Vũ Văn Dụ không khách khí mà gằn một tiếng về phía bóng lưng của Ngự y: “Nàng ấy khi nào sẽ tỉnh.”
“Vương phi mệt rồi, cộng thêm sợ hãi mất máu, để Vương phi tĩnh dưỡng một lúc thì sẽ tỉnh lại.” Ngự y nói xong, vội vàng chuồn mất.
“Nữ nhân chính là phiền phức!” Vũ Văn Dụ nhìn Nguyên Chiêu Lâm đang hôn mê: “Chút thương tích như vậy, cũng không biết ngại mà ngất đi.”
Từ Quá cảm thấy Vương gia có hơi khắc nghiệt rồi, hắn cho rằng năng lực chịu đựng của Vương phi đã rất mạnh rồi, ở Hầu phủ bị đánh một trận, thoát chết chạy ra, lại chui lỗ chó quay lại giải cứu cục diện của bọn họ.
Nữ tử bình thường đâu có khí phách và sự can đảm như vậy? Chỉ sợ khi bị bắt tới Hầu phủ thì bắt đầu khóc, khóc tới chết.
“Vậy thuộc hạ gọi các ma ma tới hầu hạ, Vương gia có muốn quay về nha môn trước không?” Từ Quá hỏi, miễn để Vương gia ở đây lại kích thích Vương phi nữa.
“Không cần, bản vương ở đây một lúc, ngươi căn dặn xuống dưới, gọi người nấu ít cháo hoặc canh, đợi nàng ấy tỉnh thì ăn.” Vũ Văn Dụ nói.
“Vâng!” Từ Quá đáp một tiếng rồi đi ra.
“Hoằng Kỳ,” Vũ Văn Dụ xoay người nhìn hắn: “Ngươi quay về nha môn đi, để ý kỹ thương thế của Huệ Đỉnh Hầu và cách chữa trị, không xảy ra bất cứ sai lệch gì, ít nhất trước khi phụ hoàng khách quan biết được chuyện này, hắn ta không thể xảy ra chuyện, còn nữa, đại phu bắt buộc phải chỉ định, không thể để Chử Thủ Phụ tùy tiện tìm người tới, dù là Ngự y, cũng phải hỏi bản vương.”
“Vậy Vương gia định khi nào vào cung bẩm báo với Hoàng thượng?” Hoằng Kỳ sợ lỡ mất tiên cơ.
Vũ Văn Dụ nói: “Không vội.”
“Nhưng mà, chỉ sợ Chử Thủ Phụ sẽ vào cung thỉnh tội trước, chuyện từ trong miệng ông ta nói ra, vậy sẽ biến chất rồi.”
Vũ Văn Dụ cười lạnh lắc đầu: “Sẽ không, phụ hoàng sớm đã cảm thấy Chử gia hành sự quá ngang nhiên, chỉ là nếu như không có nắm chắc, không tiện chấn chỉnh, xảy ra chuyện của Huệ Đỉnh Hầu, phụ hoàng nhất định sẽ túm chuyện này, cảnh cáo Chử gia một phen, cho nên, sẽ không dễ dàng để bất cứ ai che đậy khuyết điểm đâu.”
Hoằng Kỳ dùng ánh mắt giống như fan ruột nhìn Vũ Văn Dụ.
Vương gia nhà hắn chính là thấu triệt như vậy, tâm tư tỉ mỉ, người lại thông minh, trong nhiều vị Thân vương như vậy, ai xuất sắc nhất, Hoàng thượng chắc là có thể nhìn thấy.
Vũ Văn Dụ nghĩ một lát, nói: “Để cẩn trọng hơn, ngươi vẫn là đi tìm Tĩnh Ngôn.”
Lãnh Tĩnh Ngôn, Tư nghiệp Quốc Tử Giám trẻ nhất Bắc Đường khai quốc tới nay, tài năng xuất chúng, Hoàng đế rất thích, cứ thích truyền hắn ta vào cung chơi cờ nói chuyện, có người nói đùa Hoàng thượng là một ngày đều không thể rời xa Lãnh đại nhân.”
“Hiểu rồi!” Hoằng Kỳ xoay người rời đi.
Cho lùi hết mọi người, Vũ Văn Dụ ngồi ở bên giường nhìn gương mặt của Nguyên Chiêu Lâm, sưng tới mức hơi ghê, nửa bên mặt rõ ràng nhô cao một lớp, làn da mỏng đã đỏ bừng, giống như hạt trân châu máu lan ra, nhìn mà dọa người.
Một cái tát này, chắc là đánh cho đầu cô đều nổ rồi nhỉ?
Loại nữ nhân như Nguyên Chiêu Lâm, là nên bị ngươi ta dạy dỗ, nhưng, cô là Sở Vương phi, dạy dỗ cô chính là dạy dỗ hắn, cục tức này, thế nào cũng không nuốt xuống được.
Điều quan trọng nhất là người của hắn dựa vào đâu bản thân hắn không đánh được mấy cái, lại phải bị người khác đánh chứ?
Không khỏi lại tức tối bốc hỏa vài phần.
“Lần này sợ rồi chứ? Suýt nữa chết rồi?” Vũ Văn Dụ hừ giọng.
Hiện nay sự việc đã qua, trong đáy lòng hắn nghĩ lại mới cảm thấy sợ.
Nữ nhân này gan to, Huệ Đỉnh Hầu là ai chứ? Cô lại dám muốn thay trời bẫy hắn?
“Sớm muộn chết như nào ngươi cũng không biết.” Vũ Văn Dụ lại hừ một tiếng: “Sau này tốt nhất yên phận một chút, đừng gây ra chuyện gì nữa, bản vương không thể cả đời xử lý cục diện rối rắm thay ngươi được.”
Vũ Văn Dụ cảm thấy sự đời rất kỳ diệu.
Khi lấy Nguyên Chiêu Lâm, hắn cho rằng kiếp này đều không thể nhìn cô nhiều hơn một cái, sẽ không tâm tịnh khí hòa nói một câu với cô, đương nhiên, hắn cũng sẽ không dùng hai chữ cả đời này để hình dung về hai người bọn họ.
Nhưng bây giờ, hình như có vài chuyện đang thay đổi một cách không thể phản bác.
Không biết là sự việc thay đổi hay là con người thay đổi.
Nói tới thay đổi, hắn từ từ nhìn Nguyên Chiêu Lâm. Nhìn ra được, cô là có thay đổi, bất luận cách nói chuyện hành sự, đều không giống trước kia.
Nhớ lúc vừa thành thân, cô cứ năm lần bảy lượt mượn cớ tới tìm hắn, hoặc là đưa quần áo hoặc là đưa canh, hoặc thêu hầu bao gì đó, hắn trước giờ đều khinh thường, mà đáy mắt của cô cũng rõ ràng vừa oán hận vừa đau lòng, nhưng lúc đó hắn không để tâm, thậm chí sẽ cảm thấy vui sướng.
Bởi vì chán ghét, bởi vì hận, bèn thích nhìn mọi kiểu nhục nhã khó chịu của cô.
Nửa năm sau khi thành thân, dần dần cũng mất hứng với loại trò chơi ấu trĩ khiến cô khó chịu nhục nhã này, không muốn tiếp tục nhìn thấy cô nữa, nếu không phải là cô vào cung nói với Thái hậu bọn họ chưa từng viên phòng, chỉ sợ tới hiện nay, hai người đều sẽ không có điểm giao nhau gì rồi.
Hắn nhớ, sự thay đổi bắt đầu sau khi đang viên phòng.
Bỗng không biết nên khóc hay nên cười, lẽ nào thật sự là vì có ‘sự chân thật’ của phu thê, cho nên có thể coi nhẹ lỗi vốn không thể tha thứ trên người đối phương?
Nguyên Chiêu Lâm trong lúc hôn mê lại trở về phòng thí nghiệm.
Ngồi trước bàn máy tính, nhìn tin nhắn trên trên máy tính, ba mẹ, chị gái, anh trai đều gửi tin nhắn cho cô, không khác gì trước kia, dặn dò cô chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mệt.
Cô nằm bò ở trên bàn máy tính, khóc tới mơ hồ.
Sau khi khóc xong, cô đi một vòng trong phòng thí nghiệm, nhìn cánh cửa đóng chặt kia, trên tay nắm cửa treo một chú gấu nhỏ, là vào sinh nhật năm ngoái, cô dẫn cháu gái đi chơi máy gắp thú, tốn 150 nghìn, chỉ gắp được một con gấu nhỏ xíu như vậy, cô bé giống như thiên sứ sau khi vui vẻ một hồi đã tặng cho cô chú gấu, nói con gấu bông này là vật may mắn.
Cô cầm trên tay, vuốt ve, trong lòng rất khó chịu, kiếp này sợ là không thể gặp được cô bé rồi.
Tay của cô nắm tay nắm cửa, vặn ra, cánh cửa phát ra tiếng ‘cạch’, có gió nhẹ luồn vào.
Tâm trạng của cô rất căng thẳng, có thể đi ra sau đó gặp được ai khác trong phòng thí nghiệm không? Còn có thể giống như khi sống ở trên thế giới này hay không?
Cô cuối cùng mở cửa ra, bên ngoài tối đen một khoảng, chỉ có đèn trên đường phát ra ánh sáng yếu ớt.
Cô quen thuộc cảnh tượng này, mỗi lần tăng ca tới rất muộn khi tan làm đi ra chính là như này.
Cửa lớn bên ngoài phòng thí nghiệm là đóng, cô đem ngón tay cái in lên khóa vân tay, không thể nhận biết.
Không mở được.
Trái tim lập tức trở nên thấp thỏm, rốt cuộc chỉ là một giấc mơ.
Cô quay lại phòng thí nghiệm của mình, chỉ số thí nghiệm trước đó vẫn là có thể nhìn thấy, cô bắt đầu tra xem điện đồ não của con khỉ sau khi tiêm thuốc lúc trước, sau khi tiêm thật ra mỗi một ngày đều có giám sát, cũng đều nhập vào máy tính, cho nên muốn tra và đối chiếu cũng rất tiện.
Cô muốn làm rõ chuyện xuyên không của mình có liên quan trực tiếp hay gián tiếp tới loại thuốc này.
Đang xem, bỗng cảm thấy cánh tay phải trở nên nặng trịch, không nhấc lên được, giống như bị thứ gì đó đè lại, cô dùng hết sức cũng không nhúc nhích được.
Cô kinh ngạc không thôi, trúng gió rồi sao? Liệt nửa người rồi sao?
Cả người cô bật lên, bỗng chốc cảm thấy sau gáy cực kỳ đau, trước mắt tối tăm, lại bỗng nhiên sáng lên, mọi thứ trước mắt đều thay đổi rồi.
Cô nửa cười nửa mếu nhìn đầu của Vũ Văn Dụ gối trên cánh tay của cô, ngủ rất ngon lành, cái đầu to như vậy không biết nặng sao? Cô còn là một người bị thương.