Trong Trung Thân Cung của Hoàng Hậu.
Tề vương và Chử Minh Thúy vào cung liền đến thỉnh an Hoàng Hậu trước.
Chử Minh Thúy vào trong điện, liền nhìn thấy sắc mặt của Hoàng Hậu hơi kém, ngồi ở đó buồn bực mà vỗ ngực.
Chử Minh Thúy xưa nay ở trước mặt Hoàng Hậu là một người tâm lý, hỏi thăm một hồi, Hoàng Hậu lại vẫn rầu rĩ không vui.
Chử Minh Thúy liền biết trong lòng Hoàng Hậu có việc, liền mỉm cười nói với Tề vương: “Vương gia không phải nói là đã làm một bài thơ mới muốn đọc cho Lộc vương nghe sao? Mau đi đi.”
Tề vương không thích viết thơ, nhưng mà Lộc vương thích, Tề vương và Lộc vương đều do Hoàng Hậu sinh ra, là huynh đệ ruột cùng một mẹ, vì muốn được người đệ đệ số khổ này yêu thích, càng vì muốn giải khuây cho hắn, liền bắt đầu học viết thơ.
Bây giờ mới làm được một bài thơ mới, chỉ mong sao có thể đứng trước mặt Lộc Vương khoe khoang, nghe Chử Minh Thúy nói như vậy, hắn liền cười rồi rời đi.
Tề vương vừa đi, Chử Minh Thúy liền đuổi hết những người hầu trong điện ra ngoài, ngồi kế bên Hoàng Hậu hỏi: “Cô mẫu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Hậu thấy con trai đi rồi, lúc này mới oán hận nói: “Bản cung và Hoàng Thượng đã là phu thê hai mươi mấy năm, từ sau ngày đại hôn, liền chưa từng dùng bữa với một mình bản cung, tối nay, hắn vậy mà lại hạ chỉ ban thưởng cho Nguyên Chiêu Lâm được dùng bữa với hắn.”
Chử Minh Thúy cực kì sợ hãi: “Nguyên Chiêu Lâm? Cô ta không phải đã bị mang vào cung tra hỏi rồi sao? Sao còn chưa bị bắt nữa?”
Lúc nàng ta vào cung chưa từng hỏi, cho rằng dựa theo những tội mà Nguyên Chiêu Lâm phạm phải, cho dù không bị nhốt vào đại lao, cũng chắc chắn sẽ bị nhốt vào phòng tối trước, sau đó đợi khi điều tra rõ ràng rồi tước đi vị trí Sở Vương phi của cô ta, còn về hình phạt, liền dựa theo thân phận của thứ dân để xử trí.
Chử Hoàng Hậu âm thanh lạnh lùng nói: “Nhốt? Bây giờ cô ta và Hoàng Thượng đang dùng bữa, chỉ có hai người bọn họ, không biết sẽ ở trước mặt Hoàng Thượng nói gì nữa.”
Chử Minh Thúy trong lòng khẽ sợ hãi, Nguyên Chiêu Lâm gần đây dường như đã thông minh hơn rất nhiều, nếu như cô ta đề cập đến sự nghi ngờ của cô ta với mình ở trước mặt Hoàng Thượng, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Nàng ta xoay người nhìn Hoàng Hậu, đáy mắt lóe lên sự gian xảo: “Cô mẫu, người phải chăng cảm thấy đầu óc choáng váng?”
Bữa tối được đặt trong Phi Long Điện, cách ngự thư phòng một cung.
Nguyên Chiêu Lâm hy vọng Duệ thân vương cũng dùng bữa, ít nhất nhiều thêm một người, càng nhộn nhịp thêm.
Nhưng mà, khi Mục Như công công dẫn cô đi vào Phi Long Điện, ngọn lửa hy vọng của cô liền bị dập tắt.
Một cái bàn tròn bằng gỗ đàn hương nho nhỏ, nếu không phải đặt dụng cụ ăn uống, Nguyên Chiêu Lâm gần như cho rằng là bàn trà, không, bàn trà là còn hơi lớn, bàn này nhiều lắm cũng chỉ có thể đặt một món ăn.
Cái bàn nhỏ như vậy, cho dù là ngồi đối diện nhau, khoảng cách cũng rất gần.
Bây giờ, Minh Nguyên đế đang ngồi bên cạnh bàn tròn, thắt lưng thẳng tắp, tay đặt ở trên đầu gối, ngước lên nhìn cô bằng đôi mắt sắc bén.
Ông ta có lẽ là muốn cố gắng tỏ ra ấm áp, nhưng mà đã uy nghiêm lâu quá rồi, không thể nào tỏ ra ấm áp được, chỉ khẽ mỉm cười cũng đã cứng ngắc, vẻ mặt này khiến cho người khác nhìn thấy càng thêm sợ hãi.
Nguyên Chiêu Lâm chầm chậm đi qua, đang muốn hành lễ, Minh Nguyên đế đã nói: “Không cần câu nệ, ngồi xuống đi.”
Nguyên Chiêu Lâm dạ một tiếng, bước từng bước nhỏ tới trước bàn ăn, cẩn thận ngồi xuống.
“Không cần câu nệ, chỉ là bữa cơm bình thường.” Minh Nguyên đế nhìn ra sự căng thẳng của cô liền an ủi.
Nguyên Chiêu Lâm trong lòng nghĩ, sao có thể không căng thẳng? Bữa cơm bình thường cũng không có nói chỉ có ba chồng và con dâu ăn với nhau, huống chi, người còn là thiên tử nữa.
“Vâng!” Cô trả lời.
Lúc cô tới, trong đầu từng nghĩ, Minh Nguyên đế kêu cô đến ăn bữa cơm này, nhất định là có chuyện muốn hỏi của cô, thật ra suy đoán cô đoán giống với suy đoán của Vũ Văn Dụ, không ngoài hỏi một chút chuyện của Sở vương phủ, hỏi một chút về Vũ Văn Dụ, có qua lại với ai v.v.
Cô cũng đã chuẩn bị xong mấy câu trả lời thích hợp.
Minh Nguyên đế lại không hỏi, chỉ là thản nhiên nói với Mục Như công công một tiếng: “Lên món!”
Nguyên Chiêu Lâm nhìn kích thước của cái bàn, lên món, không biết có thể lên được mấy món nhỉ?
Món thứ nhất là canh.
Hai cái thố tinh xảo được bưng lên, đặt trước mặt Minh Nguyên đế và Nguyên Chiêu Lâm, nắp chén được lấy đi, mùi thơm bay ra, bay vào trong mũi của Nguyên Chiêu Lâm.
Lập tức làm cho cô hai mắt tỏ sáng, không nhịn được nuốt nước bọt xuống, chỉ hận không được ăn ngay.
Chỉ là là cô cho rằng không đơn giản như vậy, hoàng đế dùng bữa, không phải đều cần thử độc trước, sau đó rửa tay sao?
Cung nữ tiến lên múc canh vào chén nhỏ cho cô, sau đó bỏ cái muỗng bằng bạc vào, mà ở chỗ Minh Nguyên đế, lại là do Mục Như công công hầu hạ.
Nguyên Chiêu Lâm không dám nhúc nhích, chỉ đợi đến khi Minh Nguyên đế cầm muỗng bạc bắt đầu ăn canh, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vươn tay cầm cái muỗng.
Thật sự là rất đói, đồ ăn ngon trước mặt, tâm trạng căng thẳng tự nhiên cũng chầm chậm thả lỏng, nghĩ là mặc kệ lát nữa ông ta hỏi gì, mình dù sao cũng đã có câu trả lời, không phải sợ gì cả.
Canh bỏ vào miệng, còn chưa ăn được, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cô buông muỗng xuống, nhìn ra bên ngoài.
“Bẩm Hoàng Thượng, Tề vương và Tề Vương phi có vào cung không lâu.” Mục Như công công trả lời.
Minh Nguyên đế chậm rãi sửa sang lại dây lưng trên áo choàng, có chút đăm chiêu.
Ông ta lại ngồi xuống lại: “Kêu ngự y đến cung Hoàng Hậu nhìn thử, tiếp tục dùng bữa.”
Nguyên Chiêu Lâm hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Mục Như công công, Mục Như công công lại giống như là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoàng Hậu ngất xỉu, Hoàng Thượng sao lại không tới đó?
Chuyện này có liên quan đến việc Tề vương và Tề Vương phi vào cung sao?
Cô không dám hỏi, chầm chậm ăn canh, sau đó cái thố được bưng xuống, lại đem lên một cái dĩa, thì ra là lên từng món, cô thấy Minh Nguyên đế mỗi món chỉ ăn hai miếng, không gắp lần thứ ba.
Có một món chân giò hầm, Nguyên Chiêu Lâm ăn rất ngon, Minh Nguyên đế ăn một miếng, liền nói với Mục Như công công: “Chân giò này không tồi, thưởng cho Duệ thân vương.”
“Vâng!” Mục Như công công liền bưng ra ngoài, kêu thái giám tặng cho Duệ thân vương.
Nguyên Chiêu Lâm biết hoàng đế đều có sở thích như vậy, thích ban đồ ăn thừa của mình cho đại thần, đây là ân điển, đại thần bình thường đều sẽ cảm thấy cực kì vinh dự.
- -------------------