Sau đó Đại Cẩu tiên sinh dành ra chút thời gian buổi trưa, rốt cuộc từ trên máy tính hiểu được hàm nghĩa của hai từ ‘hủ nữ’.
Mang theo vịt nướng đến nhà Đằng Niệm, tên kia còn đang ngồi vẽ sơ đồ phác thảo.
Thấy hắn đến, Đằng Niệm cũng không thèm quay đầu lại. “Cứ thường xuyên thế này, Đình Đình một mình ở nhà cũng sẽ tịch mịch”.
“Bảo em đến ở cùng em lại không chịu”. Cao Phi đi vào phòng bếp.
Đằng Niệm bất đắc dĩ xoay người. “Chúng ta không cần tiếp tục dây dưa vấn đề này được không?”
Cao Phi nhún vai, lấy ra bát đĩa, bỏ vịt nướng ra.
Đằng Niệm nhu nhu mi tâm, nhìn xem, người sao Kim và người sao Hoả yêu đương đúng là góc chết của triết học. thả bút vẽ xuống, Đằng Niệm cũng đến phòng bếp. “Đại Cẩu, giữa trưa vừa mới cãi nhau không phải sao?”
Cao Phi giật nhẹ khoé miệng, hoài nghi nhướn mày. “Cái đó mà cũng gọi là cãi nhau?”
Đằng Niệm chớp chớp mắt, gật đầu. “Được rồi, không tính”.
Xem đi xem đi, ngay cả muốn ầm ĩ cãi nhau cũng không nổi.
“Hay là, anh đón tiểu Đình qua đây cùng ăn cơm tối?”
“Sau đó bảo nó ở phòng khách xem TV thuận tiện lén rình coi chúng ta làm vận động trên giường?”
…… Đằng Niệm sờ cằm, xem ra Đại Cẩu đã có hiểu biết sâu sắc đối với bản chất của em gái. Bất quá, tiểu Đình cũng không, ách, ‘phóng khoáng’ như vậy đi?
“Quên đi, cho dù là người thân cũng nên để cho nhau chút thời gian và không gian, bằng không anh trai nó sao có thể yêu đương được?” Cao Phi dọn xong bàn, nói. “Nhắc đến thì, hoạt động cá nhân của con bé cũng phong phú lắm”.
“Được rồi”. Đằng Niệm nhún vai. “Vậy, bữa tối ăn cái này?”
“Còn chưa đói”. Cao Phi cũng nhún vai. “Đủ thời gian để em làm thêm mấy món”.
Đằng Niệm trừng mắt, khoé miệng run rẩy, dù là người nhã nhặn thế nào cũng rất muốn giơ ngón giữa với người trước mặt này.
Sau đó, dưới hoàn cảnh thỉnh thoảng có vài câu nói kiểu như ‘Đại Cẩu đến rửa thức ăn’, ‘Đại Cẩu xem thời gian cắm cơm’, ‘Đại Cẩu đưa em bột ngọt’, rốt cuộc cũng làm xong một bàn đồ ăn.
Đúng là không uổng công lo lắng, Đằng Niệm xác định chính mình đã trở thành ‘người đàn ông nội trợ’….. khi mà thậm chí còn chưa bắt đầu ‘sống cùng nhau’.
“Mấy ngày tới em không có công việc”. Đằng Niệm nói.
“Nga”.
“Em có thể phải về nhà mẹ một thời gian”.
“Vì sao?” Cao Phi giương mắt.
“Chị em mang thai, tính tình có điểm nóng nảy, về nhà mẹ đẻ để tĩnh tâm”.
“Chúng ta đây thì sao?” Cao Phi bất mãn.
Đằng Niệm mỉm cười. “tiểu biệt thắng tân hôn”.
“Em đi rồi người nóng nảy chính là anh đây này”. Cao Phi bất đắc dĩ, ‘tuần trăng mật’ hắn còn chưa nếm đủ. “Chúng ta ‘tiểu biệt’ còn chưa đủ à?”
“Cũng không ở lại bao lâu. Ít nhất hiện tại còn ở trong một thành phố, Thượng Hải cũng không lớn”. Đằng Niệm nhún vai. “Anh cũng có thể đến nhà em”.
“Có thể?” Cao Phi trợn mắt. “Cha mẹ em – ”
“Thứ nhất”, Đằng Niệm ăn xong miếng cuối cùng. “Cha mẹ em đã ly hôn từ lâu. Lại nói, năm đó chuyện tình lớn như vậy, anh cho là bọn họ không biết?”
“Sau đó?”
“Sau đó, anh nên thấy may mắn vì ‘hiện tại’ anh mới cùng một chỗ với em, đã sớm qua thời kỳ bọn họ bổng đả uyên ương”. Đằng Niệm cười đứng dậy. “Là cây gậy thật đó”.
Khinh miêu đạm tả, nhưng Cao Phi có thể chân thật cảm nhận lúc ấy Đằng Niệm đã gian nan thế nào khi đối diện với cha mẹ. Đau lòng, nhưng quả thật là may mắn. Mà nam nhân này, nguyện ý dẫn hắn đi gặp người nhà y.
“Tuy là em cảm thấy”, Đằng Niệm đem bát đĩa bỏ vào bồn rửa. “Chúng ta có phải tiến triển hơi nhanh”.
Cao Phi ‘xuy’ một tiếng. “Lúc trước anh đẩy ngã em sao em không nói vậy đi?”
Đằng Niệm trở về lau bàn ăn, nhặt lên một cọng rau cần. “Thân thể cùng suy nghĩ không thể đánh đồng. Anh rửa bát”.
“Nga”.
Tắm rửa xong đi ra, Cao Phi đang ngồi ở phòng khách, xem bản tin tài chính kinh tế mà y không hiểu nổi.
Từ sau sofa ôm lấy cổ hắn, dán bên tai nói. “Có muốn báo với tiểu Đình, đêm nay không về?”
Cao Phi nhếch lên khoé miệng, quay đầu lại hôn y. “Đã sớm nói rồi”.
“……..” Được rồi, nói tư tưởng của bọn họ bất đồng hình như cũng không đúng lắm.
“Chờ anh đi tắm”. Cao Phi hôn y một cái, đứng dậy đến phòng tắm.
Sáng sớm, ánh nắng qua rèm cửa chiếu vào, Đằng Niệm chớp mắt mấy cái, tỉnh lại. Động đậy cơ thể bủn rủn mệt mỏi, nghiêng người nhìn sườn mặt nam nhân đang ngủ bên cạnh.
Bên ngoài tiếng chim kêu líu ríu, còn có thanh âm của những quán hàng rong buổi sớm.
Nam nhân động động lông mi, cũng tỉnh lại.
Đằng Niệm mỉm cười, vươn tay vò tóc nam nhân. Cao Phi rốt cuộc mở to mắt, biểu tình vô tội nhìn y.
“Tam thiên thế giới nha sát….”*Đằng Niệm chậm rãi thì thầm. (*câu này sẽ giải thích ở chương sau)
Cao Phi nghe không hiểu, vì thế càng vô tội. Đằng Niệm liền cười cười, nghiêng đầu cho hắn một nụ hôn sâu, sau đó ngăn lại hành động đè ép của người nào đó. “Uy, đợi lát nữa sẽ đến muộn nga….”
“Ssh, rất nhanh thôi….” Cao Phi thì thầm, hai tay rất thông thuận mà di chuyển – đều đang trần trụi cả, quả là thuận tiện.