Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 99: Chương 99: Nguyên chiêu lâm từ trên trời rơi xuống




Cánh cửa vừa bật mở Vũ Văn Dụ đã nổi hết da gà.

Hơn hai mươi con chó bị thương khắp người hung tợn sủa to, ánh mắt của bọn chúng đỏ ngầu lộ rõ vẻ cảnh giác, thù hận, dường như chỉ cần hắn dám bước lên một bước thì sẽ bị bọn chúng lao đến cắn xé ngay.

Huệ Đỉnh Hầu sẳng giọng nói: “Vương gia không dám vào trong sao?”

“Vương gia, đừng mạo hiểm!” Hoằng Kỳ vội lên tiếng khuyên nhủ, dù không biết nhiều về việc nuôi chó nhưng có thể thấy trên người bọn chúng chằng chịt vết thương, chắc hẳn vừa mới bị đánh, lúc này là lúc bọn chúng hung tợn nhất.

Vũ Văn Dụ bình tĩnh lại, hắn nhảy vút lên định lướt qua bên trên đàn chó, không để ý thấy tên thân tín của Huệ Đỉnh Hầu vừa ra hiệu với bọn chúng, đàn chó chợt điên cuồng nhảy lên bao vây xung quanh Vũ Văn Dụ, khiến hắn không tài nào tới gần căn phòng bên trong.

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Hắn nhảy lên, ống tay áo và vạt áo đã bị cắn rách, cũng may hắn nhanh nhẹn, nếu không thì chắc đã bị ngoặm vào thịt rồi.

“Vương gia cẩn thận!” Hoằng Kỳ bỗng hét lên.

Vũ Văn Dụ vội vàng quay đầu lại, một con chó tai dựng đuôi ngắn nhảy vụt lên, nó lao đi trong không trung lao thẳng về phía Vũ Văn Dụ như một tia chớp.

Vũ Văn Dụ cuống quít nghiêng người tránh đi trong gang tấc, nhưng móng vuốt của con chó đã cào một đường trên cổ hắn, máu chảy ra từ vết thương.

Sâm Quân và Hoằng Kỳ toan xông vào nhưng lại bị Huệ Đỉnh Hầu cản: “Đứng lại, không có sự cho phép của bản Hầu không một ai được bước vào sân.”

Hoằng Kỳ thấy tên thân tín bên cạnh Huệ Đỉnh Hầu liên tục ra dấu, thổi còi, miệng thì phát ra những tiếng vù vù kỳ lạ, đây rõ ràng là khẩu hiệu tấn công.

Hoằng Kỳ tức giận nói: “Hầu gia, ngươi làm vậy là cố ý tấn công người khác rồi.”

“Cố ý? Bản hầu đã cảnh báo vương gia từ trước rồi, là do vương gia cứ khăng khăng đòi vào mà.” Huệ Đỉnh Hầu huênh hoang nói.

Hoằng Kỳ tức giận nghiến răng, Vũ Văn Dụ đang lâm vào tình thế rất ngàn cân treo sợi tóc, tuy võ công của vương gia đủ sức thoát khỏi đó, nhưng nếu như vậy thì sẽ không thể lục soát bên trong.

Đã đến nước này rồi, dù sao hôm nay không tìm được vương phi cũng đã là tội lớn, thử thêm lần cuối cũng chẳng sao.

Nghĩ vậy Hoằng Kỳ liền hắng giọng nói: “Người đâu, xông vào trong, chỉ lục soát được không tấn công đàn chó, phải nhanh tay lên.”

Nếu có con nào bị thương thì mùi máu sẽ khiến đàn chó trở nên điên tiết hơn, mà một khi dây vào bọn chúng thì trừ khi giết hết cả đàn, vì dù chỉ còn chút hơi tàn chúng cũng sẽ lao đến báo thù cho bằng được.

Xông vào hầu phủ không tìm được gì mà còn giết hết chó canh nhà, tội danh như vậy đúng thật là không còn lời nào bào chữa được.

Vài chục người xông vào giải thoát Vũ Văn Dụ, sau khi thoát được Vũ Văn Dụ liền dẫn theo vài tên lính xông vào những căn phòng trong sân.

Bọn họ đẩy hết cửa của các căn phòng đó ra nhưng vẫn không tìm thấy ai ở bên trong.

Trong đó còn có một căn phòng được sắp xếp hệt như thư phòng.

Vũ Văn Dụ thảng thốt, hắn mắc lừa rồi.

“Vương gia!” Huệ Đỉnh Hầu và đám lính của ông ta cũng đã tiến đến, đàn chó ngừng tấn công, tất cả bọn chúng cùng ngồi vào một xó, Huệ Đỉnh Hầu bước đến trước mặt Vũ Văn Dụ rồi nói, giọng ông ta lạnh tanh: “Đây là thư phòng của bản hầu phủ, bên trong có tài liệu bí mật của quân đội và các bản phác thảo binh khí, ngươi sai người xâm phạm nơi này hòng ăn trộm các tài liệu mật là có ý gì?”

Hoằng Kỳ cũng đã hiểu ra tất cả, ông ta để mặc cho bọn họ lục soát hầu phủ hoá ra là vì muốn vu oan cho vương gia.

Nếu chỉ là lục soát hầu phủ không có lý do hay vu oan hãm hại quan trong triều thì hoàng thượng cũng sẽ không phạt quá nặng.

Nhưng tội trộm tài liệu mật và bản phác thảo binh khí là tội rất nặng, nếu không chém đầu thì cũng phải ngồi tù.

Hoằng Kỳ hoảng hốt nhìn về phía Vũ Văn Dụ: “Vương gia...”

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

Vũ Văn Dụ đã trấn tĩnh lại, hắn chậm rãi quay lại nhìn Huệ Đỉnh Hầu rồi cười khẩy nói: “Đúng là kế hay.”

Ánh mắt của Huệ Đỉnh Hầu giờ đây trông liều lĩnh hung tợn chẳng khác gì một con chó dữ, ông ta đắc ý nói: “Ngươi còn nhớ hôm ấy bản hầu đã nói gì không? Nếu có một ngày ngươi rơi vào trong tay ta thì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, không bao giờ có thể gượng dậy được.”

Mùi máu tươi trên người ông ta càng lúc càng gay mũi hơn, sự thù hằn nơi đáy mắt hiện rõ một một.

Vũ Văn Dụ gần như tuyệt vọng.

Hắn có thể chắc chắn rằng giờ Nguyên Chiêu Lâm đã chết.

Không biết vì lý do gì mà đến bây giờ hắn lại không lo lắng cho tiền đồ của mình mấy, dù sao thì cũng đã quen cảnh bị đối xử thờ ơ rồi, phụ hoàng cũng không tới mức muốn giết chết hắn.

Vũ Văn Dụ nhìn Huệ Đỉnh Hầu chằm chằm, dáng vẻ như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng, đoạn hắn nói, giọng điệu thâm độc: “Nếu để bổn vương tra ra được ngươi thật sự đã giết Nguyên Chiêu Lâm, vậy thì dù có liều cả tính mạng ta cũng sẽ khiến ngươi phải chôn cùng nàng.”

Huệ Đỉnh Hầu lại cười khoái chí: “Vương gia đừng tự đánh giá cao bản thân quá, e là sau hôm nay vương gia còn chẳng lo nổi thân mình nữa kìa, thôi thì hãy để dành sức lực mà nghĩ cho bản thân mình đi.”

Vũ Văn Dụ tức giận tột độ, nhưng hắn chẳng thể làm gì được.

Trừ lần ở phủ công chúa ra thì cả đời này hắn chưa bao giờ phải chịu uất ức nhục nhã như vậy.

Tên thân tín của Huệ Đỉnh Hầu vội tiến lên chắp tay hỏi: “Hầu gia, ngài có muốn vào cung diện thánh ngay bây giờ không?”

Huệ Đỉnh Hầu ngừng cười, ánh mắt ông ta lại trở nên hung tợn, ông ta vung tay ra lệnh: “Đem ngựa đến, hôm nay bản hầu phải nói cho ra lẽ trước mặt hoàng thượng.”

Mặt Hoằng Kỳ tái nhợt: “Vương gia...”

Vũ Văn Dụ lạnh lùng nói: “Thu binh!”

Hoằng Kỳ giật thót, những biến cố xảy ra trong hầu phủ chẳng khác nào trời đất đảo lộn, vương gia cứ thế quay đi, dường như mọi chuyện chỉ là một tia sáng chợt tắt, thoáng chốc trở về hư vô.

Sâm Quân cũng rất hoang mang, chỉ biết trách bản thân xui xẻo, tội trộm tài liệu mật nếu truy cứu đến cùng thì tất cả mọi người ở đây hôm nay không một ai thoát được.

Binh lính của vương phủ và đội quân thuộc kinh triệu phủ lẳng lặng rút khỏi phủ, không ai nói lời nào.

Huệ Đỉnh Hầu thì lại vui sướng nhẹ nhõm, mối thù này đã găm trong lòng bao năm nay, nếu thủ phụ không cản lại thì ông ta đã trả thù Sở vương từ lâu chứ chẳng để hắn quấy quả đến ngày hôm nay.

Nhưng như vầy cũng tốt, Vũ Văn Dụ cho rằng bản thân đã quay về đỉnh cao quyền lực, chắc hẳn đang khoái chí lắm, lúc này nếu kéo hắn xuống thì còn gì đau đớn hơn nữa.

Ông ta nở một nụ cười dữ tợn, ánh mắt ác ôn gian xảo hệt như một con rắn độc.

Vũ Văn Dụ chợt quay người lại, dù sao mọi chuyện cũng đã rồi, cứ xả giận đi đã.

Hắn nhìn Huệ Đỉnh Hầu rồi nở một nụ cười lạnh gáy, Huệ Đỉnh Hầu còn chưa kịp suy nghĩ gì hắn đã tung ra một cú đấm nhanh như chớp vào giữa mũi ông ta, ngay sau đó lại thu tay đánh một phát vào trán ông ta, Huệ Đỉnh Hầu thấy đầu óc quay mòng mòng, gần như chẳng còn sức đứng tiếp nữa.

Hộ vệ và thân tín vội vàng tiến lên đỡ ông ta, cả bọn trừng mắt nhìn Vũ Văn Dụ.

Cơn tức của Vũ Văn Dụ đã vơi đi phần nào, hắn ngẩng đầu lên nói: “Thân phận của Hầu gia rất cao quý, sau này ra vào phải cẩn thận, ai biết được khi nào vị vương gia túng quẫn này sẽ cho ngươi một đòn mất mạng đó.”

Huệ Đỉnh Hầu hộc ra một ngụm máu, ông ta nhìn Vũ Văn Dụ với ánh mắt độc địa thư thể muốn lột da uống máu hắn vậy: “Yên tâm, bản hầu sẽ nhớ thật kỹ, tính cả hai đòn hôm nay nữa, ta sẽ đòi hết cả gốc lẫn lời.”

Vũ Văn Dụ cười khẩy, vào giây phút quay lưng đi hắn bỗng thoáng trông thấy có một người đang chạy từ phía sân sau đến, bóng dáng đó...

“Cứu mạng! Vương gia cứu ta với!” Người nọ vừa chạy vừa hét lớn, từ xa đã trông thấy rõ dáng vẻ nhếch nhác, mặt mày dính đầu máu và bụi bặm, quần áo cũng bị rách nhiều nơi, tuy ăn mặc như nam nhân nhưng nghe giọng nói rõ ràng là nữ nhân.

Khoảng khắc ấy Vũ Văn Dụ cảm thấy máu khắp người mình như sôi sục, hắn đứng yên tại chỗ, lòng dần bình tĩnh lại.

Tim Hoằng Kỳ chưa bao giờ đập nhanh như lúc này, hắn hét lớn: “Vương phi, là vương phi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.