Sau khi tiêm loại thuốc mình nghiên cứu vào người, cô ngất đi, khi tỉnh lại thì đã ở đây.
Một số ký ức không thuộc về cô đang dần đan xen trong đầu cô.
Đích nữ nhà Tịnh Hầu là Nguyên Chiêu Lâm thương nhớ Sở Vương Vũ Văn Dụ đã lâu, sau năm mười lăm tuổi cập kê, nàng đến phủ Công chúa dự yến tiệc, bày ra kế hoạch hãm hại Sở Vương “cợt nhả” nàng, sau nhiều phen tìm đến cái chết, nàng đã có được thứ mình muốn, trở thành Sở Vương phi.
Đáng tiếc là sau khi gả vào Vương phủ một năm, dốc hết bao tâm tư nhưng Sở Vương vẫn chẳng thèm nhìn nàng một cái.
Một cô gái ngành khoa học công nghệ, mặc dù chưa yêu đương bao giờ, nhưng từ nỗi đau cơ thể, cô có thể biết được chuyện đã xảy ra đêm qua.
Từ tiến sĩ thiên tài thăng chức đến Sở Vương phi của một triều đại nào đó không biết tên, điều đáng tiếc duy nhất của Nguyên Chiêu Lâm là dự án nghiên cứu mà cô đang phụ trách không thể thực hiện được nữa.
Linh hồn xuyên không, chuyện không khoa học chút nào này đang xảy ra với cô, cô không quá lo lắng về hoàn cảnh của mình, ngược lại cô còn nghĩ nếu có thể về lại hiện đại, có lẽ cô sẽ nghiên cứu về linh dị học.
Mất máu quá nhiều khiến cô cảm thấy choáng váng, cô quyết định không nghĩ ngợi gì nữa, quay lại giường và chìm vào giấc ngủ.
Không biết sau bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, kèm theo đó là tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
“Mau, mau gọi đại phu!”
Ngoài cửa là giọng nói gấp gáp mà hoảng loạn của Kỳ ma ma.
Mùi máu từ cánh cửa gỗ khép hờ xộc vào.
Nguyên Chiêu Lâm chống hai tay trên ghế, giữ vững bước chân như đi trên không của mình, nhìn ra ngoài.
Cô thấy Kỳ ma ma và một thị nữ đang dìu một thằng nhóc đang ngồi trước hiên, mắt thằng nhỏ đang chảy máu, có gì đó đã chọc vào mắt thằng bé khiến nó đau đớn bật khóc.
Kỳ ma ma cực kỳ sốt ruột, muốn đưa tay che chỗ chảy máu cho thằng nhóc, nhưng vật nhọn lồi lên trên nhãn cầu, bà ta muốn rút vật nhọn ra.
Nguyên Chiêu Lâm thấy vậy thì chẳng màng toàn thân đang đau nhức, cô bước nhanh ra ngoài: “Không được động vào!”
Kỳ ma ma giật nảy mình, quay đầu lại thấy cô thì tức giận nói: “Không có việc của Vương phi, Vương phi về đi.”
Nguyên Chiêu Lâm nhìn một lát, lòng thầm thả lỏng, vật nhọn là một cái đinh, không cắm vào nhãn cầu mà là ở bên cạnh khoé mắt.
Cây đinh không cắm sâu lắm, nếu cưỡng ép rút ra sẽ làm tổn thương đến giác mạc, thậm chí có thể rách nhãn cầu.
“Nhíp, bông, kim, rượu mạnh, sắc ô đầu, lương đang, hạt gai, cây dương trịch trục, hoa cà độc dược thành thuốc mang tới, mau lên!” Nguyên Chiêu Lâm kéo Kỳ ma ma ra, bình tĩnh ra lệnh.
Kỳ ma ma đẩy cô ra, giận dữ nói: “Đừng động vào cháu trai ta.”
“Đợi đến khi đại phu…”
Kỳ ma ma thấy cô còn định nói thêm gì đó thì hung ác đẩy mạnh cô vào phòng, đóng cửa lại.
Nguyên Chiêu Lâm bị đẩy ngã xuống đất, trong đầu cô vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Không cần coi nàng là chủ nhân, coi như ta nuôi một con chó trong Sở Vương phủ đi.”
Cô chỉ là một con chó, đương nhiên người hầu sẽ không tôn trọng cô.
Nguyên Chiêu Lâm chậm rãi nằm xuống giường, nghe tiếng kêu khóc của đứa bé bên ngoài mà lòng rất nặng nề, vô lực.
Âm thanh xa dần, chắc là đã được đưa đến nơi khác.
Đứa bé đó chắc khoảng mười tuổi?
Đáng tiếc, nếu kéo dài thời gian chữa trị mà mắt bị tổn thương, còn có thể mất mạng do nhiễm trùng.
Nguyên Chiêu Lâm không than trời trách đất, cô chỉ nghĩ rằng mình học ngành y, nghiên cứu về thuốc và virus. Gia đình cô đều là bác sĩ, từ nhỏ chủ đề được nói nhiều nhất ở nhà ông bà tổ tiên cô chính là trách nhiệm của một bác sĩ và cách cữu chữa.
Người họ Nguyên cho rằng, cứu người là một thiên chức.
Họ dùng cả cuộc đời mình nổ lực để làm điều đó.
- -------------------