Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 96: Chương 96: Chạy trốn




“Ngươi sợ rồi à?” Huệ Đỉnh Hầu cười tà mị: “Bản hầu rất khâm phục ngươi, vì giúp Vũ Văn Dụ lật đổ bản hầu, mà bất chấp cả tính mạng.”

Vì phẫn nộ, nên Nguyên Chiêu Lâm đã bình tĩnh trở lại.

Cô nhìn Huệ Đỉnh Hầu, rồi chậm rãi đi tới: “Hầu gia nói sai rồi, ta không vì hắn.”

“Thế à? Vậy ngươi vì ai? Chẳng lẽ ngươi muốn cho bản hầu hưởng thụ cơ thể uyển chuyển của ngươi?” Huệ Đỉnh Hầu cười khẩy, nhưng ánh mắt xấu xa lại lưu luyến người Nguyên Chiêu Lâm, cuối cùng, khóa chặt ngực cô, rồi nuốt nước miếng, đáy mắt khát máu và ngông cuồng nhất thời hiện ra.

Nguyên Chiêu Lâm khẽ cười, hai tay giấu trong ống tay áo, nắm chặt ống gây mê.

“Phụ nữ đều thích tướng quân uy vũ.” Nguyên Chiêu Lâm si mê nhìn hắn ta, rồi tiến tới một bước, ánh mắt ẩn chứa vẻ ưu sầu: “Nhưng tiếc rằng, ta đã nhìn nhầm Vũ Văn Dụ, hắn không thích ta thì thôi, lại còn là đồ nhu nhược.”

“Thế à?” Huệ Đỉnh Hầu vứt cây nến đi, một tay ôm chặt eo cô, kéo tới trước mặt hắn ta, rồi đưa mặt tới, cười gằn: “Giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp đấy, Vũ Văn Dụ vốn là tên nhu nhược, chẳng là cái thá gì.”

Nguyên Chiêu Lâm đặt tay lên lưng hắn ta, vẫn nhìn si mê: “Đúng vậy, ta thật sự hận hắn...”

Móng tay cô đâm sâu vào da thịt hắn ta, làm ánh mắt hắn thâm trầm, cả người khẽ run lên, hưởng thụ cơn đau nhẹ nhàng này.

Nguyên Chiêu Lâm tựa đầu vào ngực hắn ta, giờ cô ngày càng bình tĩnh, ống tiêm đặt đúng vị trí móng tay đã đâm lúc nãy, rồi bắt đầu tiêm vào, tay còn lại cũng nắm lấy vùng da thịt xung quanh.

Hắn bỗng bóp cổ cô, rồi vươn một tay ra sau, giật lấy ống tiêm trong tay Nguyên Chiêu Lâm, mắt đầy tơ máu, cực kỳ tức giận, tát vào mặt cô: “Ngươi muốn dùng ám khí?”

Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy đầu mình choáng váng, ngơ ngác nửa ngày mới cảm nhận được cơn đau rát, trước mắt tối đen, không ngừng choáng váng, miệng còn có mùi máu tanh.

Cô cố gắng chống người ngồi dậy, nhìn ống tiêm đó, trong lòng nhất thời bình tĩnh, thuốc gây mê đã được tiêm hết vào rồi.

Cô nở nụ cười, máu tươi chảy ra từ khóe miệng: “Ta hận hắn mềm lòng, lúc trước không chịu giết ngươi.”

Cô không biết nụ cười của mình gần như trở nên dữ tợn, kích thích Huệ Đỉnh Hầu, ánh mắt đằng đằng sát khí, một tay kéo cô đứng dậy, bắt đầu xé y sam, lộ ra nửa bả vai.

Hắn ta cúi người cắn lên bả vai Nguyên Chiêu Lâm.

“... Ba, hai, một!” Nguyên Chiêu Lâm không thể né tránh, mà chỉ có thể lặng lẽ đứng đếm.

Huệ Đỉnh Hầu ngã bịch xuống sàn.

Thuốc gây mê có tác dụng rồi.

Nguyên Chiêu Lâm vốn định chạy đi, nhưng nếu cô đã gây mê, để hắn ta lọt vào tay cô rồi, thì không thể để hắn ta thoải mái được.

Nguyên Chiêu Lâm đã làm một chuyện mà cô cho rằng đây là chuyện to gan nhất trong kiếp trước của cô.

Cô nhấc một chiếc ghế lên, đập mạnh chân ghế vào đũng quần Huệ Đỉnh Hầu.

Gà bay trứng vỡ!

Hành động này rất liều lĩnh, vì lượng thuốc gây mê không nhiều, võ công hắn ta lại cao cường, có lẽ sẽ tỉnh lại vì cơn đau, nhưng nếu bỏ đi như vậy, sau này hắn ta vẫn sẽ hãm hại mấy cô gái khác.

Cô cũng muốn giết hắn ta, nhưng cô chưa từng lấy mạng ai, nên không xuống tay được.

Cũng may, Huệ Đỉnh Hầu không tỉnh lại.

Cô nhìn cây kéo có vết máu loang lổ dưới sàn, rồi nhặt lên giấu trong tay áo, nhanh chóng lùi ra cửa, bên ngoài có người canh gác, nên cô hít sâu một hơi, rồi lớn tiếng hô: “Xin lỗi Hầu gia, hôm nay ta thật sự bị đau bụng, ta đi nhà xí một lát rồi về ngay, sẽ nhanh thôi, người đợi ta nhé.”

Cô xoay người mở cửa ra rồi đóng lại ngay, bên ngoài là hai thị nữ mới hầu hạ lúc nãy.

Bọn họ cũng nghe thấy lời Nguyên Chiêu Lâm nói, nên mở miệng hỏi: “Cô nương muốn đi nhà xí à? Để nô tỳ dẫn cô nương đi.”

Nguyên Chiêu Lâm ôm bụng nói: “Được, cảm ơn ngươi!”

Cô vừa nói vừa nhìn xung quanh, ngoài hai người này thì không còn ai canh gác nữa.

Xem ra, Huệ Đỉnh Hầu cũng không thích có quá nhiều người nghe “màn biểu diễn” của hắn ta.

Cô theo thị nữ đi ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi viện, đã nghe thấy tiếng hô của thị nữ ở phía sau: “Nàng ta đánh Vương gia bị thương rồi, mau bắt nàng ta lại.”

Nguyên Chiêu Lâm vừa nghe thấy tiếng hét của nàng ta thì biết chuyện đã bị bại lộ, trước khi thị nữ bên cạnh ra tay, cô đã rút kéo đâm vào tai nàng ta.

Người này biết võ công, nếu đâm vào chỗ khác thì nàng ta có thể đánh trả trong khoảng thời gian ngắn, nhưng nếu đâm thẳng vào tai, sẽ tổn thương đến màng nhĩ, làm nàng ta bị đau, nên vô thức bịt tai lại, không thể phản kích được.

Thị nữ hét lên thảm thiết, Nguyên Chiêu Lâm co giò bỏ chạy.

Tiếng hét của thị nữ đã thu hút cảnh vệ, tiếng bước chân gấp gáp nhanh chóng vang lên, cô hoảng loạn không kịp nhìn đường chạy vào viện bên cạnh.

Cô vừa tiến vào định thần nhìn lại, đã sợ đến mức chân mềm nhũn.

Có ít nhất hơn hai mươi con chó dữ như hung thần ác sát đang sủa ầm lên, mấy con chó này rất đói, mắt đỏ ngầu, vừa nhìn là biết cho ăn thịt sống.

Chó ăn thịt sống sẽ rất hung hãn, cũng rất phục tùng, nếu chủ nhân phát hiệu lệnh, nó sẽ chạy tới cắn xé kẻ địch ngay.

Nguyên Chiêu Lâm vịn tường, nhẹ nhàng lùi về sau, nhưng truy binh đã đuổi tới rồi.

“Ngươi đánh Vương gia bị thương còn muốn chạy?” Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi thâm trầm đứng trước mặt Nguyên Chiêu Lâm.

Nguyên Chiêu Lâm nhận ra hắn ta, đây là tên hộ vệ đi theo Huệ Đỉnh Hầu tới Khuynh Thành Tiểu Trúc nghe hát.

Trước sau đều bị chặn đường, trong lòng cô tuyệt vọng, không ngờ kế hoạch chạy trốn của cô lại thất bại nhanh đến thế.

Cô đã làm Huệ Đỉnh Hầu tuyệt hậu, chắc chắn hắn ta sẽ ngàn đao bầm thây cô?

Nghĩ tới dụng cụ tra tấn trong căn phòng đó, cô thà bị chó dữ cắn chết hơn, chỉ mong nó cắn một phát vào cổ họng, để cô chết sớm hơn.

Không biết Vũ Văn Dụ biết cô chết rồi, có vui vẻ không?

Không ngờ trước khi chết, cô lại nhớ tới tra nam đó.

Hộ vệ đó từng bước áp sát cô, tay hắn ta cầm roi, sắc mặt hung hãn, khát máu, ánh mắt còn đáng sợ mấy con chó dữ kia.

Nguyên Chiêu Lâm bỗng xoay người, nhìn hai mươi mấy con chó dữ to lớn này, không biết bọn chúng có thể hiểu lời cô nói không: “Tới đây, tụi mày tới cắn tao đi, cắn thật mạnh vào, tao sẽ không chết trong tay bọn họ đâu.”

Dứt lời, tất cả chó dữ đều ngừng bước, đứng im một chỗ, ánh mắt đỏ ngầu cũng hơi phai nhạt.

Thậm chí còn mang theo vẻ mờ mịt.

Nguyên Chiêu Lâm sửng sốt, đáy lòng vui mừng khôn xiết, chẳng lẽ bọn chúng cũng giống như Phúc Bảo, đều có thể giao tiếp với cô?

Dù sao cũng chết, không bằng thử một lần, cô tiến lên một bước, chỉ về phía mấy tên hộ vệ rồi nói với mấy con chó dữ: “Đại ca, bọn họ là cùng một phe, mau cắn chết bọn họ đi.”

Hai mươi mấy con chó dữ bỗng sôi sục, nhất thời sủa ầm ĩ, rồi lao về phía cô.

Sắc mặt Nguyên Chiêu Lâm trắng bệch, cô có thể hiểu, đây là khẩu hiệu phát động tấn động của bọn chúng.

Thôi xong rồi.

Nhưng tình thế nhanh chóng xoay chuyển, chó dữ không hề tấn công cô, mà chạy qua bên cạnh cô, lao về phía mấy tên hộ vệ.

Mấy tên hộ vệ không ngờ chó dữ lại tấn công bọn họ, nên nhất thời tức giận, gào lên, ngày xưa bọn chúng sẽ nghe theo lệnh của họ, nhưng hôm nay bọn chúng như phát điên, thấy người là cắn, mấy tên hộ vệ nhốn nháo, chỉ lo bỏ chạy một mình, nhưng chó dữ không thật sự cắn xé bọn họ, mà chỉ cắn ống quần, hoặc cắn một miếng chỉ thấy máu chứ không lòi xương.

Nhưng dù là vậy, cảnh tượng cũng rất hỗn loạn.

Nguyên Chiêu Lâm ngơ ngác trước biến cố trước mặt, nghe thấy mấy con chó đen đuôi ngắn tai dựng đứng đang sủa mấy tiếng về phía cô, với hàm ý bảo cô chạy đi đồ ngu ngốc.

Cô đang rối như tơ vò, cũng không xác định được hàm ý có ngu ngốc hay không, dù sao cũng mặc kệ, cô điên cuồng bỏ chạy, dưới bức tường vây có lồng sắt, cô chạy lấy đà là có thể giẫm lên lồng sắt nhảy qua tường vây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.