Nhưng dưới cơn thịnh nộ, Minh Nguyên Đế lại bảo Mục Như công công truyền Nguyên Chiêu Lâm yết kiến.
Tôn vương dùng ánh mắt thương hại nhìn Nguyên Chiêu Lâm, thật sự rất xin lỗi, bắt nàng thay mình đối mặt với lửa giận của phụ hoàng, nghe nói lão Ngũ đang dưỡng thương trong cung, vẫn nên đi nói cho lão Ngũ một tiếng để hắn nghĩ cách cứu Sở vương phi trở về mới được.
Nguyên Chiêu Lâm vào trong điện, Minh Nguyên Đế cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nói: “Quỳ xuống!”
Nguyên Chiêu Lâm theo lời quỳ xuống: “Tham kiến phụ hoàng!”
Trong điện rất lộn xộn, Mục Như công công đang thu dọn nghiên mực rơi dưới đất và tấu chương, xem ra trong cơn giận dữ Hoàng thượng đã ném đồ về phía Tôn vương.
Mà trên mặt đất, cũng có một chuỗi nam châu đang lẳng lặng nằm ở đó, ngay cách chỗ Nguyên Chiêu Lâm quỳ xuống không đến năm thước.
Minh Nguyên Đế dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Vừa rồi Mục Như trở về bẩm báo, ngươi nói nam châu trẫm ban thưởng cho ngươi bị thất lạc mất một chuỗi, bị mất ở chỗ nào?”
“Hồi phụ hoàng, mất ở Càn Khôn Điện ạ.” Nguyên Chiêu Lâm nói.
“Vậy ngươi nhìn xem, chuỗi nam châu trên mặt đất kia có phải là chiếc mà ngươi bị mất ở Càn Khôn Điện không?” Minh Nguyên Đế hỏi lại.
Nguyên Chiêu Lâm liếc mắt nhìn, nói: “Vâng.”
“Chuỗi nam châu này là Hoàng hậu cho người bên cạnh đưa tới cho trẫm, ngươi nói là, Hoàng hậu trộm nam châu của ngươi sao?” Giọng nói của Minh Nguyên Đế đã có mấy phần tức giận.
Nhưng dường như vẫn còn cho cô cơ hội.
Nguyên Chiêu Lâm chậm rãi lắc đầu: “Không phải, nhi tức biết là ai cầm đi.”
“Ồ?” Minh Nguyên Đế cười lạnh: “Ngươi biết là ai trộm đi?”
“Biết, nhi tức nhìn thấy là ai cầm đi.” Cô kiên trì dùng chữ cầm này.
“Là ai?” Minh Nguyên Đế giận quá thành cười.
Nguyên Chiêu Lâm trầm mặc một chút: “Hỷ ma ma!”
Minh Nguyên Đế tức giận vỗ bàn: “Hoang đường!”
Mục Như công công vội vàng nói: “Vương phi, cũng không thể nói bậy như vậy, ngài cũng biết Hỷ ma ma là người bên cạnh Thái thượng hoàng mà?”
Nguyên Chiêu Lâm không lưu loát nói: “Ta biết...” Ngôn ngữ tỉnh lược, ý như là bởi vì biết thân phận của Hỷ ma ma nên mới không dám hỏi.
Minh Nguyên Đế lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, lời nói này thực sự quá hoang đường, nói ra ai cũng không tin.
Cho dù hoang đường như thế nhưng lại khiến Minh Nguyên Đế có một ảo giác có thể xảy ra một khả năng.
Nguyên Chiêu Lâm không ngu xuẩn đến mức vu hãm người bên cạnh Thái thượng hoàng.
Minh Nguyên Đế bình tĩnh lại.
Bảo cô cô nói, nam châu này là Hỷ ma ma đưa qua, nói cách khác, câu nói kia cũng là do Hỷ ma ma chuyển đạt, nếu Nguyên Chiêu Lâm muốn sở cầu tiền đồ cho lão Ngũ thì tại sao phải mượn tay người khác?
Nàng hẳn nên phải tự mình đưa đi để biểu đạt thành ý chứ.
Nguyên Chiêu Lâm từ đầu đến cuối vẫn quỳ, vẻ mặt có sự bình tĩnh giống như đã hiểu rõ tất cả.
Nan đề này, cô ném cho Minh Nguyên Đế.
Có nên truyền người bên cạnh Thái thượng hoàng tới hỏi một chút hay không, đây là chuyện của Minh Nguyên Đế.
Minh Nguyên Đế liên tục cân nhắc, hạ lệnh: “Truyền chỉ, mời Hoàng hậu và Hỷ ma ma đến ngự thư phòng.”
Cung nhân lĩnh mệnh mà đi.
Trước khi Hỷ ma ma và Hoàng hậu đi vào đó, Hiền phi lại tới.
Hiền phi cũng không ngồi yên nữa, bà ta biết Nguyên Chiêu Lâm đem nam châu đưa cho Hoàng hậu nên biết bây giờ thế cục đang từ từ xảy ra biến hóa, bà ta không thể một mực ở trong Khánh Dư cung dưỡng bệnh được.
Dưỡng bệnh lâu, ngay cả đứa con dâu ti tiện kia cũng dám không để bà ta vào mắt.
Lần này bà ta xuất hiện không vì chuyện nam châu mà chỉ vì muốn ra mặt một chút, để cho người khác biết rằng bà ta vẫn còn chưa chết.
Hiền phi đưa tới trà nhân sâm, sau khi nhập điện rồi mới nhìn thấy Nguyên Chiêu Lâm đang quỳ gối trước điện, bên trên ngự án đặt một chuỗi nam châu, lại nhìn vẻ mặt Hoàng thượng tức giận, Mục Như công công ở bên cạnh không nói một lời, trong lòng bà ta hơi trầm xuống.
Bà ta đoán được có lẽ Hoàng thượng bởi vì chuyện Nguyên Chiêu Lâm đưa nam châu cho Hoàng hậu mà tức giận, tuy biết việc này sẽ liên luỵ đến con của mình nhưng Nguyên Chiêu Lâm bị phạt, trong lòng bà ta cũng có chút thống khoái.
Bà ta nhếch môi cười: “Hoàng thượng, thần thiếp biết gần đây người đang bận việc chính sự, lại vì Thái thượng hoàng bị bệnh mà phí sức hao tổn tinh thần nên nấu trà nhân sâm đưa tới cho người.”
Minh Nguyên Đế thản nhiên nói: “Để xuống đi.”
Hiền phi đặt trà nhân sâm xuống, nhìn Nguyên Chiêu Lâm một chút, do dự nói: “Sở vương phi cũng ở đây à? Vậy thần thiếp không làm phiền Hoàng thượng nữa.”
Minh Nguyên Đế nói: “Nếu nàng đã tới rồi, việc này cũng có liên quan đến con của nàng, ngồi xuống đi.”
Nghe thấy có liên quan đến Sở vương, Hiền phi chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Nguyên Chiêu Lâm.
Bà ta nhịn lửa giận xuống, ý cười nơi khóe miệng không thay đổi: “Rõ!”
Bà ta dời bước qua ngồi xuống, trong đầu suy nghĩ rất nhanh, Hoàng thượng định cho rằng Nguyên Chiêu Lâm nịnh bợ Hoàng hậu là ý tứ của lão Ngũ, lão Ngũ không thể làm chuyện như vậy, trước mắt là lúc nên bo bo giữ mình, sao hắn có thể không biết tiến thủ như thế chứ?
Cưới vợ không hiền rồi.
Nếu bởi vậy mà lão Ngũ lại bị Hoàng thượng lạnh lùng trục xuất, dù thế nào bà ta cũng sẽ không bỏ qua cho Nguyên Chiêu Lâm.
Sao lại có nữ nhân như vậy chứ? Nếu lúc trước thuận lợi cưới Chử Minh Thúy thì sao có cục diện hôm nay?
Hiền phi càng nghĩ lại càng nổi nóng, trong lòng đã có mối hận muốn đem Nguyên Chiêu Lâm nghiền xương thành tro.
Nguyên Chiêu Lâm quỳ thẳng tắp, sao cô lại không cảm nhận được ánh mắt giống như muốn giết người kia của Hiền phi? Mà không vì việc này thì Hiền phi cũng sẽ không thích nàng.
“Hoàng hậu nương nương đến!” Ngoài điện, có thái giám tuyên.
Minh Nguyên Đế giơ tay ra hiệu một chút, Mục Như công công vội vàng ra ngoài, nhìn thấy Hoàng hậu dẫn theo Bảo cô cô tới, còn Hỷ ma ma cũng vừa đi vào, ông ta tiến lên khom người: “Nương nương, Hoàng thượng có mời!”
Ông ta lại nhìn về phía Hỷ ma ma, Hỷ ma ma vẻ mặt thản nhiên, thần sắc không sợ.
Mục Như công công nói: “Ma ma, mời vào trong!”
Hoàng hậu và Bảo cô cô đi ở phía trước, Hỷ ma ma theo đuôi ở phía sau, ba người cùng nhau tiến vào Ngự thư phòng.
Hiền phi nhìn thấy Hoàng hậu đến, vội vàng đứng lên chào: “Thần thiếp gặp qua Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu nhàn nhạt nhìn Hiền phi một chút: “Hiền phi cũng ở đây à.”
Bà ta trực tiếp đi qua, ánh mắt nhàn nhạt liếc Nguyên Chiêu Lâm một chút, lạnh lùng vượt qua, phúc thân với Minh Nguyên Đế: “Hoàng thượng, thần thiếp tới rồi.”
“Ngồi đi!” Minh Nguyên Đế giơ tay.
Hỷ ma ma cũng tới trước, phúc thân nói: “Lão nô tham kiến Hoàng thượng!”
Minh Nguyên Đế cũng rất tôn trọng Hỷ ma ma, Hỷ ma ma xem như nhìn ông ta lớn lên, quá khứ cũng có không ít lần nói chuyện giúp ông ta ở trước mặt phụ hoàng, nếu như chuyện hôm nay thuần túy là do Nguyên Chiêu Lâm vu cáo vu hãm, ông ta quyết định không thể miễn tội lỗi của cô.
“Miễn lễ!” Minh Nguyên Đế ôn hòa nói.
Hỷ ma ma lui qua một bên, ánh mắt nhìn thẳng, cũng không nhìn Nguyên Chiêu Lâm một chút.
Minh Nguyên Đế bắt đầu hỏi: “Hỷ ma ma, có phải ngươi đưa chuỗi nam châu này đến cũng của Hoàng hậu không?”
Hỷ ma ma không hề do dự, nói: “Hồi Hoàng thượng, là lão nô đưa đi.”
“Sở vương phi bảo ngươi đưa đi sao?” Minh Nguyên Đế hỏi lại.
Hỷ ma ma gật đầu: “Vâng!”
Ánh mắt Minh Nguyên Đế lạnh lùng đảo qua trên mặt Nguyên Chiêu Lâm, lại hỏi: “Sở vương phi để ngươi đưa qua, có truyền đạt lời gì không?”
Sắc mặt Bảo cô cô liền thay đổi tại chỗ.
Hỷ ma ma nói: “Vương phi nói mình có hai chuỗi nam châu mà Hoàng hậu lại không có, đương nhiên nàng phải hiếu kính một chuỗi cho Hoàng hậu nương nương.”
“Trừ cái đó ra thì sao?” . Đam Mỹ Sắc
Hỷ ma ma lắc đầu: “Không còn gì khác.”
Mục Như công công nghe vậy, nói: “Ma ma cẩn thận nghĩ kỹ lại xem, phải chăng còn dặn dò thêm một câu là xin ngài chuyển đạt với Hoàng hậu nói tốt cho Sở vương ở trước mặt Hoàng thượng?”
Hỷ ma ma lắc đầu: “Chưa từng nói qua.”
Minh Nguyên Đế lạnh lùng: “Hoàng hậu?”
Chử Hoàng hậu khẽ giật mình, nói: “Không hề đề cập tới chuyện muốn thần thiếp nói chuyện giúp Sở vương!”
Minh Nguyên Đế lạnh lùng nở nụ cười: “Thật sao? Chuyện kia hẳn là do trẫm nghe lầm, có phải hay không, Ngọc Bảo?”
Bảo cô cô bịch một tiếng quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch, run run mấy cái nói: “Hồi Hoàng thượng, nô tỳ... Có lẽ là nô tỳ nghe lầm.”
- -------------------