cửa không phải là người cô muốn gặp.
Buổi sáng hôm nay Lâm Thư Nhã gặp được chủ nhân của căn biệt thự này. Chủ nhà nói rằng một tháng trước có người trả ông ta 6 tháng tiền thuê biệt thự để nghỉ phép. Mấy hôm trước người khách đó gọi cho ông ta bảo rằng có việc đột xuất nên phải dọn đi, ông ta có thể tìm người thuê mới.
Chủ nhà rất hài lòng vì người thuê này không có đòi chỗ tiền đóng thừa kia, phải biết năm tháng tiền thuê không phải con số nhỏ.
Nói một thôi một hồi, ông ta hỏi cô: “Cô là Lâm Thư Nhã hả?”
Xác nhận tên của cô xong, ông ta lại đưa cô một phong thư, nói rằng trước khi chuyển đi, một người đã nói ông ta rằng, nếu cô lại đây thì giao bức thư cho cô.
Thư đề người gửi là Kim Nguyên.
Nội dung rất ít ỏi: Hãy quên ngài Lệ đi. Cho dù cô có là nữ hoàng Anh hay là con gái tổng thống Mỹ cũng không giành được tình yêu của cậu ấy đâu. Trên thế giới này, người ngài Lệ không bao giờ phản bội chính là vợ mình.
Tờ giấy trôi tuột từ trên tay Lâm Thư Nhã xuống đất, bị gió thổi đi, thổi đến khi bị một đôi giày cao gót màu xám chặn lại.
Tờ giấy được đôi tay của một người phụ nữ đứng tuổi nhặt lên.
**
Chiếc xe hơi màu đen chạy trên đường phố Las Vegas. Lâm Thư Nhã nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ đến ngẩn ngơ, một bàn tay đặt lên mu bàn tay cô.
Lâm Thư Nhã mở miệng: “Mẹ, mẹ có thể giúp con tìm anh ấy sao?”
“Không thể, mẹ không có năng lực ấy”, bà thở dài: “Cho dù có, mẹ cũng sẽ không giúp con.”
Lâm Thư Nhã rút tay về.
“Bọn họ nói mẹ rằng, trên đời này, người duy nhất Lệ Liệt Nông không quay lưng lại chỉ có vợ cậu ta.” Lời này giống như đúc lời cô vừa đọc vài chục phút trước, chỉ là lần này hình thức truyền đạt khác đi thôi.
Trầm mặc —-
“Thư Nhã, con muốn biết người phụ nữ được gọi là 'nữ ma đầu' trông như thế nào không?”
Một lần nữa, Lâm Thư Nhã nhớ về khung cảnh giống như trong phim 'Alice ở xứ sở thần tiên' kia, một người phụ nữ có đôi mắt cười.
Người phụ nữ như vậy chỉ có thể dùng từ 'sinh ra đã đẹp', 'nhìn đã yêu', 'đầy sức sống' để miêu tả.
Lâm Tú Linh nhét vào tay cô một tấm ảnh chụp: “Đây là ảnh của Hứa Qua năm 18 tuổi, đây cũng là một trong những bức ảnh ít ỏi của con bé.”
Trong ảnh là một dáng người nhỏ xinh ngồi dựa trên thành cây cầu, mặc chiếc quần màu đen rất tôn dáng, chiếc áo bomber màu đen, bên trong là áo hoodie cũng màu đen với chiếc mũ đang chụp lên đầu, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ. Khuôn mặt ấy đang quay sang bên trái, giống như nhìn dòng nước dưới cây cầu chảy qua.
Trong ảnh, khung cảnh hơi tối, trời nhiều mây xám xịt, dường như có cơn dông sắp kéo đến. Sắc trời tối tăm nhưng vẫn đủ để thấy rõ khuôn mặt người ngồi trên cầu. Người ấy dáng vẻ cô đơn nhưng đôi mắt ngời sáng, tựa như đó mới là ánh mặt trời trong khung cảnh ấy.
Dáng vẻ đó không thích hợp với một cô gái mới lớn, quá quật cường, cô độc và tự tin. Mặt nước màu đen mang đậm màu Gothic, sắc trời tối khiến cho người ta cảm giác nhân vật trong bức ảnh như bị cả thế giới bỏ mặc.
Không, hẳn là cô ấy bỏ mặc cả thế giới.
“Nhìn qua thì thấy con bé không giống như những lời của mấy người phụ nữ vẫn đồn thổi đúng không?”
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm ảnh chụp, rồi như bừng tỉnh, tai Lâm Thư Nhã vọng lại lời của người phụ nữ trong nhà vệ sinh: “Giúp tôi hỏi thăm bác Lâm nhé.”
“Mẹ, mẹ biết cô ta đúng không? Mẹ còn nói là cô ta rất giống con, hơn nữa mẹ còn đưa con xem ảnh của cô ta mà.”
Lâm Tú Linh lấy lại ảnh chụp trong tay cô.
Vài giây trôi qua, Lâm Tú Linh kinh ngạc: “Mẹ thề là mẹ không hề quen biết gì con bé, bức ảnh này mẹ phải mất rất nhiều công sức mới lấy được đấy.”
—