Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 72: Chương 72: Bằm chết tên nam nhân đó




Nguyên Chiêu Lâm được đưa về Phượng Nghi Các, hai ma ma với Lục Nguyệt bị dọa cho sợ hãi khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, vẫn là Hỷ ma ma trấn tĩnh lại, vội vàng bảo Lục Nguyệt đi chuẩn bị canh giải rượu, sau đó hỏi Cố Thiểm về tình hình.

Cố Thiểm nói: “Lúc say rượu ở trong Điện của Thái Thượng Hoàng đã uống canh giải rượu rồi, nhưng đều ói ra hết.”

“Say rượu ở trong Điện của Thái Thượng Hoàng? Trời đất ơi, chắc đã chọc giận Thái Thượng Hoàng rồi đúng không?” Hỷ ma ma kinh ngạc hỏi.

“Có tức giận hay không thì không biết, nhưng là cả khuôn mặt của Thường công công đều trắng bệt.” Cố Thiểm nói.

“Trời!” Hỷ ma ma quay đầu nhìn Nguyên Chiêu Lâm, cô đang ngồi ở trên giường, Kỳ ma ma muốn đỡ cô nằm xuống nhưng cô lại hất tay nói: “Đừng đụng vào ta, ta chóng mặt!”

“Mời Cố đại nhân quay về, cảm ơn ngài.” Hỷ ma ma nói.

Cố Thiểm nhìn Nguyên Chiêu Lâm, khuôn mặt của cô đỏ rực, đôi mắt cũng đỏ lên, tóc tai lộn xộn, quần áo cũng bị giày vò đến nỗi có nếp gấp, dáng vẻ thảm hại vô cùng.

“Cáo từ!” Cố Thiểm xoay người đi ra ngoài.

Không ngờ rằng Sở vương phi này ngày thường nhìn điềm đạm nho nhã, vừa uống rượu vào lại điên cuồng đến vậy.

Lúc hắn ta vừa đến Càn Khôn Điện, nhìn thấy cô đang nâng ghế lên muốn ném đi, Thái Thượng Hoàng thì cuộn tròn người ở góc giường La Hán, cả mình Thường công công bị ói đầy lên, ảo não mà dậm chân thương tiếc quần áo mới của mình.

Hắn ta chưa từng thấy Càn Khôn Điện lại... có người như vậy.

Cũng chưa từng nhìn thấy Thái Thượng Hoàng ngoại trừ vẻ uy nghi bên ngoài ra thì còn có biểu cảm khác ví dụ như thỏ nhỏ bị hoảng sợ.

Có lẽ nên nói chuyện này với vương gia mới được.

Nguyên Chiêu Lâm ngồi ở trên giường, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mọi thứ trước mắt lúc to lúc nhỏ, bên tai ầm ỹ không ngừng, cô dường như nghe thấy được giọng nói ở rất xa rất xa, không liên quan gì đến cô cả nhưng cô lại cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.

Cô nghĩ mình cần phải làm gì đó, nếu không cô sẽ tức chết mất mất thôi.

“Vương phi, người đã uống bao nhiêu rượu vậy? Sao lại say đến thế này?” Hỷ ma ma than thở một tiếng, muốn đỡ cô nằm xuống.

Nguyên Chiêu Lâm giữ chặt cổ tay của bà ấy, chầm chậm ngẩng đầu lên.

Hỷ ma ma nhìn thấy sát khí xẹt qua dưới đáy mắt cô.

Hỷ ma ma chậm rãi cúi đầu xuống, trong lòng cô quả nhiên có ý muốn giết người, chỉ là ngại mặt mũi của Thái Thượng Hoàng.

“Phòng bếp ở chỗ nào?” Nguyên Chiêu Lâm nhẹ giọng hỏi: “Dẫn ta đi.”

“Phòng bếp? Người muốn đi phòng bếp làm gì?”

“Dẫn…” Cô nấc nhẹ một cái, khuôn mặt càng đỏ hơn, giống như điên lên: “Chỉ cần dẫn ta đi thôi, hỏi nhiều như vậy để làm gì?”

“Hay là nằm..”

“Dẫn ta đi!” Nguyên Chiêu Lâm hét lên một tiếng khiến cho Hỷ ma ma và Kỳ ma ma hoảng sợ.

Hỷ ma ma nhìn thấy đáy mắt đầy hận thù của cô, nghĩ Lục Nguyệt đang ở trong phòng bếp nấu canh giải rượu, dứt khoát thuận theo ý của cô dẫn cô đi qua tiện uống canh giải rượu cũng được.

“Được, lão nô dẫn người đi, người có thể đi được chứ?” Hỷ ma ma đỡ cô.

“Có thể đi, không cần ngươi đỡ...” Cô nhấc tay, một đám người ai nấy đều bụng dạ khó lường, cô không muốn chạm vào, cũng không muốn tiếp xúc, bước được một bước liền cảm thấy mọi thứ trong phòng đảo ngược cả lên, một tay của cô giữ chặt Hỷ ma ma: “Hay là dìu một chút... Dìu một chút!”

Cô loạng choạng hai cái, Hỷ ma ma mới đỡ vững được cô, toàn bộ trọng lượng cơ thể Nguyên Chiêu Lâm đều đè xuống, Hỷ ma ma thiếu chút nữa đứng không vững, Kỳ ma ma cũng chạy lại đỡ, hai người dìu cô đi ra ngoài.

Bước chân Nguyên Chiêu Lâm loạng choạng, trong miệng lầm bầm: “Lại đỡ ta đi? Gần đây ta xui dữ vậy không biết nữa? Đi đến nơi này, bị người ta đối xử như phạm nhân, có mấy người tới cứu ta.”

“Vâng, vâng!” Hai người chỉ đành phải đáp lời, cũng không dám nói gì, trong lòng lại nghi hoặc, vương phi rốt cuộc là bị sao vậy, Thường công công sao có thể để cho cô uống nhiều như vậy chứ?

Đi ra gió thổi tới, Nguyên Chiêu Lâm không những không cảm thấy thoải mái, ngược lại càng choáng váng hơn, nhưng mà những suy nghĩ vẫn vơ trong lòng lại không ngừng xuất hiện.

Tức giận trong lòng cô chất chồng, sự tức giận này chèn ép khiến cô khó chịu, sao mà không có chuyện nào vừa ý cô hết vậy? Vũ Văn Dụ ngươi muốn từ chối hôn sự thì tự mình nói là được rồi, vì sao phải bắt cô làm tấm bia đỡ? Cô dễ bị ăn hiếp đến vậy sao?

Hiện tại đắc tội với nhiều người như vậy, cái đầu này của cô đang buộc trên lưng quần đó, chỉ xem người ta khi nào tới lấy.

Không nên bận tâm, thứ đồ bỏ đi, trong lòng cô lặp đi lặp lại những lời này, nếu như cô phải chết thì làm sao cũng phải giết thủ phạm.

Nhờ vào chấp niệm này, cô kiên trì đi tới được phòng bếp, giãy giụa ra khỏi hai người đang dìu mình mà đi vào, xoay vòng một hồi khiến cho Lục Nguyệt sợ muốn chết: “Vương phi người đang muốn tìm gì vậy? Người nói đi nô tỳ tìm cho người.”

Nguyên Chiêu Lâm thấy vậy, nhào qua cầm lấy con dao phay, hướng về phía Lục Nguyệt, nhe răng nói: “Ai muốn hại ta, ta giết người đó trước.”

Hành động này của cô khiến cho hai ma ma và Lục Nguyệt sợ chết khiếp, múa may dao phay, không sợ cô làm người khác bị thương, chỉ sợ cô tự làm bản thân mình bị thương.

“Vương phi, có chuyện gì thì từ từ nói!” Hỷ ma ma đột nhiên nháy mắt ra hiệu với Lục Nguyệt, bảo nàng ta ra ngoài tìm thị vệ.

Lục Nguyệt hiểu ý, muốn nhân lúc bên cạnh có chỗ trống lén chạy ra ngoài, ai ngờ Nguyên Chiêu Lâm phát hiện ra ý đồ của nàng ta, nhấc chân đá bay cái ghế đến cửa: “Ai dám đi?”

Lục Nguyệt vội vàng dừng bước, giơ tay lên: “Nô tỳ không đi, nô tỳ không đi, Vương phi, người đừng kích động, buông dao xuống, lát nữa vương gia biết thì không hay đâu.”

Nguyên Chiêu Lâm nghe thấy hai chữ Vương gia này, hận thù nơi đáy mắt bùng cháy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta giết hắn ta trước.”

Cô cầm dao phay chạy ra ngoài, người mượn rượu làm càn toàn thân đều có sức lực, chạy cũng nhanh lắm, Lục Nguyệt sợ tới mức chân như nhũn ra, đuổi theo hai bước thì chân trái vấp chân phải, hai ma ma tuổi lại lớn, chạy không nổi, chỉ có thể gân cổ lên khàn giọng kêu gào: “Mau, mau ngăn vương phi lại.”

Một con dao mà đưa vào tay người điên, không ai ngăn cản được, Nguyên Chiêu Lâm chạy một đường thẳng tới Khiếu Nguyệt Các.

Từ Quá vừa ở bên trong đi ra, Vũ Văn Dụ kêu hắn ta sai người chuẩn bị chút đồ ăn với rượu.

Kết quả, lúc này chân mới dẫm lên thềm đá, thì nhìn thấy một người hấp tấp vọt tới, trong tay ánh sáng lóe lên, đằng đằng sát khí.

Hắn theo bản năng mà phi chân ra ngoài, lúc nhìn thấy rõ là Nguyên Chiêu Lâm thì lập tức dừng lại, nhưng lực quán tính quá lớn, hắn dừng lại quá gấp mà bị phản phệ, chân hắn bước về trước một bước, té nhào gục xuống dưới chân của Nguyên Chiêu Lâm.

Nguyên Chiêu Lâm đang chạy nhanh, bỗng nhiên có người nhào đến trước mặt mình, cô cũng không thu chân về kịp, trực tiếp dẫm lên ót của hắn mà đi qua.

Lúc dẫm lên cái ót, vì quá trơn, dưới chân lệch một phát, trượt xuống lỗ tai, dần dần cảm thấy một bên tai của mình bị dẫm nát thành bùn.

Thắt lưng đột nhiên siết chặt, hắn nghe thấy một tiếng lạch cạch, đôi chân kia liền từ trên mông trượt xuống, hắn theo bản năng mà chổng mông lên, tránh nơi tổ tông bị dẫm phải, chờ lúc hắn nhe răng nhếch miệng đứng lên, Nguyên Chiêu Lâm đã vọt chạy vào.

Cả đường vội vã chạy, toàn thân đổ mồ hôi, Nguyên Chiêu Lâm cũng tỉnh rượu chút ít.

Lúc cô định cầm dao phay chạy vào phòng của Vũ Văn Dụ thì cô mới ý thức được mình đang làm gì, nhưng mà cô không muốn nghĩ tới hậu quả.

Tên đã bắn đi rồi không thể thu lại được, cô cần phải đòi công lý lại cho chính mình, không thể cứ mãi bị người khác ức hiếp như vậy được.

Câu nói kia của tổ mẫu quẩn quanh ở trong đầu cô, cho dù có liều cái mạng này, thì cũng không thể bị người ta khinh thường.

Cố Thiểm đầu tiên là nhảy dựng lên, nhìn thấy con dao phay màu đen trong tay cô, hắn ta trầm giọng nói: “Vương phi, buông dao xuống.”

“Không liên quan tới ngươi, tránh ra!” Nguyên Chiêu Lâm nheo mắt lại, thổi mấy cọng tóc phũ trước trán, rất có dáng vẻ của xã hội đen, tóc bị thổi bay tứ tung, đáy mắt lóe thêm chút hung hăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.