Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 84: Chương 84: Là ai đã thay đổi




Minh Nguyên Đế đang phê duyệt tấu chương, trước khi hắn vào, Tôn đại học sĩ vừa rời đi, Tôn đại học sĩ nổi tiếng là người nhiều chuyện, nếu như ông ta nhìn thấy Vũ Văn Dụ quét dọn ở ngự thư phòng, e là chưa đến một ngày, văn võ khắp triều ai cũng biết.

“Ngẩng đầu lên!” Giọng nói của Minh Nguyên Đế vang lên từ phía bên trái hắn.

Vũ Văn Dụ cầm cái giẻ, chầm chậm quay người lại, ngại ngùng cố nặn ra một nụ cười: “Phụ hoàng!”

Khóe miệng Minh Nguyên Đế mấp máy một lúc, vài giây sau, xác định bản thân có thể đè toàn bộ cơn giận xuống, mới lạnh lùng nói: “Người xấu thì hay làm mấy trò dị hợm.”

Vũ Văn Dụ khóc không thành tiếng đứng đó, cái này với người xấu làm trò dị hợm thì liên quan gì đến nhau?

“Mục Như, lấy ít cao trừ độc bôi cho nó!” Minh Nguyên Đế ra lệnh.

“Cao trừ độc?” Mục Như công công ngơ ra: “Ở đây có…”

“Phí lời làm gì?” Minh Nguyên Đế lạnh lùng nói.

Mục Như công công đáp một tiếng, rồi lấy một cái hộp đồi mồi nhỏ ra, đi đến trước mặt Vũ Văn Dụ, cười nói: “Vương gia chịu đựng một chút, cao trừ độc này bôi lên có hơi đau.”

“Không sao, bản Vương không sợ đau.” Trong lòng Vũ Văn Dụ có chút cảm động, phụ hoàng thật hiền từ.

Có điều, sao đáy mắt Mục Như công công lại hiện lên vẻ thương xót?

Rất nhanh, hắn đã không thể suy nghĩ được nữa, cao trừ độc này được bôi lên, nào chỉ đau thôi? Mà là đau nhói như là vô số cây kim chọc vào da thịt vậy, đau thấu tận tâm can, hắn há miệng thở dốc: “Nhẹ thôi, nhẹ thôi!”

“Chút đau này mà còn không chịu nổi, ngươi có tiền đồ gì chứ?” Minh Nguyên Đế giận dữ nói.

Vũ Văn Dụ cố nuốt lại những tiếng kêu đã ra đến miệng, nhưng mà, thật sự là rất đau, lúc này mới hiểu tại sao ban nãy đáy mắt của Mục Như công công lại có vẻ thương xót.

Bôi thuốc xong, hắn cảm thấy từ cổ trở lên đã không thuộc về hắn nữa rồi, đau đến tê dại.

Hơn nữa, hắn cảm thấy da sưng càng ghê gớm hơn, ban nãy còn có thể mở he hé mắt, giờ chỉ còn lại đúng một đường chỉ, nhìn cũng không rõ ràng nữa.

“Cút đi!” Minh Nguyên Đế hét lớn, miễn hắn không phải quét dọn nữa.

“Vâng, nhi thần cáo lui!” Vũ Văn Dụ vội chắp tay lùi về phía sau, tầm mắt nhìn không rõ, đến cả cửa cũng không phân biệt được nữa, kéo mạnh chiếc vòng bên cạnh cửa.

Mục Như công công cười mở cửa ra: “Vương gia, bên này!”

Ánh sáng chiếu vào, Vũ Văn Dụ mới nhìn thấy được, hắn xông lên, lại va đúng vào cửa, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, loạng choạng bước ra ngoài.

Mục Như công công không kiềm chế được bật cười thành tiếng, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Minh Nguyên Đế, ông ta vội nhịn lại, ngại ngùng nói: “Mặt Vương gia sưng ghê thật đó.”

Nghe thấy tiếng thứ gì đó lăn xuống ở bậc thềm đá bên ngoài, sắc mặt Minh Nguyên Đế vô cảm: “Đáng đời.”

Mục Như công công nhìn qua, là Vương gia ngã xuống bậc đá, Cố Thiểm đỡ hắn loạng choạng bước đi, đáng thương thật đấy.

“Hoàng thượng, ở đây có cao Bạch Hoa, tại sao lại bôi cho Vương gia cao trừ độc? Vậy thì đau biết bao!” Mục Như công công từng dùng cao trừ độc, sự đau đớn đó không phải đau một cách bình thường, hơn nữa, cao trừ độc chỉ dùng cho làn da sưng đau, một khi có miệng vết thương sẽ chỉ sưng càng to hơn thôi.

“Không đau thì làm sao mà nhớ rõ được?” Minh Nguyên Đế nghiêm mặt lại: “Được rồi, đưa cao Bạch Hoa qua cho nó.”

Vũ Văn Dụ đau đớn khôn cùng, được Cố Thiểm dìu về Noãn Các ở Càn Khôn Điện nghỉ ngơi.

Nguyên Chiêu Lâm đang quét dọn ở Noãn Các, thấy mặt hắn sưng to hơn, đến cả mắt cũng không thể mở ra được, không khỏi tò mò hỏi: “Mặt ngươi bôi cái gì thế này? Sao vết thương lại sưng hơn rồi?”

Vũ Văn Dụ đang tức giận đầy bụng, không muốn để ý cô, híp mắt nhìn Cố Thiểm nói: “Dìu bản Vương vào trong, bản Vương không muốn nhìn thấy người buồn nôn.”

Nguyên Chiêu Lâm thật sự chưa từng gặp ai nhỏ nhen như vậy, nghĩ lại vốn là hắn muốn hại cô mới bị ong đốt, giờ lại làm như cô là kẻ đầu sỏ vậy, cô lạnh lùng nói: “Nói cứ như ngươi muốn nhìn là có thể nhìn đấy, cũng không xem lại hai mắt ngươi đã sưng thành đít khỉ rồi kia, xấu muốn chết.”

“Nguyên Chiêu Lâm!” Vũ Văn Dụ giận đến mức sắp nổ lồng ngực: “Ngươi im miệng.”

Nguyên Chiêu Lâm vác chổi lên vai: “Ta nào chỉ im không thôi? Ta còn đi luôn đây, Thường công công nói đã chuẩn bị chè đậu xanh rồi, ta đi ăn chè đây, ngươi cứ từ từ mà phát điên.”

Bọn họ vốn không thể hòa bình ở với nhau được, trước đó thực sự là quá ngây thơ rồi.

Vũ Văn Dụ được Cố Thiểm dìu vào trong, sau khi nằm xuống khi mắng nhiếc không ngừng.

Cố Thiểm thực sự không nghe nổi nữa: “Vương gia, rốt cuộc là người làm sao vậy? Tại sao lại cứ làm kho Vương phi mãi thế?”

“Cố Thiểm.” Vũ Văn Dụ giận dữ đập giường: “Chẳng lẽ ngươi không nghe mồm miệng nàng ta ác độc thế nào sao? Nàng ta nói mắt bản Vương giống đít ngựa đấy.”

“Vương gia, ta hỏi người, Vương phi trước kia đáng ghét hay Vương phi bây giờ đáng ghét?” Cố Thiểm khoanh tay hỏi.

Vũ Văn Dụ không thèm nghĩ ngợi: “Đáng ghét như nhau.”

“Trước kia đừng nói là cãi nhau, đến cả việc để ý người cũng không để ý nàng, sao bây giờ nàng nói một câu, người lại đáp lại một câu? Là nàng thay đổi, hay là người đã thay đổi?” Cố Thiểm hỏi ngược lại.

Vũ Văn Dụ ngơ ra.

Đúng thế, tại sao bây giờ lại quan tâm đến mỗi lời cô nói rồi? Trước kia những chuyện mà cô làm chẳng lẽ không đáng ghét sao? Nào chỉ đáng ghét? Phải là căm hận, ghê tởm.

Bây giờ thì sao?

Hắn hít sâu một hơi, nghĩ lại những chuyện cô làm gần đây, có lúc rất đáng ghét, có lúc lại rất lí trí, có lúc thậm chí còn có chút đáng yêu, ví dụ như lúc cô vác dao vào nói mình say rượu lên cơn.

Hắn không thể không thừa nhận, chỉ đọc thầm ba chữ Nguyên Chiêu Lâm này là có thể khiến hắn thở gấp, đầu óc gần như bùng nổ.

Nhưng mà, tại sao lại như vậy?

Cố Thiểm nói: “Vương gia nghĩ kĩ đi.”

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Vũ Văn Dụ chắp tay ra sau đầu, vô thức híp mắt lại, lại chợt nhận ra, không cần híp mắt thì hắn cũng chẳng nhìn thấy gì nữa rồi.

Hắn của trước kia sao lại làm ra chuyện trẻ con như vậy chứ? Nhìn thấy tổ ong là lại muốn làm trò hại người phụ nữ xấu xí đáng ghét kia, loại chuyện này hắn đã không còn làm từ sau mười tuổi rồi.

Tại sao cục thế hôm nay như vậy rồi mà hắn còn tự hủy hình tượng của mình ở Càn Khôn Điện chứ? Chỉ vì cố ý chọc giận Nguyên Chiêu Lâm sao?

Xem ra, buộc phải duy trì khoảng cách với người phụ nữ này, nếu không, sau này không biết hắn còn làm ra trò trẻ con gì nữa.

Nguyên Chiêu Lâm trở về Càn Khôn Điện, trong lòng vẫn còn đang tức.

Thái thượng hoàng nhìn cô: “Ngươi ăn đừng có mà nhóp nhép có được không? Khó nghe lắm.”

Nguyên Chiêu Lâm đặt thìa xuống: “Cháu không ăn nữa.”

“Giận rồi?” Thái thượng hoàng nói.

“Không giận.” Nguyên Chiêu Lâm nghĩ một lúc, cảm thấy cũng không cần giấu cảm xúc của mình nữa, bực bội nói: “Không giận là giả đó, chưa gặp người nào cặn bã đến vậy, cháthượngcho là hắn có ý tốt muốn quét dọn ngự thư phòng, trong lòng còn đang cảm kích, ai ngờ hắn lại cố ý chọc tổ ong hại cháu.”

“Nhưng cuối cùng không phải tự nó hại mình sao?” Thái thượng hoàng nói.

“Đây không phải vấn đề, là cháu cảm thấy hụt hẫng thôi, vối muốn yên ổn sống chung với hắn, hôm nay vào cung, bọn cháu còn mới đạt được sự đồng thuận, người nói xem người này sao lại không biết điểm dừng vậy chứ? Cháu khiến người ta ghét vậy sao? Mà hắn cứ phải nghĩ cách hại cháu mới vừa lòng?” Nguyên Chiêu Lâm càng nghĩ càng giận.

Thái thượng hoàng lắc đầu: “ Ta không tin hắn lại làm vậy, ngươi hiểu nhầm hắn rồi.”

“Không có hiểu nhầm, hắn tự thừa nhận rồi.” Nguyên Chiêu Lâm bực bội nói.

“Hắn trước nay hành sự luôn cẩn thận, phụ thân hắn vừa bảo hắn tới Kinh Triệu Phủ nhậm chức, sao hắn lại làm bừa trong cung được?” Thái thượng hoàng thật sự không tin, có điều, nếu như là thật, thì tên nhóc này vẫn còn thuốc chữa, ít nhất, cũng có chút tính người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.