Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 79: Chương 79: Thời gian tĩnh lặng




Ngày hôm nay Thảo ngự y vẫn đến xử lý vết thương cho Vũ Văn Dụ như cũ, hỏi cái chỉ này phải xử lý như thế nào, Hoằng Kỳ liền sai người đi mời Nguyên Chiêu Lâm tới.

Nguyên Chiêu Lâm nói với Thảo ngự y: “Đây là chỉ làm bằng lòng trắng trứng, cơ thể có thể hấp thu được, không cần phải hủy đâu.”

“Lòng trắng trứng lại có thể làm thành chỉ hả? Không ngờ không ngờ!” Thảo ngự y tán dương nói.

Vũ Văn Dụ thì vô cùng phiền muộn: “Vậy sau này bổn vương chẳng phải sẽ sống chết cùng với những đường chỉ này luôn à?”

“Đúng vậy, chỉ ở trên người, chỉ chết thì người chết.” Nguyên Chiêu Lâm cười nhạo nói.

Hai ngày nay ở cùng với nhau coi như vui vẻ, chính vì vậy mà thỉnh thoảng cũng sẽ trêu đùa lẫn nhau.

Từ Quá rất bội phục y thuật của Thảo ngự y, chờ ông ta xử lý vết thương cho vương gia xong liền bước lên phía trước thỉnh giáo: “Ngự y, gần đây ta cảm thấy thân thể khó chịu, ông có thể xem giúp ta được không?”

“Từ thị vệ cảm thấy có chỗ nào không thoải mái?” Thảo ngự y bình dị gần gũi, không bởi vì Từ Quá chỉ là thị vệ trong vương phủ mà khinh thường.

“Gần đây cứ luôn mệt rã rời, đầu óc có chút choáng váng, lại thích đánh rắm, rắm đặc biệt thối, miệng cũng thối, tóc bị dầu, ở trên mông còn có rất nhiều cục u. Ngự y, ông đến đây tôi cho ông xem mông của tôi một chút, vô cùng đáng sợ...” Nói xong liền kéo ngự y vào trong tấm bình phong.

Nguyên Chiêu Lâm an vị trước tấm bình phong, có thể nghe thấy âm thanh Từ Quá cởi quần ra, cô có hơi xấu hổ.

Vũ Văn Dụ đi ra sau tấm bình phong, tức giận nói: “Từ Quá, trở về phòng của ngươi mà cởi đi.”

Trong tấm bình phong lại truyền ra âm thanh Từ Quá đang đánh rắm, cảm thấy rất mạnh, đến cuối cùng gần như là tiếng nổ vang rồi sau đó mới dừng lại.

“Chính là như thế này, ngự y, ông nhìn thử xem có phải là ta đã bị bệnh gì đó rồi không?” Hiển nhiên Từ Quá không để ý đến cơn giận của Vũ Văn Dụ.

Thảo ngự y che mũi: “Được rồi, Từ thị vệ, ta đã biết ngươi bị bệnh gì, đó là do tỳ vị hư nhược, một lát nữa ta sẽ kê thuốc cho ngươi, cáo từ cáo từ.”

Nguyên Chiêu Lâm nghe mùi có chút thối, cô đứng dậy đi ra ngoài, Hoằng Kỳ đi theo sát ở phía sau, Vũ Văn Dụ vẫn còn nằm sấp chưa mặc y phục, như thế này ra ngoài cực kỳ bất nhã, đành phải chửi Từ Quá um xùm lên.

Bản thân Từ Quá cũng không chống chịu được mùi thối nên liền chạy ra ngoài.

Nguyên Chiêu Lâm ngồi ở trước hành lang, cảm nhận cơn gió chầm chậm khẽ thổi tới, chống cằm trầm tư.

Vũ Văn Dụ đã mặc y phục chỉnh tề cũng đi ra, nhìn thấy cô cứ ngồi chống cằm trước hành lang như thế, trông cả người càng nhỏ nhắn xinh xắn, ánh nắng từ lá cây lấm ta lấm tấm rơi ở trên đầu của cô, một bộ dạng yên tĩnh theo năm tháng.

Hắn do dự một chút, cuối cùng cũng ngồi xuống.

“Suy nghĩ cái gì đó?” Vũ Văn Dụ nhẹ giọng hỏi, bị Từ Quá pha trò như vậy dường như là bầu không khí nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hóa ra là chủ động nói chuyện với cô cũng không phải là chuyện khó như vậy.

“Phơi nắng bổ canxi, cái gì cũng không có nghĩ.” Thật ra thì Nguyên Chiêu Lâm đang nghĩ đến chuyện hạ nhân ở phụ Tĩnh Hầu đã đến thông báo, cô biết không phải là bệnh tình của lão phu nhân, mà là Tĩnh Hầu muốn xử lý cô.

“Bổ cái gì?” Vũ Văn Dụ nhất thời nghe không rõ ràng.

“Bổ...” Nguyên Chiêu Lâm từ bỏ suy nghĩ phổ cập khoa học: “Bổ đầu óc, đầu óc không dùng được.”

“Đầu óc còn có thể bổ được nữa hả, nói tào lao!” Ngày hôm nay tâm trạng của Vũ Văn Dụ có hơi tốt, có lẽ cũng có liên quan đến thời tiết sáng sủa.

Hắn liếc mắt nhìn bầu trời sáng lạn, cảm thấy chói mắt, lập tức di chuyển sang chỗ khác.

“Đi phơi nắng một chút luôn luôn tốt, chẳng có ai xui xẻo như vậy.” Nguyên Chiêu Lâm vẫn chống cằm như thế, lộ ra dáng vẻ buồn bực ngán ngẩm.

“Xấu xa...”

Nguyên Chiêu Lâm quay đầu lại nhìn hắn: “Điều kiện của chúng ta phải bổ sung thêm một cái chính là không thể gọi ta xấu xa, người phụ nữ xấu xí, hoặc là mấy cái loại gì xấu xa đó.”

“Chẳng lẽ những gì bổn vương nói không phải là sự thật hả?”

“Phải xem là so sánh với ai.” Xinh đẹp bình thường đều có thể thông qua.

“So sánh với bổn vương!” Vũ Văn Dụ xem thường nói.

Nguyên Chiêu Lâm nhìn hắn, ánh mắt chiếu ở trên mặt của hắn, chiếu lên người như một tầng ánh sáng dịu dàng, khuôn mặt tuấn tú cũng có ánh sáng, làn da màu lúa mạch cũng đặc biệt khỏe mạnh, ngũ quan điêu khắc tuấn mỹ, đôi mắt phượng, lông mi dài, cho dù có thêm một vết sẹo thì hắn vẫn đẹp đến độ người ta phải dừng cả hô hấp.

Cô thua rồi.

Vui lòng phục tùng.

Chậm rãi di chuyển tầm mắt sang chỗ khác: “Vậy ngươi tranh thủ thời gian bỏ ta đi, cưới một nữ nhân càng xinh đẹp hơn ta để làm vương phi.”

Trong lòng hắn nén giận: “Chuyện sớm hay muộn thôi.”

Nói như là rất ghét bỏ làm vương phi của hắn, đây không phải là do cô tự mình đuổi đến hả?

Hắn chuyển đổi đề tài: “Lúc nãy Hoằng Kỳ có nói là người của Hầu phủ đến đây.”

“Đúng vậy, nói là tổ mẫu của ta bị bệnh, kêu ta trở về một chuyến.”

“Vậy ngươi vẫn còn ngồi ở đây hả?” Vũ Văn Dụ khẽ giật mình.

Nguyên Chiêu Lâm nhìn hắn: “Ta nói là vương gia bị bệnh nặng chưa lành ta muốn hoàn thành chức trách của vương phi, ở đây chăm sóc cho ngươi.”

“Ai thèm ngươi chăm sóc...” Hắn nói xong mới lập tức lĩnh hội, đến đây thản nhiên nói: “Sợ là phụ thân của ngươi vội đến đỏ mắt rồi.”

“Nhờ phúc của vương gia, chỉ sợ đây chỉ là mới bắt đầu.” Nguyên Chiêu Lâm nói.

Vũ Văn Dụ tức giận: “Chúng ta hòa nhau, ai cũng không cho phép nhắc tới.”

“Nói một chút cũng không được nữa, vương gia chột dạ cỡ nào vậy?”

“Nguyên Chiêu Lâm!” Vũ Văn Dụ quát to một tiếng, nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh vô tội của cô, hắn lại bị mềm xuống: “Bổn vương thật sự hận không thể vá cái miệng của ngươi lại.”

Ánh mắt của Nguyên Chiêu Lâm hơi rũ xuống: “Khâu vết thương hả? Chỉ sợ là vương gia không đủ thuần thục bằng ta, hơn nữa hiện tại chỗ đó của vương gia đã tốt hoàn toàn rồi à?”

Vũ Văn Dụ chán nản, hai chân kẹp lại, thẹn quá hóa giận: “Không thể nhắc đến việc này nữa, nhắc tới thì sẽ giết cả nhà.”

Nguyên Chiêu Lâm cười nhạo, đang châm chọc hai câu thì đã nhìn thấy Hoằng Kỳ dẫn theo hạ nhân Hầu phủ bước vào.

“Vương phi, người của Hầu phủ đến đưa tin.” Hoằng Kỳ nói.

Đôi mắt sắc bén của Nguyên Chiêu Lâm nâng lên: “Có chuyện gì?”

Hạ nhân đó nhìn thấy Sở vương, vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Nô tài tham kiếm vương gia, tham kiến vương phi.”

“Có chuyện gì?” Sở vương sa sầm mặt hỏi.

Hạ ngầm nghe thấy âm thanh uy nghiêm này, đôi môi run run: “Là... Hầu gia bảo nô tài đến đây đưa tin cho vương phi, bệnh tình của lão phu nhân lại tăng thêm, mời vương phi có thời gian rảnh rỗi thì trở về một chuyến.”

“Ta đã nói là không có thời gian, ta muốn chăm sóc cho vương gia!” Nguyên Chiêu Lâm đứng dậy xoay người đưa tay: “Vương gia, nơi đây gió lớn, không thể ngồi ở đây lâu được, mau đi vào với thiếp.”

Vũ Văn Dụ nắm tay lại đặt vào lòng bàn tay của cô, hai tay nắm vào nhau, người đứng dậy lại yếu ớt ngã ở bên cạnh Nguyên Chiêu Lâm: “Được rồi, tất cả nghe theo lời vương phi.”

Thiếu chút nữa là Nguyên Chiêu Lâm đã bị hắn áp đảo ngã trên mặt đất, cố gắng hết sức để dìu hắn đi vào trong, khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng, nhưng mà cũng không dám nổi giận.

“Nhìn thấy chưa? Vương phi phải chăm sóc cho vương gia, nếu như lão phu nhân thật sự bị bệnh nặng thì trong phủ có ngự y, cứ gọi ngự y đi một chuyến là được rồi.” Hoằng Kỳ lạnh lùng nói.

Nguyên Chiêu Lâm nghe thấy lời nói đó, đẩy Vũ Văn Dụ ra rồi nói: “Hoằng đại nhân có ý kiến hay, để Thảo ngự y trở về với hắn ta đi, ta cũng bớt lo cho bệnh tình của tổ mẫu hơn.”

Hoằng Kỳ biết lão phu nhân thật sự bị bệnh, vương phi có lòng hiếu thảo đương nhiên hắn sẽ thành toàn: “Vâng!”

Cứ như vậy, hạ nhân dẫn theo Thảo ngự y và Từ Quá đến Hầu phủ.

Tĩnh Hầu còn phải tiếp đón một phen, nghe hạ nhân nói là thái độ của Nguyên Chiêu Lâm và vương gia rất thân mật, ông ta không khỏi nhíu mày, đây tuyệt đối không phải là sự thật.

Vương gia điều hận đến nỗi không thể ăn thịt Nguyên Chiêu Lâm, uống sạch máu của nàng ta, sao lại có thái độ thân mật với nàng ta?

Ông ta cũng không thể hỏi, chỉ đi theo ngự y vào phòng của lão phu nhân.

Lão phu nhân nghe thấy là ngự y do Nguyên Chiêu Lâm đã gọi tới, hết sức phối hợp, sau khi ngự y bắt mạch thì nói: “Do trong phủ ẩm ướt cho nên mới có thể ho khan không dừng, lão phu cả gan kê thuốc, lão phu nhân uống rồi nếu như thấy hiệu quả thì cứ dựa theo đơn thuốc tiếp tục đi bốc thuốc, uống hai tháng dù không chắc có thể tiêu trừ được căn bệnh nhưng mà cũng có thể chuyển biến tốt.”

“Làm phiền ngự y rồi.” Lão phu nhân mỉm cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.