Tới Càn Khôn Điện, thái thượng hoàng lại nửa nằm nửa ngồi cắn hạt dưa.
Trong điện ngoại trừ Thường công công thì còn một người, người này toàn thân áo đen, đeo kiếm, tóc mai phớt bạc, đã có tuổi rồi, ông ta thấy Nguyên Chiêu Lâm vào điện, ánh mắt lướt qua lại như lóe lên tia lạnh lẽo.
Thái thượng hoàng cắn hạt dưa nói: “Ngươi ra ngoài đi.”
Người áo đen chắp tay cáo lui.
Bước chân ông ra rất khẽ, dù có nhìn kỹ cũng cảm thấy chân ông ta không chạm đất, nhưng giây lát sau, người đã biến mất ngoài điện.
“Nhìn gì vậy? Ông ta là ám vệ của ta, chuyện của ngươi thỏa rồi sao?” Thái thượng hoàng liếc nhìn cô, nhàn nhã hỏi, tinh thần có vẻ không tệ.
Nguyên Chiêu Lâm bỗng có ảo giác, lão già này thật ra cái gì cũng biết hết, bao gồm cả người sai khiến Hỷ ma ma.
Lão già nhìn cô, lộ ra nụ cười quái dị.
Da đầu Nguyên Chiêu Lâm tê dại, cô chắc chắn đoán không sai, lão già cái gì cũng biết.
“Thường công công, ta có lời muốn nói riêng với thái thượng hoàng, xin ngài ra ngoài một lát.” Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy mình không thể giả hồ đồ, nhất định phải hỏi rõ.
Thường công công vô cùng thức thời, lập tức ra ngoài.
Thái thượng hoàng vẫn cắn hạt dưa, khuôn mặt đó nhìn có chút đáng đánh đòn: “Có gì muốn hỏi? Ta không hẳn sẽ trả lời ngươi.”
“Là ai đổi thuốc?” Nguyên Chiêu Lâm áp sát hỏi: “Người biết có phải không?”
“Biết!” Mí mắt cũng không thèm ngước lên: “Tiểu La Tử.” . ngôn tình hoàn
“Đừng giả ngốc với ta...”
“Làm càn!” Thái thượng hoàng tức giận hét lên: “Ngươi nói chuyện với ai đó?”
Nguyên Chiêu Lâm rũ mắt, nhịn xuống đầy bụng ủy khuất: “Xin lỗi, ta sai rồi.”
Thái thượng hoàng hừ một tiếng, tiếp tục cắn hạt dưa, lại thành thực nói: “Không sai, ta biết.”
Nguyên Chiêu Lâm kỳ quái nhìn ông ta, mọi người đều quan tâm cảm nhận của ông ta, ông ta lại cái gì cũng đều rõ ràng? Đã rõ ràng, sao ông ta còn để Hỷ ma ma ở trong điện hầu hạ? Không sợ bà ta hạ độc lần nữa sao?
“Nhìn không thấu?” Thái thượng hoàng hừ một tiếng, nhổ vỏ hạt dưa.
“Người là cao nhân.” Nguyên Chiêu Lâm cam bái hạ phong.
Thái thượng hoàng nhìn cô, vẫy tay: “Đến đây!”
Nguyên Chiêu Lâm vội ngồi tới, im lặng chờ đợi ông nói.
Thái thượng hoàng lại nắm một nắm hạt dưa đưa cho cô: “Tách vỏ!”
Nguyên Chiêu Lâm buồn bực, lại chỉ có thể giúp ông ta tách vỏ.
Từng hạt nhân bày trong lòng bàn tay ông ta, ông ta cũng không vội ăn, đợi tách đủ tám mười hạt mới hốt cho vào miệng, nhai hai cái rồi chán ghét nói: “Không phải mình tách, không ngon chút nào.”
Nguyên Chiêu Lâm nói: “Ăn dưa vốn không phải để ăn nhân, chỉ là hưởng thụ quá trình cắn vỏ.”
“Biết thì tốt!” Thái thượng hoàng nhàn nhạt nói: “Vậy ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Tự mình chậm rãi bóc mở, chậm rãi suy ngẫm là được.”
Được lắm, còn biến hình làm công tác tư tưởng cho cô đâu.
“Ngươi không cần lại ở trong cung chờ nữa, dẫn vương gia của ngươi cút về Sở vương phủ đi, lúc ta muốn gặp ngươi, tự nhiên sẽ triệu kiến.” Thái thượng hoàng vỗ vỗ tay, sắc mặt lười biếng nửa nằm.
Nghĩ tới phải quay về Sở vương phủ, trong lòng Nguyên Chiêu Lâm liền buồn bực, toàn thân đều mất tinh thần.
“Không vui?” Thái thượng hoàng quan sát, hỏi.
“Chuyện không đáng để vui.”
Thái thượng hoàng cười: “Là vì chuyện lão Ngũ nạp trắc phi? Chuyện này là chủ ý của Hiền phi, dù sao ngươi cũng không quá để ý lão Ngũ, thì cứ vậy, cần gì nhiều chuyện?”
Ông ta cũng biết chuyện này? Xem ra chuyện lấy trắc phi sớm đã nhắc tới rồi.
“Không phải vì chuyện này, đối với ta mà nói, đây không phải chuyện gì to tát.” Nếu tính ra thì cũng là chuyện tốt: “Hỷ ma ma muốn xuất cung cùng ta, người biết đi?”
“Biết!”
Biết? Chuyện này vừa quyết định, có người nhanh như vậy đã tới bẩm báo với ông ta rồi? Ai lại thần tốc như vậy? Nguyên Chiêu Lâm không nhịn được nhớ tới người áo đen vừa rồi, đại khái, người này chính là tai mắt của ông ta đi?
“Đối tốt với bà ta một chút, mặc dù ta thất vọng về bà ta, nhưng lại chưa từng oán hận bà ta.” Thái thượng hoàng rũ mắt lau tay, nói.
Thân phận của ông ta tôn quý như vậy, có người muốn mưu sát tính mạng ông ta, ông ta lại không oán hận, còn kêu cô đối xử tốt với bà ta một chút, thật là kỳ quái.
Trong Phối Điện của Ngự Thư Phòng, Tôn vương biết Vũ Văn Dụ đang dưỡng thương trong cung, nhưng không biết thương thế lại nghiêm trọng như vậy, nhìn thấy Vũ Văn Dụ không chút sức sống nằm trên giường, cái đầu như trái bóng của hắn tức giận đến mức tóc cũng muốn dựng đứng, sắc mặt sưng tím: “Là tên khốn đáng chết nào làm? Bổn vương muốn băm hắn nát như tương.”
Vừa tức giận mắng chửi, một tay vừa bốc lấy viên kẹo dã đắng của Vũ Văn Dụ cho vào miệng, tức giận đùng đùng nhai.
Vũ Văn Dụ lại vô cùng bình tĩnh, nhìn hắn khẽ nhếch miệng: “Bên kia có điểm tâm, là Thường công công đưa tới.”
Là đưa cho Nguyên Chiêu Lâm, câu này hắn không nói, trong lòng hắn thực ra rất nôn nóng, luôn nhìn ra bên ngoài.
Hoằng Kỳ lấy điểm tâm đặt tới trước mặt Tôn vương, Tôn vương xua xua tay: “Không ăn được, điểm tâm dễ béo...cái này, là Thường công công đưa tới? Là phòng bếp bên Hoàng tổ phụ làm sao? Nhìn rất tinh tế, ăn một miếng đi.”
Hắn cầm một miếng, Hoằng Kỳ bèn muốn bưng đi, Tôn vương kéo lại: “Ngươi muốn làm gì? Đặt ở đây là được rồi, nhìn cái thứ keo kiệt ngươi kìa, ăn của ngươi à?”
Hoằng Kỳ cười nói: “Vương gia, ta sợ người ăn quá no.”
“Bổn vương lúc nào thì từng ăn quá no?” Tôn vương trừng mắt.
“Dạ, dạ!” Người lúc nào không ăn no?
Trái tim Vũ Văn Dụ rất loạn, muốn kêu hắn ta ăn xong thì đi, hắn thực sự không có sức lực thảo luận món ngón với hắn ta: “Ăn, để hắn ăn đi, ăn nhiều một chút rồi ra ngoài tản bộ tiêu thực cũng tốt.”
Tôn vương ăn điểm tâm, nói: “Đúng rồi, ta vừa từ chỗ phụ hoàng tới, bị phê bình một trận, phụ hoàng đang tức giận đâu, tức phụ của ngươi vào rồi, không biết phụ hoàng có mắng nàng một trận không thôi.”
Vũ Văn Dụ đỡ trán: “Phụ hoàng rất tức giận?”
“Đúng vậy, cũng không biết sao lại nổi lửa lớn thế, ta chỉ vào thỉnh an thôi mà bị ông ấy dạy dỗ một trận, nói ta không lo làm việc đàng hoàng, cả ngày chỉ biết ăn, thật oan uổng, ông ấy kêu ta đến nha môn Kinh Triệu phủ nhậm chức, ta nào phải thiên tài phá án? Liền tiến cử ngươi.”
Trong lòng Vũ Văn Dụ cả kinh, phụ hoàng muốn làm gì? Tin tức này một khi truyền ra, sóng ngầm vốn chỉ sau lưng, sợ rằng đều muốn tàn sát ra mặt.
“Nhị ca, sao huynh có thể tiến cử ta với phụ hoàng chứ?” Trong lòng Vũ Văn Dụ thật sự oán hận Tôn vương, phụ hoàng vốn không tin tưởng hắn, bây giờ nhị ca không nói hai lời đã tiến cử hắn, trong lòng phụ hoàng sẽ nghĩ thế nào? Sợ là suy đoán hắn sớm đã có tâm tư này.
- -------------------