Tên tiểu tử Châu này, tính cách gian ngoan thì thôi đi, cư nhiên còn dám mê hoặc đệ đệ đẹp trai đáng yêu nhất của ta, TMD! Rõ ràng là muốn chết mà! Ta xoay người định gọi điện mắng hắn một phen, có điều nghĩ kỹ lại, ha hả, Châu tuy tính cách ngược đãi ác liệt, nhưng ngoại hình quả thật là đúng chuẩn của một tiểu thụ siêu cấp khả ái, siêu cấp xinh đẹp a…..
Nghĩ đến đây, ta liền nhịn không được mà ròng ròng nước miếng. Huống hồ, nếu hắn và đệ đệ ta thật sự quen nhau, ta muốn khi dễ hắn không phải càng đơn giản, càng dễ dàng, càng thuận tiện hơn sao? Chưa hết, một khi “Đệ nhất bút” của giới đồng tính và đại nhân vật quyền cao chức trọng trong giới đam mỹ như ta trở thành thông gia với nhau mà nói… không chừng sẽ dẫn đến hiệu quả xúc tiến mối giao hảo giữa văn hóa đồng tính và văn hóa truyền bá đam mỹ a! Ta không khỏi đắm chìm trong ảo tưởng quá mức tốt đẹp này, phiêu a phiêu ~~~ (tác giả lại xen vào: thỉnh các vị nhớ kỹ đây là một bộ ác cảo văn, cho nên vô luận ta có ác cảo thế nào cũng chắc chắn không cần có bất kỳ mặc cảm tội lỗi gì, ka ka! @-@)
Khoan đã, quệt nước miếng, đầu óc tỉnh táo lại một chút, từ từ thoát khỏi cái bóng ảo tưởng! Vấn đề quan trọng nhất thế mà ta cư nhiên không phát hiện ra, đệ đệ đẹp trai yêu dấu của ta chính là một tên gia hỏa phi BT phi BL đúng chuẩn a a a a a!!!
Hơn nữa tên tiểu tử Châu kia lại khai man mình là nữ hài tử mới câu dẫn được đệ đệ của ta, trong suốt thời gian hai đứa quen biết trên mạng, bất kể hắn giở ra loại thủ đoạn vô sỉ cỡ nào, hạ lưu cỡ nào, đê tiện cỡ nào, xấu xa cỡ nào, vẫn là đã thành công chiếm được thiện cảm của Yên Tử vốn luôn khuyết thiếu hứng thú đối với nữ nhi. Dù sao hắn nhất định cũng không nói mình là nam sinh, huống hồ còn là một BL~~~~
Còn nữa, tiểu tử kia làm thế nào mà một phát đã câu trúng hàng xịn như đệ đệ anh tuấn của ta? Ta lên mạng nhiều năm rồi, mang tiếng quen biết được mấy ngàn người, trong đó cũng có vài trăm tên là bạn thân, sao chưa từng hạnh ngộ qua quý ngài đẹp trai nào?? Chưa hết, Châu lớp 12, Yên Tử lớp 11, bọn họ nếu quen nhau không chỉ tuyệt đối xứng đôi, mà còn hợp thành thể loại ta mê nhất – niên hạ công a ~~` ha ha `~ không được không được, ta không nên nghĩ tới chuyện này ~~~ Bây giờ vấn đề quan trọng chính là có phải trước đó Châu đã biết Yên Tử a? Hoặc là Yên Tử biết Châu?
“Lão tỷ ngươi từ lúc nào học một khóa biến đổi sắc mặt vậy, biểu tình hảo phong phú a! Nguyên bộ dạng ngốc ngốc a!” Gia hỏa Yên Tử này cư nhiên còn cười nhạo ta, ta đang lao tâm lao lực lo cho chung thân đại sự của ngươi a!
Được thôi, không hỏi hắn nữa, dù gì bây giờ trong mắt hắn cũng chỉ có mỗi em nữ sinh tên “Châu Liễu Liễu” (“Châu Liễu Liễu”, thật là lố bịch không chịu nổi a! Sao Châu có thể nghĩ ra cái tên này nhỉ!), “Đúng rồi, Yên Tử, khối 12 trường ngươi có tiểu gia hỏa nào tên Châu không?”
“Người mà ngươi nói có lẽ là Châu Châu được xét tuyển đại vào đại học phải không, gia hỏa đó lợi hại lắm, ta từng gặp qua nhưng không quen thân!” Yên Tử đối với câu hỏi thiếu muối của ta cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời!
“Hắn có gì đặc biệt không? Đẹp không?” Hãn a, thật sự là hắn a!
Yên Tử vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta, cho rằng ta đang động dục hay phát sốt gì đó, định thần soi kỹ ta trong ba giây, sau khi đã tin chắc ta sẽ không một khóc hai nháo ba thắt cổ, mới từng câu từng chữ nghiêm túc trả lời: “Hắn chơi bóng rổ rõ ràng là tệ không ai bằng, đã vậy còn thích trưng ra bộ mặt của đấng cứu thế, vào trận chỉ biết lăng xăng nhảy tới nhảy lui. Bất quá… chiều cao không tệ, lại rất đẹp!”
Thì ra là thế, bọn họ căn bản học chung trường a!
Như vậy thì mọi chuyện liền dễ hiểu rồi, Châu bị hấp dẫn bởi tên đệ đệ đẹp trai văn võ song toàn này của ta, dò la số QQ rồi tán gẫu với hắn, sau đó câu được hắn, thế là xong! Ta biết ngay mà! Đệ đệ anh tuấn tương cà nhà ta vẫn luôn được nhiều nam sinh ái mộ, chỉ là hắn có hơi ngốc một chút, vừa vặn những nam sinh thích hắn ta thấy không có tên nào hợp nhãn, mà một khi ta thấy chướng mắt, thì sao có thể để đệ đệ ta làm BF của bọn hắn được!
He he, Châu ơi là Châu, ngươi lại để ta nắm thóp thêm một chuyện nữa, sau này ta có thể dùng nó để đàm phán việc tăng phí dạy kèm a!
“Được rồi, hôm đó ngươi đi gặp bạn quen trên mạng ngàn vạn lần đừng cứ ngượng ngùng đứng đờ ra a! Nói thế nào cũng phải thể hiện ngươi trưởng thành dưới môi trường xã hội chủ nghĩa, thụ hưởng nền giáo dục tiên tiến hạnh kiểm tốt học lực giỏi, lại thêm được gia đình bồi dưỡng phát triển toàn diện, phẩm chất ưu tú, nghìn vạn lần phải hiểu lễ nghĩa, nói thế nào cũng phải dùng bữa với người ta xong liền về nhà, đừng khiến lão tỷ ta phải gọi điện cho ngươi nói mấy thứ vớ vẩn như trong nhà bị trộm để triệu hồi ngươi về! Còn nữa, bạn qua mạng mà, hắn muốn mời thì cũng đừng ngại!” Hắc hắc, gặp mặt Châu đương nhiên nên bắt hắn xuất tiền rồi ~~` thậm chí nếu Yên Tử khao thì cũng là phí “phụ đạo” ta nhận từ nhà Châu mà ra! Vẫn là lông dê lấy từ mình dê thôi (*)
Yên Tử đối với kiến nghị của ta cảm thấy vô cùng kỳ quái nhưng cũng không dám hỏi thêm nhiều, hắn sợ thú tính BT trong ta một khi nổi lên lại bắt hắn thoát y múa cột hay múa lửa này nọ, tới chừng đó không ai cứu hắn a! Thế là cuống quýt chuồn về phòng mình.
Kế tiếp sẽ quay sang đối phó tên Châu bên này ~~~ Trong lòng ta đang dâng trào khoái cảm biến thái, khi dễ người khác sao mà vui sướng thế không biết? Quả thực là cực kỳ vui sướng mà!
Di động ước chừng réo đến hai ba chục hồi, nhưng hắn vẫn không tiếp! Láo thật ~~~ ngươi không tiếp ta đây cũng không tắt, dù sao chưa bắt máy thì nhà mạng sẽ chưa tính cước. Tiếp tục nào…
“Gì đây, heo!” Châu tiếp điện thoại với giọng điệu không kiên nhẫn!
“Ta cho ngươi biết a! Muốn ăn Yên Tử nhà ta, không có cửa đâu, ngươi nghĩ mình là danh nhân trên mạng G thì giỏi lắm a! Muốn thắng giặc trước tiên phải bắt tướng, xem ngươi làm sao lấy lòng tỷ tỷ hắn là ta đây!” Nói xong liền cúp máy, tốt lắm, chỉ 00. 23 giây, không tốn bao nhiêu cước.
“BBBBBBBBB…”
Ta cười ngất, quả nhiên không ngoài dự liệu, điện thoại lập tức réo lên thúc giục, ta rất kiên trì lấy ra một cái tách, cho trà vào, rót nước sôi, bình tĩnh ngửi ngửi, rồi chậm rãi thưởng thức một ngụm, mới không nhanh không chậm tiếp điện thoại. Ha hả, muốn đấu với ta sao!
“Ngươi là tỷ tỷ của Yên Tử????!!!!”
Phương thức biểu đạt sự kinh ngạc của loài người chính là lớn tiếng kêu gào, mà Châu cư nhiên phát huy phương thức này nhuần nhuyễn đến cực độ, thiếu chút nữa khiến thính lực ta hy sinh khi đang làm nhiệm vụ.
“Ngươi ồn ào cái gì a! ‘Đệ nhất bút’ ngươi hét chết ta rồi, tuy ta chỉ là một đồng nghiệp nữ không có tiếng tăm gì, nhưng cũng là một tỷ tỷ tốt, có trách nhiệm, có lòng thương, hừ, ngươi hư tính hư nết như thế, cư nhiên còn muốn theo đuổi Yên Tử nhà ta!” Ta khiêu khích a khiêu khích hắn, ta luôn thích khiêu khích những kẻ dễ nổi nóng.
Tiếp đó ta nghe từ trong loa điện thoại truyền đến từng đợt hơi thở hổn hển gấp gáp vì tức tối, phỏng chừng tiểu tử này nếu hệ tim có vấn đề sẽ lập tức lìa đời, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như thế hẳn trái tim bé nhỏ của hắn khó mà chịu đựng nổi a ~ ha! Ta nhìn tấm lịch treo tường, quả nhiên hôm nay là thứ sáu ngày 13, mọi việc đều xui xẻo. Bất quá đối với một đồng nghiệp nữ BT như ta mà nói lại là ngày hoàng đạo may mắn a ~~~ ka ka!
Sau đó chỉ có trầm mặc và trầm mặc… Hơ hơ, Châu cũng rối loạn không ít a ~~ cư nhiên phung phí tiền điện thoại chỉ để suy ngẫm sự tình. Không cần gấp gáp, hắn nhất định là đang vắt óc tìm cách lấy lòng ta, cứ để hắn từ từ suy nghĩ vậy ~~
“Một bộ PRIN chuẩn SD đồng nghiệp bản gốc!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói sống không bằng chết của Châu.
Có điều ta nghe lại hiểu… a a a a a ~~~ PRIN chuẩn SD đồng nghiệp bản gốc giá hơn 80 đôla a… Đây chính là thứ duy nhất ta thiếu trong bộ sưu tập vô số tinh phẩm của mình. Năm 14 tuổi đi Nhật Bản mua nhiều đam mỹ tới nỗi thiếu chút nữa ngay cả vé máy bay về nước cũng không kham nổi, ta mới ôm hận mà rời xứ Phù Tang. Lúc ra đi nhìn lại bộ đồng nghiệp SD kia, nước mắt quả thật ngập lụt cả khoang máy bay, vốn tưởng rằng suốt đời này không còn cơ hội gặp lại nó, không ngờ tên gia hỏa Châu này cư nhiên có, còn dùng nó mê hoặc ta ~~
Yên Tử a Yên Tử, không phải lão tỷ không muốn giúp ngươi, nhưng lão tỷ cũng có thứ để say mê, để mộng tưởng a, hôm nay nó lại xuất hiện trước mắt ta, ta không thể không động lòng, không thể không ra tay a ~~~ hơn nữa, ta cùng lắm không cản trở hắn, còn quen hay không là chuyện của các ngươi, mọi người đều có quyền theo đuổi tình yêu mà, đúng không a?!
“Yên Tử hắn lại không có khuynh hướng BL a ~~” ta cẩn thận nhắc nhở hắn, đến lúc đó nếu hắn phải đối mặt với sự thật phũ phàng ta cũng không chịu trách nhiệm.
“Ta đây đương nhiên biết, ngay cả chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng, màu sắc ưa thích, món ăn vặt khoái khẩu, môn thể thao sở trường và những thú vui của hắn ta đều nắm trong tay, không cần ngươi lo!” Châu cư nhiên bình tĩnh đáp lại vấn đề của ta.
Hãn a ~~ ta còn không biết rõ như vậy ~~ mặc xác ngươi!
“Khi nào giao bộ đồng nghiệp kia?” Ta nghiêm túc hỏi.
“Lần sau đến dạy ta đưa cho ngươi!”
“Được, còn một vấn đề ta muốn biết!” Ta lại nghiêm túc hỏi.
“Ngươi nói đi!” Châu có vẻ rất đàng hoàng đứng đắn.
“Ngươi vẫn còn là xử nam phải không? Chưa hết, ngươi làm thụ phải không? …” Ta cũng đàng hoàng đứng đắn mà hỏi hắn.
“KAO! %¥#@&*D$%^&@…” Châu bắt đầu phát hỏa.
Hơ hơ, mặc kệ hắn, dù sao bộ sách kia cũng sắp vào tay ta rồi!
—————————
(*) Dương mao xuất tại dương thân thượng: lông dê lấy từ mình dê – hàm ý thứ gì cũng có một giá phải trả